Nửa tuần cuối tháng mười, cha Thành rốt cuộc hoàn tất xong công tác ở nước ngoài, bay trở về nước.
Vào ngày trở về thành phố S, cha Thành mỉm cười gọi điện thoại cho Thành Quyết, kêu hắn về nhà báo cáo giai đoạn phát triển của các nghiệp vụ trong nước hiện nay, cùng với định hướng phát triển trong tương lai.
Với lại trong nhà họ Thành còn có vài tài liệu cần Thành Quyết trở về lấy, vì thế sau khi nhận điện thoại của cha Thành, hắn quyết định về nhà, tiện thể dẫn theo thư ký của mình đi cùng.
Thời gian cha Thành về đến thành phố S là năm giờ rạng sáng.
Giờ làm việc của Kiều Bất Quy là vào chín giờ sáng.
Tám giờ rưỡi, tài xế của Thành Quyết lái xe tới đậu bên ngoài khu chung cư của Kiều Bất Quy.
Khoảng chín giờ rưỡi, tài xế chở cậu đến trước cổng biệt thự của Thành Quyết.
Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính, Kiều Bất Quy ngồi trong xe không khỏi lộ ra ánh mắt mông lung khó hiểu.
Chín giờ ba mươi lăm phút, Thành Quyết rửa mặt chải chuốt gọn gàng xong đi ra cửa và bước lên xe.
Sau khi Thành Quyết lên xe, Kiều Bất Quy theo thói quen nhìn lịch trình làm việc hôm nay.
Hôm nay không có cuộc hẹn với đối tác làm ăn ở bên ngoài, cũng không có lịch trình đi công tác.
Thành Quyết ngồi bên cạnh liếc thấy ánh mắt khó hiểu của Beta, thản nhiên lên tiếng giải thích: “Theo tôi về nhà một chuyến.”
Kiều Bất Quy ngẩn ra, lập tức đáp một tiếng rồi im lặng không nói gì nữa.
Lúc trước sau khi Thành Quyết đồng ý đính hôn với cậu, Kiều Bất Quy từng nghĩ đến lúc cậu đến nhà họ Thành, gặp mặt cha Thành, bà Hác và cả Alpha như Hác Kim Thiến, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Cậu của khi đó chỉ biết lo sợ mình làm không tốt, đến nỗi tay chân run rẩy hết cả lên.
Cậu cảm thấy sợ hãi và khủng hoảng, sợ ánh mắt soi mói của bọn họ, sợ bọn họ coi khinh mình, từ đó không đồng ý cậu và Thành Quyết ở bên nhau.
Nhưng bây giờ, cậu đã không còn bận tâm đến ánh mắt của bọn họ nữa.
Hiện tại cậu chỉ là một thư ký không hơn không kém.
Hơn nữa cậu cũng đã sớm nhận rõ hiện thực, một Beta có gia cảnh bình thường, không ưu tú nổi bật như cậu, đúng là không xứng với Thành Quyết.
Trên đường đến nhà họ Thành, bên trong xe, Thành Quyết đột nhiên nói: “Lúc trước cậu có nói mục tiêu của cậu là tìm đối tượng kết hôn trước năm 25 tuổi.”
Kiều Bất Quy sửng sốt, sực nhớ lúc đó là mình thuận miệng bịa đặt ra.
Cậu bình tĩnh ừ một tiếng.
“Vậy cậu định tìm đối tượng như thế nào?” Thành Quyết lại hỏi.
“Có tiền là được.” Kiều Bất Quy thuận miệng nói.
“Chỉ cần có tiền, ai cũng được?” Thành Quyết nhíu mày nói.
“Ừm.”
“Nếu đối phương… Là một ông già sắp bảy mươi tuổi, cậu cũng không ngại?”
“Ừm.”
Thành Quyết im lặng.
Nếu chỉ cần có tiền là được, vậy tại sao không quay về tìm hắn? …Bọn họ khi đó rõ ràng vẫn chưa chia tay, còn chuẩn bị đính hôn nữa.
Nhưng Thành Quyết không thể nói ra hai câu này.
Một tiếng sau.
Chiếc xe màu đen sang trọng có gắn bảng số xe S1 chầm chậm lái vào trong khuôn viên của nhà họ Thành.
Đã qua một thời gian dài Thành Quyết chưa về nhà.
Lần này nếu không phải cha Thành hoàn tất xong một phần công việc ở nước ngoài và có thời gian về nước, thì không biết phải đến tháng năm nào Thành Quyết mới trở về nhà.
Bởi vì Thành Quyết đã lâu không về nhà, nên khi Thành Quyết vừa đẩy cửa xe bước xuống, bà Hác, Hác Kim Thiến, quản gia cùng với nhóm người hầu lập tức tiến lên nghênh đón.
Bà Hác nhìn khuôn mặt lạnh lùng của con trai lớn nhà mình, rưng rưng nước mắt.
Bà ta không biết đã bao lâu rồi chưa gặp Thành Quyết.
Hác Kim Thiến bước tới nghênh đón, mở miệng nói: “Cuối cùng anh cũng về nhà, mẹ đợi suốt cả buổi sáng đó…”
Hác Kim Thiến đang nói không ngớt bỗng im bặt.
Bởi vì Kiều Bất Quy xuống xe.
Sau khi Thành Quyết xuống xe, Kiều Bất Quy thản nhiên mở cửa xe bước xuống theo.
Hác Kim Thiến nhìn thấy ‘Kiều Thượng Ngu’ bất ngờ xuất hiện trước mắt, không khỏi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên cô ta gặp lại đối phương kể từ sau khi Thành Quyết tỉnh lại và xuất viện.
Dáng vẻ hôm nay của ‘Kiều Thượng Ngu’ hoàn toàn khác xa dáng vẻ mà cô ta nhìn thấy trước khi Thành Quyết mất trí nhớ.
“Anh… Anh không phải…” Hác Kim Thiến nhìn ‘Kiều Thượng Ngu’ ngập ngừng muốn nói.
Sau lưng, bà Hác khẽ tằng hắng một tiếng.
Hác Kim Thiến giật mình, im lặng không nói nữa.
Thành Quyết nhìn rõ mồn một tương tác giữa bà Hác và Hác Kim Thiến, hắn không nói gì, ánh mắt lóe lên vẻ mỉa mai.
Kiều Bất Quy đẩy cửa xe bước xuống, sau đó hơi cúi người chào hỏi bà Hác và Hác Kim Thiến.
“Chào bà Hác, cô Hác, tôi là thư ký của sếp Thành, Kiều Bất Quy.”
Không chỉ Hác Kim Thiến, bà Hác cũng là lần đầu gặp lại ‘Kiều Thượng Ngu’ từ sau khi mẹ cậu qua đời.
Kiểu tóc và dáng vẻ của đối phương hoàn toàn khác xa trước kia.
Mặc dù trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng có gọi điện liên lạc, bà Hác cũng biết rõ Kiều Bất Quy sớm đã không còn là Kiều Thượng Ngu của ngày xưa nữa, nhưng mà sau khi tận mắt chứng kiến sự thay đổi của Kiều Bất Quy, quý bà Hác duyên dáng sang trọng không thể che nổi sự khiếp sợ trong mắt. Ánh mắt ngây thơ trẻ con trước kia đã biến mất sạch sẽ.
Ngoài tang thương và lạnh lùng ra, không còn nhìn thấy bất kỳ cảm tình nào trong ánh mắt đó nữa.
Hác Kim Thiến đứng một bên nghe ba chữ Kiều Bất Quy trong miệng của Beta trước mắt, lại bất ngờ sửng sốt lần nữa.
“Kiều… Bất Quy?” Hác Kim Thiến ngẩn ra.
Cô ta há miệng muốn nói nhưng vì ngại Thành Quyết ở đây, nên cuối cùng không dám nói gì cả.
Hác Kim Thiến nhìn chằm chằm vào Kiều Bất Quy, bị chấn động trước sự thay đổi long trời lở đất của cậu, ánh mắt của cô ta như thể bị dính chặt vào Beta trước mặt.
Bà Hác cũng không tránh khỏi nhìn Kiều Bất Quy thêm vài lần.
Ánh mắt tràn ngập khinh khi và miệt thị lúc trước của hai người họ đã không còn, giờ đây chỉ toàn là phức tạp và khó hiểu.
Nhưng cái nhìn của bọn họ nhìn cậu thế nào, người trong nhà họ Thành nhìn cậu ra sao, Kiều Bất Quy đều không quan tâm.
Chào hỏi xong, cậu an tĩnh đứng bên cạnh Thành Quyết, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Nhìn mẹ và em gái mình không giấu nổi ánh mắt phức tạp, Thành Quyết không khỏi cảm thấy hơi hối hận.
Hắn hối hận tại sao không đưa Kiều Bất Quy về nhà ngay từ lúc đầu, nếu vậy hắn có thể đoán ra thân phận của Kiều Bất Quy, chứ không cần phải tốn nhiều thời gian và sức lực.
Thành Quyết lạnh nhạt liếc bà Hác và Hác Kim Thiến, sau đó vô thức dời tầm mắt nhìn sang Kiều Bất Quy đứng bên cạnh.
Hắn nghĩ cho dù Kiều Bất Quy có lạnh lùng đến mấy, lúc này trên mặt chắc sẽ lộ ra chút cảm xúc và ánh mắt khác thường.
Nhưng… Không có gì cả.
Kiều Bất Quy không có bất kỳ phản ứng nào, giống như đây là lần đầu tiên gặp hai người kia, không hề tỏ ra xúc động mảy may.
Vẻ mặt của Thành Quyết hơi cứngg lại.
Hắn đờ người ra.
Bỗng chốc Thành Quyết cứ thế ngơ ngác nhìn Kiều Bất Quy, quên mất cả phản ứng.
Kiều Bất Quy cảm nhận được ánh mắt của Thành Quyết, cậu lẳng lặng ngẩng đầu đối diện với hắn.
“…Sếp Thành?”
Giọng nói không có cảm xúc tựa như hồi chuông đánh tỉnh Thành Quyết, khiến hắn hoàn hồn lại.
Thành Quyết dời mắt sang chỗ khác để che giấu cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt.
“Vào thôi.”
Thành Quyết nói xong liền nhấc chân đi vào.
Kiều Bất Quy yên lặng theo sau.
Bà Hác nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt phức tạp, rồi xoay người nhấc gót đi theo.
Hác Kim Thiến đi tới bên cạnh Kiều Bất Quy, há miệng định tranh thủ anh trai mình không chú ý lén hỏi, nhưng Thành Quyết canh chừng rất chặt, vì vậy chỉ có thể từ bỏ.
Đi vào phòng khách lớn, chỉ thấy cha Thành đang chơi cờ một mình, mày ông khẽ chau lại suy nghĩ nước đi.
Tóc mai của cha Thành đã ngả bạc, trên người mặc quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, mặc dù trông bề ngoài hòa ái dễ gần, nhưng thân là Alpha trội, không thể che giấu được khí thế nhiều năm ngồi trên vị trí cao.
Ông chỉ đơn giản ngồi trước bàn cờ mà đã tản ra khí thế áp đảo, khiến đám người tầm thường phải kính sợ ngửa mặt nhìn lên.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thành Quyết, cha Thành theo tiếng động ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thành Quyết.
“Ồ, về rồi đấy à.”
“Chào cha.”
Cha Thành liếc nhìn khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng như mọi ngày của Thành Quyết, sau đó dời mắt nhìn sang Kiều Bất Quy đứng bên cạnh.
“Beta?” Cha Thành tỏ ra không hiểu hỏi: “Cậu này là…?”
“Chào ông Thành, tôi là thư ký mới của sếp Thành, Kiều Bất Quy.” Kiều Bất Quy chủ động lên tiếng trả lời.
Thấy một Beta như Kiều Bất Quy có thể nói năng lễ độ bình tĩnh trước mặt mình, vừa rồi cha Thành chỉ là liếc nhìn cậu, bây giờ không khỏi thay đổi cái nhìn về cậu.
Trong mắt ông có đôi phần tán thưởng.
“Kiều Bất Quy?” Cha Thành khen ngợi: “Cái tên này nghe hay đấy.”
“Cảm ơn ông Thành đã khen.”
“Cậu làm việc bên cạnh con trai tôi được bao lâu rồi?” Cha Thành lại hỏi.
“Khoảng chừng mấy tháng có thừa.”
“Thế à.” Cha Thành hiểu ra, sau đó từ tốn nói: “Ở Thịnh Danh làm việc cho giỏi, sau này chắc chắn cậu sẽ có tương lai xán lạn.”
Kiều Bất Quy vẫn bình tĩnh đáp lời: “Cảm ơn ông Thành đã khích lệ.”
“Tài liệu ở trong phòng sách.” Thành Quyết đột nhiên nói chen vào: “Phòng sách trên tầng bốn, để quản gia dẫn cậu lên đó.”
Quản gia đáp vâng một tiếng rồi đi tới trước mặt Kiều Bất Quy, cung kính nhấc tay mời cậu theo mình.
Cậu lễ phép nói một tiếng làm phiền, sau đó nhấc chân đi theo.
Dưới sự dẫn đường của quản gia, Kiều Bất Quy nhanh chóng đến trước cửa phòng sách ở tầng bốn.
Kiều Bất Quy đẩy cửa đi vào.
Cậu đi tới trước bàn làm việc của Thành Quyết, mở ngăn kéo tìm kiếm một hồi, rất nhanh tìm được tài liệu mình cần.
Khi chuẩn bị cầm tài liệu xuống lầu, điện thoại trong túi bất ngờ vang lên.
Cậu cúi đầu lấy điện thoại ra nghe.
Người gọi đến là Thành Quyết đang ở dưới lầu.
“Đã tìm được tài liệu chưa?”
“Sếp Thành, đã tìm được.”
“Trong phòng ngủ của tôi còn có một tập hồ sơ quan trọng, cậu vào đó tìm đi.”
Nói xong liền cúp máy.
Cũng may quản gia còn chưa rời đi, Kiều Bất Quy cầm theo tài liệu đi ra khỏi phòng sách, sau đó đứng đối diện với quản gia, nói: “Sếp Thành kêu tôi vào phòng ngủ của anh ta tìm một tập hồ sơ, làm phiền ngài dẫn tôi tới đó.”
Nghe giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc của Kiều Bất Quy, ánh mắt của quản gia không khỏi trở nên sâu thẳm.
Nhưng thân là một người hầu, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, ông ta đều biết rõ.
Phòng ngủ của Thành Quyết ở trên tầng năm, quản gia dẫn Kiều Bất Quy đến trước cửa phòng ngủ của Thành Quyết, Kiều Bất Quy nhấc tay đẩy cửa ra đi vào.
Đây là lần đầu tiên cậu vào phòng ngủ của Thành Quyết.
Trước kia, cậu từng tưởng tượng vô số lần về phòng ngủ của Thành Quyết sẽ trông như thế nào.
Không chỉ có vậy.
Cậu đã từng ảo tưởng đến cảnh tượng bản thân ngủ chung một giường với Thành Quyết sau khi đã kết hôn.
Nhớ lại những tháng ngày mơ mộng hão huyền đó, thật đúng là mắc cười.
Kiều Bất Quy thầm mỉa mai trong lòng.
Mà bây giờ, trong đầu Kiều Bất Quy chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là nhanh chóng tìm được hồ sơ rồi rời khỏi đây ngay.
Cậu bắt đầu lục tìm trong phòng ngủ.
Phòng ngủ của Thành Quyết rất lớn, đầu tiên cậu tìm ở bàn để máy tính nhưng không có, sau đó cậu cúi người kéo ngăn kéo ra tìm thử, nhưng cũng vẫn không tìm được, cậu đành phải đổi sang tìm chỗ khác.
Kiều Bất Quy xoay người đi tới bên giường ngủ của Thành Quyết, ngồi xổm xuống tìm kiếm trong ngăn kéo của tủ đầu giường.
Tủ đầu giường gồm có ba tầng ngăn kéo.
Cậu kéo cái hộc dưới chót ra tìm trước, nhưng không có thứ cậu cần tìm, mà cậu lại tìm được một cái hộp vuông màu đen bị khóa.
Kiều Bất Quy không hứng thú muốn biết trong hộp có cái gì, vì thế cậu thờ ơ đóng ngăn kéo lại.
Cậu tiếp tục kéo cái hộc thứ hai ra.
Vẫn không có gì cả.
Cậu đóng cái hộc thứ hai lại, sau đó kéo cái hộc đầu tiên ra.
Lúc này, cậu mới tìm được tập hồ sơ mà Thành Quyết muốn tìm.
Vừa cầm hồ sơ bước ra khỏi phòng ngủ, cậu liền thấy ở cách đó không xa, Hác Kim Thiên giống như đặc biệt đứng đó chờ sẵn cậu.
Kiều Bất Quy bình tĩnh liếc Hác Kim Thiến, sau đó làm như thể không nhìn thấy gì chuẩn bị đi xuống lầu.
Thấy đối phương ngó lơ mình, Hác Kim Thiến tức giận dậm chân, không nhịn được hô to.
“Này! Anh không thấy tôi sao?”
Kiều Bất Quy giả điếc.
Hác Kim Thiến lập tức nóng nảy, thở phì phò đuổi theo chặn Beta lại.
Cô ta mở to mắt nhìn cậu.
Kiều Bất Quy lạnh nhạt đối diện với cô ta, không cảm xúc nói: “Cô Hác có chuyện gì sao?”
“Anh…” Hác Kim Thiến nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Bất Quy, vốn đang vô cùng hùng hổ không hiểu sao cảm thấy trong lòng ngượng ngùng, cô ta ngập ngừng nói: “Anh… Bây giờ sao lại biến thành bộ dáng này? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Alpha sống trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn tỏ vẻ hiếu kỳ.
“Tôi không biết cô Hác đang nói gì.”
“Rõ ràng anh chính là người đó mà…” Hác Kim Thiến bực bội lầm bầm.
…
“Nhưng bây giờ trông anh thuận mắt hơn nhiều.” Hác Kim Thiến xúc động nói: “Bộ dáng rụt rè nhút nhát trước kia vừa nhìn đã muốn đánh, tôi ghét nhất loại người như vậy.”
…
“Này, Kiều Thượng… Kiều Bất Quy, tôi đang nói chuyện với anh đấy!”
Kiều Bất Quy hoàn toàn coi cô ta là không khí, bình tĩnh bước xuống lầu.
Dưới lầu, Thành Quyết và cha Thành đang ngồi chơi cờ với nhau.
Kiều Bất Quy bước xuống lầu quay về lại phòng khách lớn, đi tới bên cạnh Thành Quyết rồi đặt tài liệu và hồ sơ xuống bàn, sau đó nói lời tạm biệt với hắn.
“Sếp Thành, đã tìm được tài liệu, tôi quay về công ty trước—”
Mặc dù bây giờ cậu không thèm quan tâm cái nhìn của người nhà họ Thành nhìn mình, nhưng không đồng nghĩa cậu muốn ở lại đây.
Cậu là một Beta nghèo kiết xác, hoàn toàn không phù hợp với ngôi dinh thự xa hoa lộng lẫy này.
Đây không phải là nơi cậu nên ở lâu.
Cha Thành ngồi một bên đang sắp hạ một quân cờ nghe vậy bỗng tỏ ra ngạc nhiên.
“Trở về vội như vậy làm gì?” Cha Thành lên tiếng khuyên: “Cũng sắp đến giờ cơm trưa, thư ký Kiều ở lại dùng bữa đi, nhà họ Thành chúng tôi không thiếu một chén cơm cho cậu.”
Kiều Bất Quy nghe vậy nhíu mày.
Cậu từ chối khéo léo: “Trong công ty còn có việc…”
Thành Quyết ngồi im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng cắt lời Kiều Bất Quy: “Không phải là công việc quan trọng gì, có thể để sang ngày mai xử lý.”
Kiều Bất Quy nghẹn lời.
Cậu chầm chậm ngước mắt nhìn bà Hác từ trước đến nay luôn ghét bỏ cậu đứng cách đó không xa.
Bà ta chắc chắn sẽ để cậu trở về.
Ai ngờ, bà Hác lại cùng chung ý kiến: “Sắp đến giờ cơm, thư ký Kiều ở lại dùng bữa chung đi.”
Kiều Bất Quy hoàn toàn bất ngờ không kịp trở tay, không khỏi sửng sốt.
===Hết chương 50===
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT