À, còn tìm đến người trung gian để mua vài thứ luyện sắt.  

Nhưng dù là Xuân Phong Lâu hay xưởng chế luyện thì đều không phải là nơi sẽ gặp Lục Liễu.  

“Hôm qua ta đến Xuân Phong Lâu tìm Tiểu Bắc cô nương…”  

Kim Phi kể lại chuyện hai người gặp nhau: “Tu trăm năm mới đi chung chuyến thuyền, đi chung xe cũng coi như là duyên phận rồi, ta có lẽ không có thời gian đến Giáo phường ti cổ vũ cho cô ấy nữa, tặng cô ấy mười lượng bạc coi như là tiền xe của ta”.  

Vừa nói xong, bên ngoài truyền đến giọng nói: “Kim tiên sinh ở Kim Xuyên, thưởng cho Lục Liễu cô nương mười lượng bạc!”  

Kim Phi nheo mắt, sau đó mỉm cười lắc đầu.  

Y cứ tưởng phương pháp thống kê được sử dụng trong cuộc thi hoa khôi tương đối công bằng, ai có thể trở thành hoa khôi đều hoàn toàn phụ thuộc vào năng lực của bản thân, bây giờ y mới biết thì ra phía sau đều có người giật dây.  

“Tướng công, chẳng phải không đến năm mươi lượng không được đọc tên sao?” Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.  

“Đây là có người muốn dùng danh tiếng của tiên sinh để nâng đỡ Lục Liễu”.  

Khánh Mộ Lam cười nói.  

Bên ngoài, giọng thái xướng vừa dứt, tiếng bàn tán của mọi người đã to hơn.  

“Có chuyện gì vậy? Chẳng phải không đến năm mươi lượng thì không được đọc tên sao?”  

“Kim tiên sinh giống với người khác à? Đừng nói là được ngài ấy thưởng mười lượng bạc, cho dù là một cục đồng thì cũng phải hô tên”.  

“Kim tiên sinh là ai?”  

“Đến Kim tiên sinh mà ngươi cũng không biết sao? Chính là người đã viết bài thơ Tứ Hải Vô Nhàn Điền đó!”  

“Thì ra là ngài ấy! Ta biết chứ, Kim tiên sinh còn viết bài Biểu chiều cuốc mạ và Hôm qua vào thành thị nữa”.  

“Người viết thơ thay cho bách tính chúng ta rất ít, Kim tiên sinh thưởng cho cô nương Lục Liễu thì chúng ta cũng phải thưởng”.  

“Cả ta nữa!”  

Người dân lại trở nên nhiệt tình, lần lượt lấy bạc ra thưởng cho Lục Liễu.  

Ngay cả quận trưởng cũng tham gia vào cuộc vui, thưởng cho Lục Liễu một trăm lượng.  

Giới phú thương giàu có cũng không thể ngồi yên, tiền thưởng cuối cùng của Lục Liễu đã vượt qua Thanh La, đạt hai nghìn năm trăm lượng, trở thành cô nương có tiền thưởng cao nhất hiện tại.  

“Đa tạ quận trưởng đại nhân, đa tạ Kim tiên sinh!”  

Lục Liễu vốn tưởng rằng lần này có rất ít hy vọng trở thành hoa khôi, nhưng sau sự xuất hiện của Kim Phi đã khiến cô ta nhìn thấy hy vọng một lần nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play