Cô ấy đã đoán ra tại sao Kim Phi lại hỏi như vậy rồi.
Luôn miệng nói muốn ra trận giết địch, kết quả còn chưa từng giết người bao giờ, điều này khiến cho cô ấy cảm thấy rất mất mặt.
A Mai là tử sĩ được cha cô ấy huấn luyện từ nhỏ, chuyên được cử đi để bảo vệ cô ấy, có lẽ đã từng giết người rồi.
“Từng giết, mười ba người!”
A Mai bình tĩnh gật đầu.
Khánh Mộ Lam có phần đắc ý ngẩng đầu lên, A Mai cũng coi như lấy lại một chút thể diện cho cô ấy.
“Lên chiến trường rồi, mấy người chính là một đoàn thể, chỉ dựa vào một mình A Mai thì không được”.
Kim Phi nói: “Có rất nhiều người thường ngày huấn luyện cực kỳ tốt, thế nhưng một khi thật sự lên chiến trường, thấy máu là run sợ, người giống như vậy không những không thể giúp đỡ chiến hữu mà còn làm liên luỵ tới mọi người, vậy nên trước khi lên chiến trường, mấy người tốt nhất đều phải trông thấy máu, thích ứng một chút đi”.
Kim Phi nghĩ ngợi một lát, nói: “Thế này nhé, lần này đánh thổ phỉ, mấy người cũng đi, thử luyện tay trước đã, nếu như có người thật sự sợ máu thì cho cô ấy rút lui đi”.
“Lúc nào ạ?”
Trong mắt Khánh Mộ Lam loé lên vẻ chờ mong, bàn tay kích động tới độ có phần run lên.
Dẫn binh ra trận là nguyện vọng lớn nhất của cô ấy, tạm thời không thể lên chiến trường, giết vài tên thổ phỉ cho thoả lòng cũng được!
Thổ phỉ trên núi Thiết Quán lập trạm ở Đồng Sơn chủ yếu để nhắm vào đoàn xe làng Tây Hà, ban đầu lúc Khánh Mộ Lam tới, thổ phỉ vừa nhìn ra đội kỵ mã, còn mặc giáp trụ là biết có lai lịch, trốn trong cỏ ngay cả đầu cũng chẳng dám lộ ra.
Nếu không thì đoán chừng lúc đó đã đánh luôn rồi.
“Đừng nôn nóng, để đạn với cung tên bay trước một lát đã”.
Kim Phi cười nói: “Cô trở về chuẩn bị trước đi, thời cơ tới thì ta sẽ thông báo trước cho cô”.
“Được, ta đợi ngài thông báo”.
Khánh Mộ Lam hào hứng chạy đi.
Kết quả phải đợi tới năm, sáu ngày, khiến cho Khánh Mộ Lam cuống hết cả lên, lại không dám đi giục Kim Phi, chỉ đành nhẫn nhịn.
Thổ phỉ trên núi Thiết Quán cũng cuống y như Khánh Mộ Lam.
Bọn chúng cho rằng cướp được đoàn xe của làng Tây Hà thì Kim Phi sẽ nhanh chóng cử người tới nhận thua, kết quả đợi dài cả cổ mà cuối cùng vẫn không thấy làng Tây Hà cử người tới, thổ phỉ dần mất đi kiên nhẫn.
Bọn chúng không phải là Khánh Mộ Lam, không đợi được Kim Phi cử người tới thì chắc chắn sẽ cử người đi tới làng Tây Hà.
Xưởng dệt đóng cửa, công trường ngừng hoạt động, làng Tây Hà náo nhiệt mấy tháng nay bỗng trở nên trở nên im ắng, khôi phục lại vẻ vắng lặng trước đây.
Nụ cười trên mặt dân làng cũng biến mất, lúc gặp mặt ai cũng thở dài, đầy vẻ chua xót.
“Thổ phỉ đang chết” đã thay thế “ăn gì chưa” trở thành ngôn ngữ gặp gỡ của thôn Quan Gia và làng Tây Hà.
Bởi vì tất cả dân làng đều biết chính thổ phỉ núi Thiết Quan đã tạo ra tất cả những chuyện này.
Muốn cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng kết quả lại bị đám thổ phỉ quấy rầy, không còn gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT