Mặc dù năm nào thổ phỉ núi Thiết Quán cũng cống lễ cho hắn, nhưng đa phần trong đó đều giao cho nhà họ Chu.
Phần còn lại hắn đút lót nhiều nơi, mấy năm nay tiền vào túi hắn còn chẳng nhiều bằng tiền của tên thổ phỉ Lưu Giang này.
“Đùa với Chu sư gia thôi”, Kim Phi cười nói: “Chắc sư gia cũng biết ta là thợ rèn, thật ra những thứ trên xe chỉ là một ít đá dùng để luyện chế sắt thôi”.
“Ngươi gạt ai chứ?”
Chu sư gia oán thầm một câu, cười hỏi: “Vậy ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, ngươi bán đá này cho ta, thế nào?”
Nói rồi hắn lấy một tờ ngân phiếu trong ngực ra.
“Ngươi nói thử xem?”
Kim Phi liếc mắt nhìn Chu sư gia.
Tên này muốn tranh thủ cơ hội chứ gì?
“Nói đùa thôi”.
Chu sư gia khẽ cười rồi nhét ngân phiếu lại vào trong ngực.
Kim Phi cũng lười đáp lời, xoay người đi vào con đường nhỏ, tách ra với đoàn xe.
Nhưng Khánh Mộ Lam lại dẫn A Mai đi theo Kim Phi.
Rất nhiều nhân vật tầm cỡ trong thành sẽ thuê vệ sĩ nữ bảo vệ nhà cửa, Chu sư gia cứ nghĩ họ là vệ sĩ nữ Kim Phi mời đến nên không để ý lắm.
Bước vào sân nhà, ánh mắt Chu sư gia nhìn lướt xung quanh tìm dấu vết của guồng quay tơ.
Tiếc là guồng quay tơ trong nhà Kim Phi và vài món đồ lò rèn đã chuyển đến căn nhà mới, Chu sư gia nhìn một vòng cũng không tìm được thứ gì có ích cả.
“Chu sư gia, đừng tìm nữa, ở đây không có guồng quay tơ”.
Kim Phi thẳng thắn vạch trần ý đồ đen tối của Chu sư gia.
“Guồng quay tơ? Guồng quay tơ gì chứ?”, Chu sư gia giả vờ tỏ ra ngơ ngác.
“Không hổ là lăn lộn trong quan trường, diễn khá đấy, mặt cũng không đỏ chút nào”.
Kim Phi ngồi xuống ghế đá, vươn vai.
Đi mấy canh giờ liền nên thắt lưng y hơi mỏi.
A Mai bước đến rót hai cốc nước, một cho Kim Phi, một cho Khánh Mộ Lam, không đoái hoài gì đến Chu sư gia và nha dịch.
Như thể không nhìn thấy họ vậy.
Chu sư gia có thể nhẫn nhịn lời giễu cợt lúc nãy của Kim Phi, nhưng cách làm của A Mai như tát vào mặt hắn.
Chu sư gia híp mắt lạnh lùng nói: “Kim tiên sinh, ngươi tìm được người làm này ở đâu thế, không biết phép tắc gì cả à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT