“Sao có thể chứ, mười mấy bao tải đựng được bao nhiêu tiền?”  

Vừa vào làng, Kim Phi còn chưa kịp tách ra với đội ngũ đã bị dân làng bao vây lấy, nhao nhao lên hỏi đủ thứ.  

Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây của dân làng, Kim Phi đang định về nhà thì thấy một người đàn ông mặc áo dài màu trắng ngà, dẫn theo hai nha dịch bước ra từ trong làng.   

“Hắn chính là Chu sư gia sao?”, Kim Phi nhìn Lưu Thiết.  



“Là hắn đấy”, Lưu Thiết gật đầu.  

Nghe thế Kim Phi híp mắt nhìn Chu sư gia.  



Vóc dáng Chu sư gia không cao nhưng rất gầy, tay cầm một cái quạt gấp, mắt tam giác, mũi khoằm, môi mỏng, còn để râu hình chữ bát, khiến người ta vừa nhìn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.  

Khi Chu sư gia cười, Kim Phi cảm thấy càng không thoải mái.  

Cứ có cảm giác hắn cười ẩn ý gì đó.  

“Chắc vị này là Kim tiên sinh, Kim Phi nhỉ?”  

Chu sư gia nhanh chân bước đến chào Kim Phi: “Đã nghe nói Kim tiên sinh tuổi trẻ tài cao, thể hiện là một nhân tài, gặp mặt mới biết quả nhiên tin đồn không hề sai, ngươi khiến ta bội phục”.  

“Chu sư gia quá khen rồi”.  

Kim Phi cũng không đáp trả hành lễ, hỏi: “Không biết Chu sư gia đến vùng đất núi hoang vắng này có việc gì?”  

Không đáp chào như vả vào mặt hắn ta, ánh mắt Chu sư gia lóe lên tia lạnh lùng, nhưng nhanh chóng đè nén xuống.  

Hắn vẫn tươi cười nói: “Có thể nói chuyện riêng một chút không?”  

“Được thôi, đến nhà ta đi”.  

Kim Phi gật đầu, đi trước dẫn đường.  

Ánh mắt Chu sư gia sáng lên, nhanh chóng đi theo.  

Trước đó hắn đã muốn đến nhà Kim Phi xem thử nhưng lại bị đám người Lưu Thiết ngăn lại.  

Bây giờ Kim Phi chủ động mời vừa đúng ý của hắn.  

Không chừng hắn có thể nhìn thấy xe đẩy kiểu mới của Kim Phi.  

Từ khi có hồi ức Chu sư gia ngày nào cũng đều có thể nhìn thấy xe đẩy, chỉ cần cho hắn nghiên cứu một lát, hắn có thể chắc chắn làm giống như thế.  

“Kim tiên sinh, đồ trên xe chắc là chiến lợi phẩm của núi Thiết Quán nhỉ?”  

Chu sư gia nhìn xe đẩy, thăm dò hỏi: “Thổ phỉ núi Thiết Quán chiếm cứ Kim Xuyên nhiều năm, không biết đã gây hại cho biết bao người dân, tiên sinh tiêu diệt được chúng chắc cũng thu hoạch không ít nhỉ?”  

Mặc dù năm nào thổ phỉ núi Thiết Quán cũng làm công cho hắn, nhưng Lưu Giang kiếm được bao nhiêu, hắn cũng không biết.  

“Cũng không bao nhiêu cả, hơn mười ngàn lượng bạc và năm sáu trăm xe lương thực thôi”.  

Kim Phi cố ý nói gấp đôi số thu hoạch của mình.  

“Sao mà nhiều thế chứ?”  

Chu sư gia trợn mắt, không che giấu được vẻ ngạc nhiên và đố kỵ trong giọng nói. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play