“Bọn họ đều không có thẻ ngà, còn bị huỷ bỏ hộ khẩu, chẳng thể trở về được nữa”.  

Khánh Mộ Lam nói.  

Thẻ ngà giống như căn cước công dân ở thế kỷ 21, mỗi năm sau khi nộp thuế xong phải để lại một con ấn đã nộp thuế trên thẻ ngà, không có thẻ ngà chính là dân lưu lạc.  



Sau khi những cô gái này bị bán đi, trong nhà nhất định sẽ không tiếp tục nộp thuế cho bọn họ nữa.  

Nếu như chỉ thiếu một năm thuế thì còn dễ nói, nộp bù gấp đôi là được, thế nhưng vấn đề hộ khẩu thì rất khó xử lý.  

“Ngài có biết bố mẹ bán bọn họ đi không những không có tiền mà ngược lại còn phải đưa tiền cho mấy mụ buôn người!”  



Khánh Mộ Lam buồn bã nói: “Bởi vì bố mẹ của bọn họ không nộp nổi khoản thuế của bọn họ, chỉ có thể cho mụ buôn người một chút tiền để mấy mụ buôn người tìm người diễn cảnh thổ phỉ cướp bọn họ đi, như vậy khi đi huỷ bỏ hộ khẩu mới có thể bớt đi một khoản phạt lớn.  

Nếu như bọn họ trở về như vậy, khả năng lớn nhất là sẽ bị bố mẹ dìm chết”.  

“Vậy nên cứ để cho bọn họ ở lại nơi này trước đã”.  

Kim Phi bất lực thở dài nói: “Thật sự không được, ta phải thương lượng với Đông Đông…”  

“Thương lượng với ta gì cơ?”  

Ngoài cửa truyền tới một giọng nói trong trẻo.  

Kim Phi quay đầu lại nhìn, vừa hay trông thấy Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đi vào.  

Sau lưng còn có Trương bổ đầu và mấy binh lính nữ.  

“Sao mấy người lại tới đây?”  

Kim Phi ngạc nhiên hỏi.  

“Bọn ta lo lắng cho chàng, vừa khéo Trương bổ đầu muốn tới nên bọn ta cũng cùng theo tới xem xem…”  

Quan Hạ Nhi cúi đầu đáp lời.  

“Làm thế không phải quá liều lĩnh sao, trên đường mà gặp phải người xấu thì biết làm thế nào?”  

Kim Phi nhíu mày trách cứ.  

“Thổ phỉ trên núi Thiết Quán và núi Miêu Miêu của quận Kim Xuyên hiện giờ đều bị tiêu diệt rồi, có Trương bổ đầu và A Lan ở đây, ai còn dám động vào bọn ta?”  

Đường Đông Đông nói: “Hạ Nhi tỷ không phải đang quan tâm huynh đó sao”.  

“Trở về sẽ xử lý mấy người sau!”  

Kim Phi chỉ vào hai người phụ nữ, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương bổ đầu: “Không biết sao Trương bổ đầu lại tới đây?”  

“Buổi sáng ta nhận được tin, nói thổ phỉ trên núi Thiết Quán định công đánh làng Tây Hà, muốn đi báo cho ngài một tiếng, không ngờ đợi ta tới thì đã kết thúc rồi, nghe nói ngài tới núi Thiết Quán nên tới xem có cần giúp đỡ gì không”.  

Trương bổ đầu nhìn Kim Phi, ánh mắt phức tạp.  

Ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu khi hắn hay tin chính là Kim Phi tiêu đời rồi, thế nhưng tới làng Tây Hà mới biết đám thổ phỉ trên núi Thiết Quán mới tiêu đời.  

Chông sắt và cung nỏ hạng nặng trên cánh đồng tuốt lúa đã được trưởng làng sắp xếp người đi thu lại, Trương bổ đầu nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi chỉ dựa vào đám người bệnh tật già yếu của làng Tây Hà thì giết sạch mấy trăm thổ phỉ bằng cách nào. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play