Bên tai Khánh Mộ Lam vẫn văng vẳng câu nam nữ bình đằng.
Đúng vậy, nếu như nam nữ bình đằng, vậy thì cô ấy có cần phải hao tâm tổn sức như vậy để được ra chiến trường không?
Nếu như nam nữ bình đằng, liệu cô ấy còn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ không?
Lúc này, Khánh Mộ Lam như được giác ngộ tư tưởng, lập tức hiểu ra.
“Đa tạ tiên sinh đã cho ta tìm được mục tiêu của đời mình!”
Lúc này hai mắt Khánh Mộ Lam sáng ngời như sao.
Đứng dậy lại hành lễ với Kim Phi.
Nhưng lần này không phải là bắt chước dáng vẻ của đàn ông nữa mà là nghi thức của phụ nữ trong thời đại này.
Bởi vì cô ấy đã hiểu được ý nghĩa câu nói của Kim Phi.
Vốn là phụ nữ, vì sao phải bắt chước đàn ông chứ?
“Cô hiểu ra rất nhanh đấy”.
Kim Phi mỉm cười khen ngợi Khánh Mộ Lam.
“Là do tiên sinh chỉ giáo hay, chỉ với một câu mà hơn cả mười năm ta đọc sách!”
Hiếm lắm mới thấy Khánh Mộ Lam thu lại tính cách cáu kỉnh sặc mùi thuốc súng, đùa giỡn một lần.
“Cô từ bỏ hoàn cảnh sống tốt, dẫn theo một nhóm binh lính nữ từ xa xôi chạy tới thôn làng nhỏ này tìm ta, so với những phụ nữ của thời đại này, cô quả thực đã tiến một bước lớn rồi đấy”.
Kim Phi nói: “Nhưng con đường này còn rất dài, muốn đi được xa rất khó khăn. Cô phải chuẩn bị thật kỹ càng”.
“Tiên sinh yên tâm, có khó thế nào ta cũng sẽ đi tiếp!”
Khánh Mộ Lam kiên định nói: “"Cho dù cuối cùng không thành công, cho dù có chết ở trên con đường này, ta cũng sẽ không bao giờ hối hận!"
“Cho dù cuối cùng cô có thành công hay không, ta tin rằng cô đều đã để lại dấu mốc cho những người phụ nữ sau này, bọn họ biết được mục tiêu của cô, biết được về sự nỗ lực của cô”.
Ánh mắt Kim Phi nhìn Khánh Mộ Lam mang theo chút ngưỡng mộ.
Nam nữ bình đằng nói ra thì rất đơn giản, nhưng ngay cả khi trong thế kỷ 21, khi phụ nữ đã được giáo dục về sự bình đẳng thì điều đó vẫn chưa hoàn toàn thực hiện hết được chứ đừng nói là Đại Khang.
Khánh Mộ Lam gần như có thể nói là chống lại cả thời đại.
Kim Phi tự hỏi bản thân, y cũng không dám làm vậy.
Vì thế, y rất ngưỡng mộ Khánh Mộ Lam.
Danh vọng, giàu có, quyền lực và tình cảm là mục tiêu của hầu hết mọi người. Khánh Mộ Lam không quan tâm đến tiền, không quan tâm đến địa vị, thậm chí không quan tâm đến tính mạng của bản thân nhưng lại cực kỳ quan tâm đến danh tiếng đời sau.
Nghe thấy Kim Phi dành cho cô ấy sự khẳng định cao như vậy giồng như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng Khánh Mộ Lam, khiến nó càng bùng cháy mãnh liệt hơn.
Đêm đó, Khánh Mộ Lam ở lại đến tận khuya mới rời đi.
Trong thế giới mà Kim Phi mô tả cho cô ấy, phụ nữ có thể có cơ hội giáo dục giống như nam giới, họ không chỉ có thể tham gia quân đội và chiến đấu mà thậm chí còn có thể tham gia chính trị với tư cách là một quan chức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT