*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khánh Mộ Lam nói với vẻ mặt sùng bái: “Cũng chính vì trận đấu ở Thanh Thuỷ Cốc mà anh trai ta mới đồng ý cho ta tới làng Tây Hà tìm ngài học tập”.  

“Tiếp theo có phải muốn nói thế nhưng rồi không?”  

Kim Phi cười hỏi.  



“Phải”, Khánh Mộ Lam nói: “Ngài à, trước mắt là thổ phỉ núi Thiết Quán chiếm cứ địa hình có lợi, mấy món đòn ở Thanh Thuỷ Cốc của ngài sẽ chẳng còn tác dụng nữa.  

Địa hình của núi Thiết Quán rất giống với núi Thanh Thuỷ, dễ thủ khó công, chỉ có duy nhất một đường lên núi, ngài chỉ có ba mươi người, căn bản không xông lên nổi!”  



“Tại sao ta phải xông lên?”  

Kim Phi hỏi ngược lại: “Ta khiến bọn chúng không lao xuống được, để cho bọn chúng chết đói, không được sao?”  

“Để bọn chúng chết đói?”  

Khánh Mộ Lam trợn tròn hai mắt, tiếp đó vỗ mạnh cái đét lên trên đùi mình: “Đúng nhỉ, tại sao ta không nghĩ tới điểm này cơ chứ?”  

“Mộ Lam, cô phải ghi nhớ, đạo lý của chiến tranh chính là ngươi sống ta chết, buộc phải dồn hết khả năng lợi dụng tất cả những điều kiện có thể lợi dụng, biến tình thế xấu thành ưu thế, tranh giành thắng lợi ở trình độ cao nhất, đã biết chưa?”  

“Cảm ơn ngài dạy bảo!”  

Khánh Mộ Lam đứng dậy hành lễ với Kim Phi, không mảy may hoài nghi hơn ba mươi cựu binh có thể vây hãm được núi Thiết Quán hay không.   

Cô ấy nghiên cứu rất sâu về trận chiến ở Thanh Thuỷ Cốc, chỉ cần Kim Phi làm ra mấy cỗ xe bắn đá hoặc cung nỏ hạng nặng, phong toả con đường nhỏ duy nhất dẫn tới núi Thiết Quán, có nhiều thổ phỉ hơn cũng không xông xuống được.  

“Thưa ngài, cách này của ngài không tệ, chỉ là mỗi năm núi Thiết Quán đều thu thuế thóc, lương thực dự trữ trên núi chắc chắn không ít, thời gian cần tới quá dài rồi”.  

Khánh Mộ Lam nói: “Hơn nữa Chu sư gia cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngài bao vây núi Thiết Quán, chắc chắn sẽ nghĩ cách gây trở ngại từ bên trong, biến số quá nhiều”.  

“Bao vây núi Thiết Quán chỉ là tiện miệng nói mà thôi, ta không hề định dùng cách này”, Kim Phi cười nói.  

“Ngài định làm thế nào?”  

Khánh Mộ Lam bắt lấy cánh tay của Kim Phi, kích động hỏi.  

Theo cô ấy thấy, trong tay Kim Phi chỉ có hơn ba mươi cựu binh, đối diện với hàng trăm thổ phỉ căn bản không có bất cứ cơ hội thắng nào.  

Kết quả Kim Phi không chỉ có cách đánh thắng mà còn không chỉ có mỗi một cách.  

Điều này khiến cho Khánh Mộ Lam cảm thấy giữa mình và Kim Phi có cách biệt quá lớn.  

“Sau này cô sẽ biết thôi”.  

Kim Phi lại không trả lời câu hỏi của Khánh Mộ Lam, mỉm cười đổi chủ đề, hỏi: “Mộ Lam, cô từng giết người chưa?”  

“Chưa…”  

Khánh Mộ Lam không biết tại sao Kim Phi lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nghi hoặc lắc đầu.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play