Nếu bọn thổ phỉ đã chặn ở Đồng Sơn, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra bí mật chuyển hàng trong đêm.
Kim Phi biết rằng chuyện này không thể trách Lưu Thiết được.
Vỗ vai Lưu Thiết, nói: “Thiết Tử ca, không sao, mất thì mất thôi, người không sao là được rồi”.
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, Lưu Thiết tự tát cho mình một cái: “Phi ca, Hổ Tử…”
“Hổ Tử làm sao?”
Trái tim Kim Phi thắt chặt lại.
Hổ Tử là cháu họ của Trương Lương, một đứa trẻ mười lăm tuổi đã cùng đi giao hàng với Trương Lương từ những ngày đầu.
Hai người anh họ của Trương Lương đều đã chết trên chiến trường, Hổ Tử là cháu đích tôn của nhà bọn họ, nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì, Kim Phi làm sao ăn nói với Trương Lương được đây.
“Hổ Tử bị thổ phỉ đánh gãy chân, lộ cả xương bên trong ra, ta nghĩ lão Đàm chưa không được, sợ rằng Hổ Tử sẽ bị liệt vì vậy liền tự mình đưa cậu ấy tới huyện phủ”.
Lưu Thiết nói: “Lang y nối lại xương cho cậu ấy, nói rằng có thể hồi phục như ban đầu, ta sợ rằng đi đi lại lại không tốt cho vết thương nên để cậu ấy ở lại chỗ lang y”.
“Thiết Tử ca, huynh làm đúng, cho dù thế nào, người là quan trọng nhất”.
Kim Phi nghe thấy vậy liền thờ dài một hơi.
Người không chết là tốt rồi.
Lão Đàm chỉ là một thầy thuốc trong làng, y thuật có lẽ còn không bằng Kim Phi, Lưu Thiết nếu thực sự đưa Hổ Tử quay về để Lão Đàm chữa, e là cái chân không còn nữa rồi.
Bây giờ thời tiết nắng nóng, vết thương lớn như vậy dễ bị nhiếm trùng, không có thuốc chống viêm, xử lý không tốt e là cái mạng của Hổ Tử cũng không còn.
“Phi ca, lang y nói rồi, hai năm tới Hổ Tử không thể làm được việc nặng…”
Lưu Thiết bổ sung thêm một câu.
“Không sao, đợi cậu ấy khỏe lại, ta sẽ sắp xếp cho cậu ấy một số công việc không nặng nhọc, cho đến khi cậu ấy hồi phục hoàn toàn thì thôi”.
Kim Phi nói: “Bao gồm cả gia đình cậu ấy, ta cũng sẽ sắp xếp hết”.
“Kim Phi ca, ta thay mặt Hổ Tử cảm ơn huynh”.
Lưu Thiết cúi đầu trước Kim Phi.
Thỏ chết cáo cũng buồn, hắn và Hổ Tử làm cùng một công việc, Hổ Tử hôm nay rất có thể chính là hắn của ngày mai.
Những năm nay, không làm được việc nặng đồng nghĩa với chết đói.
Bổ sung thêm câu đó là muốn xem xem Kim Phi định xử lý chuyện này như thế nào.
Bây giờ nhận được sự bảo đảm của Kim Phi, Lưu Thiết mới hoàn toàn yên tâm được.
“Đúng rồi Phi ca, tiền trên người bọn ta đều bị bọn thổ phỉ cướp hết rồi, sau khi đến huyện phủ gặp được Trương bổ đầu, ngài ấy đã cho bọn ta vay năm lượng bạc để trả tiền thuốc và khám bệnh cho lang y…”
“Hiểu”.
Kim Phi lấy ra một thỏi bạc mười lượng từ trong cánh tay áo: “Trương bổ đầu, lần này đa tạ ngài”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT