Thái Hậu lúc đầu có chút bất ngờ nhưng nhìn hai người có diện mạo giống nhau này làm sao bà không phân biệt được. Đến từng tuổi này còn có chuyện gì bà chưa trải qua, đứa con từ bé không lẽ người làm mẹ đây không nhận ra. Vì thế bà đôi phần hiểu ra vấn đề, ung dung thưởng trà xem kịch như nàng nói, có điều dáng vẻ mới bước vào có chút quen mắt.
“A Tứ về dáng vẻ cũ đi.”
“Dạ tiểu thư.”
Hắn cung kính rồi từ từ lau đi gương mặt mình, diện mạo thật quen thuộc chỉ có Tu phu nhân kinh ngạc không thôi. A Tứ về bộ dáng cũ liền đi về phía sau nàng đứng cùng A Ly.
Thượng Vân Nguyệt mỉm cười hài lòng, nàng tiếp tục nói với người còn lại.
“Chúc mừng ngươi đã có hài nhi.”
Đối với lời chúc mừng này, hắn ta chính là tên lính đó cũng không có phản ứng gì, dường như gương mặt vẫn như cũ. Tu phu nhân hoảng loạn đến nỗi lắp bắp.
“Vương phi… người nói gì vậy, thiếp… không hiểu….”
“Ồ, vậy để ta giúp, người trước mắt ta mới chính là cha của đứa nhỏ trong bụng Tu phu nhân… Đến đây chắc Phu nhân hiểu ta nói gì chứ?”
“Không, không thể nào… rõ ràng… rõ ràng hôm đó ta đã…”
“Ngươi đã làm gì?”
Do sợ hãi mà nàng ta nói năng loạn xạ, người nãy giờ đứng xem kịch rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Vương gia… Vương gia… ta…”
“Không nói được phải không, người đâu giam Tu phu nhân lại, chờ ngày luận tội.”
Vương Tử Dực lạnh giọng ra lệnh, vốn hắn muốn để cho Vương phi xử lý để hả giận nhưng nhìn thật ngứa mắt. Tại sao lúc đó hắn lại uống cái thứ linh tinh đó để rồi bị nàng ta mê hoặc chứ.
Cả Tu phu nhân cùng nô tì đều bị lôi ra ngoài nhưng nàng ta vẫn ngoan cố không đi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
“Đừng nhìn nữa, không có ích đâu. Còn không mau đưa đi.”
Thấy nàng ta cứ nhìn chằm chằm hắn, Vân Nguyệt khó chịu lên tiếng, Tu Ái Linh biết rằng hắn có thể đã giải hết độc, gương mặt vô hồn mặc người ta lôi đi.
“Chuyện đứa bé ta sẽ để ngươi quyết định.”
Vương phi hướng tới tên lính đã giúp nàng một chuyện, nhưng một giọng nói non nớt vang lên.
“Không có đứa bé đâu tỷ tỷ.”
“Hả, Dạ Thu, muội làm gì ở đây,... còn nữa đứa bé không có là sao?”
Chẳng phải sáng nay Dạ Thu kêu có việc nên không đến sao, nhận đến là cái lắc đầu cùng bộ dáng bắt chiếc nàng.
“Không nha, muội chỉ nhờ vả lão phu ấy một chút, xong rồi… như thế đó.”
“Nha đầu muội thật nghịch ngợm.”
“Vậy được rồi, ngươi có thể lui, ta sẽ ban thưởng.”
Không có đứa bé nàng liền thở phào, như thế dễ giải quyết hơn, nàng hướng người trước mắt nói vài lời.
“Đa tạ Vương phi.”
Đến khi chỉ còn người mình, Vân Nguyệt mới nghe thấy giọng trách móc của Thái Hậu.
“Con thật là... làm ta suýt thì đi gặp Tiên Hoàng.”
“Ai da… mẫu thân người nói gì vậy… người còn sống lâu lắm…. Được rồi, để tỏ lòng biết lỗi hôm nay con mời người một bữa ngon, được không ạ?”
“Tất nhiên rồi.”
Thái Hậu vui vẻ đáp, tưởng đâu nàng sẽ sai người mở tiệc mừng nhưng chính Vương phi lại nói nàng sẽ tự tay chuẩn bị bữa này. Chờ đợi gần canh giờ cuối cùng cũng xong, đầu nàng hơi rối cùng vài giọt mồ hôi do ở trong ngự trù khá lâu.
“Sao nàng phải tự thân vào chứ, nhìn kìa… để ta giúp nàng…”
Hình ảnh của nàng bước ra nó không hề lôi thôi bết bát mà còn mang nét dịu hiền của một người vợ. Vương gia tiến lại gần khẽ trách móc, tay thì đưa lên đầu chỉnh lại tóc cho nàng.
“Ta là muốn nấu cho mẫu thân một bữa… ai nha được rồi, mọi người nhìn kìa…”
Vân Nguyệt cãi lại rồi phát hiện ánh mắt mọi người đang nhìn mình liền xấu hổ nhích người lại phía sau.
“Nàng còn ngại?... Lại nói chỉ nấu cho mỗi mẫu thân?”
Vương gia thấy nàng đỏ tai lấy đó để trêu trọc, tiếng cười tuy nhỏ nhưng nàng vẫn nghe được. Vì xấu hổ nên đẩy hắn ra đi lại chỗ Thái Hậu.
“Mẫu thân, chúng ta dùng bữa thôi.”
“Được.”
Và cũng nhờ phúc của Vương phi, mấy người như A Tứ cũng được ăn cùng, dù là khác bàn nhưng cũng đủ hiểu cách đối xử của nàng. Tuy món nàng làm không phải cao lương mỹ vị nhưng thật vừa miệng.
“Mẫu thân… người thấy sao?”
“Ừm, rất ngon… sao ta lại không biết con nấu ngon như vậy.”
Thái Hậu vừa gắp thức ăn vừa trả lời. Bàn bên kia A Ly vẫn bình thản còn nhìn ra có chút tâm sự có chăng là đã từng được nàng nấu nên không bất ngờ. Tạ Lâm ngồi bên đó thấy thế lên tiếng.
“Vương phi, hương vị thật mới lạ lại ngon đến vậy, thiết nghĩ người mở quán ăn được đó.”
Nghe vậy mấy người ngồi cùng cũng hùa theo. Vương Phi có chút ngượng mà lia mắt đến.
“Còn nói nữa là các người không có lần sau đâu.”
Tuy chỉ là câu nói để bọn họ không trêu nàng nữa, nhưng ai ngờ nó đã thành sự thật và cũng là lần đầu hay lần cuối họ được ăn.
Vương Tử Dực nãy giờ vẫn im lặng ngồi ăn, Thái Hậu nhìn hai người rồi khẽ ra dấu cho Vân Nguyệt. Lúc đầu nàng không hiểu gì, sau một hồi mới chần chừ gắp thức ăn cho hắn.
“Vương gia, nếu ngon ăn nhiều một chút.”
“Ừm,… ta còn nghĩ Vương phi không thấy ta?”
Vương gia gật đầu, giọng nói có chút trách móc mà hờn dỗi, nàng thấy hắn gần đây rất hay giận dỗi mình. Nghĩ thế nhưng tay vẫn gắp thức ăn đều cho hai người.
“Nàng ăn đi, không cần cứ gắp mỗi cho ta.”
Vương gia chỉ có ý trêu nàng, mắt nhìn nàng cũng chưa ăn được bao nhiêu nên cản lại rồi đưa thức ăn vào bát nàng. Vân Nguyệt bĩu môi nhưng không nói gì, nàng gắp cho cả Thái Hậu nha vậy mà hắn nói như nàng chỉ chăm mình hắn.
Bữa ăn lại diễn ra rôm rả, thi thoảng bàn phía sau lại đá câu để trò chuyện cùng, dường như khoảng cách địa vị đã không còn, lúc này họ như người trong nhà thoải mái trò chuyện với nhau.
➡️👍👍👍
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT