*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mãi đến khi tới núi Thiết Quán, hắn mới phát hiện hoá ra Kim Phi đã âm thầm chiêu mộ và bồi dưỡng hàng chục cựu binh Thiết Lâm Quân.
Thế nhưng dù là như vậy, hắn cũng cảm thấy chẳng thể tin nổi.
“Cảm ơn Trương bổ đầu, có điều trận đấu đã kết thúc rồi, nếu như không còn việc gì khác thì bọn ta không làm lỡ thời gian của Trương bổ đầu nữa”.
Kim Phi làm động tác tay về phía cửa tỏ ý tiễn khách.
Y vừa mới đánh thắng thổ phỉ, Trương bổ đầu đã tới, theo bản năng của Kim Phi, y cảm thấy sự việc có gì đó không đúng lắm.
Cho dù Trương bổ đầu thực sự trung thành với Khánh Hoài, tới để giúp đỡ, Kim Phi cũng không muốn qua lại với người của quan phủ.
“Nếu đã như thế thì ta không làm phiền ngài nữa”.
Kim Phi thẳng thừng đuổi người, Trương bổ đầu có vẻ hơi tức giận, siết chặt tay thành nắm đấm rồi quay người rời đi.
Thế nhưng lúc bước tới trước cửa thì đột nhiên dừng lại nói: “À, lúc ta đi đã tới gặp Chu sư gia một lần, vốn dĩ muốn cầu xin cho ngài, bảo hắn cho ngài một đường lui, bây giờ xem ra cũng không cần nữa”.
“Vậy thì thật sự làm phiền tới Trương bổ đầu rồi, lần sau tới huyện phủ, ta nhất định sẽ cảm ơn Trương bổ đầu cho thật tử tế”.
Kim Phi cười nói: “Vẫn mong Trương bổ đầu vui vẻ nhận lấy”.
“Cái này thì không cần đâu, có điều ta cảm thấy nên hoá giải mâu thuẫn chứ không nên làm cho nó sâu hơn, sau lưng Chu sư gia có nhà họ Chu làm chỗ dựa, ta cho rằng ngài tốt nhất đừng gây mâu thuẫn với hắn”.
Trương bổ đầu nói: “Nếu như ngài bằng lòng, ta có thể làm trung gian, sắp xếp cho ngài và Chu sư gia gặp mặt, mọi người cùng ngồi lại nói chuyện, ngài thấy thế nào?”
“Không cần đâu, ta và hắn chẳng có gì để nói cả, nếu như Chu sư gia muốn gặp ta thì cứ tới làng Tây Hà tìm ta”.
Kim Phi đanh mặt, lại làm một động tác tay tỏ ý tiễn khách.
Bây giờ y căn bản đã có thể xác nhận Trương bổ đầu là thuyết khách của Chu sư gia.
Trương bổ đầu thở dài, quay người rời đi.
“Xem ra tên này đã phản bội Khánh Hoài huynh rồi!”
Khánh Mộ Lam cũng phát giác ra được thay đổi của Trương bổ đầu: “Trở về ta nhất định sẽ sắp xếp người đi điều tra hắn cho rõ ràng”.
“Đúng, phải điều tra”.
Kim Phi gật đầu.
“Đúng rồi Kim Phi, ban nãy lúc ta tới nghe huynh nói muốn thương lượng với ta, thương lượng gì thế?”
Đường Đông Đông hiếu kỳ hỏi.
“Đông Đông, là thế này…”
Khánh Mộ Lam nói lại một lượt chuyện của các cô gái kia cho Đường Đông Đông nghe.
“Ta cảm thấy ta đã đáng thương lắm rồi, không ngờ bọn họ còn đáng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT