Sắc mặt Trương bổ đầu có chút không hài lòng: “Ta đưa các huynh đệ Thiết Tử quay về là sợ thổ phỉ làm khó bọn họ chứ không phải tới để đòi tiền”.
“Đúng vậy, nếu như không có Trương bổ đầu, bọn ta nhất định không thể dễ dàng quay về như vậy”.
Lưu Thiết cũng gật đầu.
“Vậy thì càng phải cảm ơn Trương bổ đầu rồi”.
Kim Phi đưa thỏi bạc về phía trước: “Trương bổ đầu, ngài giúp ta việc lớn như vậy, ta vô cùng cảm kích, không thể để ngài trả tiền thuốc thang cho bọn ta được? Nếu không sau này nhỡ có chuyện gì, bọn ta sao dám tới làm phiền Trương bổ đầu nữa”.
Thực chất tiền lương của Trương bổ đầu cũng không cao, 5 lượng bạc cũng là một số tiền lớn đối với hắn, vừa rồi chẳng qua là thoái thác một chút mà thôi.
“Tiên sinh đã nói thế thì ta đành nhận vậy”.
Trương bổ đầu liếc nhìn thỏi bạc, có chút ngược ngùng nói: “Tiên sinh có bạc lẻ không, ta không có tiền trả lại…”
“Không cần trả lại, số còn lại coi như ta mời Trương bổ đầu uống rượu”.
Kim Phi nhét thỏi bạc vào trong tay Trương bổ đầu: “Mong Trương bổ đầu đừng chê ít”.
Đã nói đến thế rồi, Trương bổ đầu cũng không trốn tránh nữa, nhận lấy thỏi bạc rồi cất vào trong người, sau đó nháy mắt với Kim Phi, khóe miệng khẽ nhếch lên về phía Lưu Thiết và Quan Hạ Nhi.
Kim Phi lập tức hiểu ra, quay sang Quan Hạ Nhi nói: “Hạ Nhi, nàng đi lấy chút tiền, đưa cho mỗi một huynh đệ bị thương lần này năm trăm văn, sau đó mang hai nghìn văn tới chỗ mẹ Hổ Tử, bảo bà ấy yên tâm, chuyện của Hổ Tử ta nhất định sẽ lo đến cùng”.
“Phi ca, ngoại trừ Hổ Tử, bọn ta đều không sao…”
Lưu Thiết vội xua tay.
“Thiết Tử ca, nghe ta, lần này mọi người đều cực khổ rồi, huynh đưa các huynh đệ bị thương tới chỗ lão Đàm lấy một ít thảo dược, sau đó nghỉ ngơi vài ngày”.
Kim Phi nói: “Đi đi, ta có chút chuyện cần thương lượng với Trương bổ đầu”.
“Được”.
Lưu Thiết chắp tay với Kim Phi và Trương bổ đầu rồi cùng Quan Hạ Nhi rời đi.
“Trương bổ đầu, mời ngồi”.
Kim Phi bảo Trương bổ đầu ngồi xuống cạnh bàn, rót một cốc nước.
“Tiên sinh, ngài biết đám thổ phỉ Đồng Sơn từ đâu tới không?”
Trương bổ đầu không uống nước mà hỏi luôn.
“Biết, núi Thiết Quán”.
Kim Phi gật đầu.
“Vậy ngài có biết thổ phỉ núi Thiết Quán có lai lịch gì không?”
Trương bổ đầu lại hỏi.
“Chuyện này thì không biết”.
Kim Phi lắc đầu: “Mong Trương bổ đầu chỉ giáo”.
Y từng nghe Khánh Hoài nói, bên trong địa phận Kim Xuyên có một số phân nhánh thổ phỉ khá lớn, phía sau đều có quan phủ chống lưng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT