Nơi ở của Tu phu nhân, mới sáng sớm đã ồn ào khơi lên bản tính chanh chua của nàng ta.

“Cái gì vậy… mới sáng ra các người muốn…”

Tu Ái Linh đang quát tháo lại nhìn thấy A Ly cùng đám người phủ Vương phi làm nàng ta càng tức hơn.

“Ai đây, ta nhớ chỗ này chỉ là nơi ở cho Phu nhân nhỏ nhoi có phải phủ Vương phi to lớn đâu… ngươi có vấn đề à?”

A Ly biết nàng ta đang xỉa xói nhưng vẫn phải xong nhiệm vụ tiểu thư giao, khẽ cúi đầu nói.

“Vương phi có sai nô tì sang mời Tu phu nhân đến Nguyệt Vân Cung một chuyến.”

Nghe vậy Tu phu nhân chợt thấy bất an, nàng ta vẫn hống hách lên mặt.

“Ohhh… nhưng mà ngươi thấy đó… ta vừa mới dậy chưa kịp chỉnh trang cũng như ăn uống…”

Vậy nhưng A Ly vẫn không đổi sắc, ung dung nói như thể người trước mắt không đủ lượng vào mắt.

“Được thôi… Tu phu nhân có một tuần trà để chuẩn bị trang phục, mong người đừng để Vương phi chờ lâu quá sẽ không hay.”

Nàng ta hậm hực nhưng nhìn lính gác từ ngoài vào đây không sao được bèn đóng mạnh cửa vào. Đúng một tuần trà cánh cửa mới mở ra làm A Ly loá mắt.

Tu phu nhân đây là đi lễ hội hay gì, gương mặt có vẻ dày hơn nên trắng quá đà, môi đỏ choét, bộ trang phục đủ màu sắc, dáng đi ưỡn ẹo không khác công tắc kè.

“Mời.”

A Ly làm động tác nhường đường, các lính gác thấy vậy cũng dạt sang, nhìn một loạt hành động này cũng đủ khiến nàng ta nở mặt lại càng ngẩng mặt cao mà đi, nhưng chưa cao bao lâu suýt thì dập mặt.

Vì cứ mải ngước mắt lên mà đạp phải hòn đá may có tên lính nhanh tay đỡ, vậy mà làm ơn mắc oán còn bị ăn chửi.

“Bỏ cái tay bẩn của ngươi ra…”

Tên lính bị chửi oan định sửng cổ lên liền bị ánh mắt A Tứ chặn lại, A Tứ là người cai quản cùng A Ly chỉ sau Vương phi. Nhìn cảnh nàng ta đi thập thọt mà bọn họ nín cười.

Nguyệt Vân Cung

Nhìn nơi trước mắt nguy nga, to lớn hơn nơi nàng ta ở, ánh mắt ghen ghét đố kỵ không còn được che đậy nữa. A Tứ cùng A Ly nhìn thấy mà chán ghét.

“Thần thiếp tham kiến Vương phi.”

Vương phi một thân lam y nhàn nhã ngồi thưởng trà, Tu Ái Linh đặc biệt ghét cảm giác vương giả bao quanh nàng nhưng vẫn phải cung kính hành lễ.

“Được rồi, hôm nay ta gọi Phu nhân đến đột ngột không phiền chứ?”

Vân Nguyệt điềm đạm không nóng không lạnh hỏi, Tu phu nhân vẫn bộ dạng ngoan hiền nhút nhát lắc đầu.

“Tốt, người đâu dâng trà cho Tu phu nhân.”

Cả hai ngồi đối diện âm thầm quan sát, A Ly phong thái không khác mấy đứng sau nàng càng tạo khí thế một Vương phi quyền quý, còn nàng ta chỉ có nha hoàn lạ mặt phía sau. A Tứ không biết về phủ đã đi đâu mất.

“Không biết Phu nhân đây có thấy trà ngon không?”

Được một lúc Vương phi híp mắt hỏi, nàng ta vẫn nghĩ chỉ đến nói chuyện phiếm liền hưởng ứng.

“Dạ ngon ạ.”

“Vậy ư, thế ngươi có thấy mùi vị quen không?”

Lúc này giọng nàng không còn bình thường nữa, nó bắt đầu lạnh dần còn mang theo sự tức giận.

“Mùi vị… aaa, ngươi, ngươi đã làm gì?”

Tu phu nhân vẫn chưa hiểu gì đang muốn nói mùi vị quen thì cơn đau đầu từ đâu làm nàng ta ôm đầu la. Lúc này mới nhận ra tách trà đã bị giở trò, tại sao có thể ngu muội nghĩ rằng cuộc trò chuyện bình thường.

“Ngươi hỏi ta đã làm gì? Hừ, cái này ta phải hỏi ngươi làm gì… nếu không nhớ để ta nói rõ, ngươi đã làm gì với Vương gia đặc biệt là bát thuốc mỗi ngày…”

Thượng Vân Nguyệt đứng lên đi gần về phía nàng ta, nhưng nàng vừa đi được vài bước liền đứng lại cao giọng chất vấn. Nhìn vẻ mặt tỏ ra không hiểu nên nàng vào thẳng trọng tâm.

“Vương phi… người nói gì thiếp không hiểu… ta thì làm gì được Vương gia, còn nữa bát thuốc là để chữa bệnh… Người không thấy chàng ấy đã khoẻ lại sao?”

Tu Ái Linh cho rằng nàng thấy Vương gia không còn quan tâm mình nữa nên mới vu oan cho nàng ta, do vậy vẫn đắc ý già mồm cãi.

“Khoẻ… Tu Ái Linh ngươi thật to gan, ngươi dám bỏ độc dược vào thuốc để mỗi ngày chàng uống khiến tinh thần không còn minh mẫn, tổn hại thân thể… Ngươi dùng độc để níu giữ chàng ấy khiến chàng quên đi ta… Vậy mà ngươi dám nói không làm gì?...”

Thượng Vân Nguyệt tức giận, nàng gọi thẳng họ tên nàng ta cùng tội lỗi của nàng ta, dù nghe nàng nói trúng loại độc nhưng Tu Ái Linh cho rằng không có chứng cớ nên nàng ta không sợ.

“Vương phi, có phải người ghen tị nên mới vu oan cho thiếp, hiccc… ta thật tội nghiệp mà…”

Tu phu nhân ngoan cố, còn giả mèo khóc chuột chấm nước mắt. Vân Nguyệt hừ lạnh, ra lệnh.

“Người đâu, đưa vào.”

Tu Ái Linh đang diễn kịch cũng phải dừng lại, sao tim nàng ta lại hụt nhịp đi thế này, mắt thấy người bị đưa vào, con ngươi nàng ta liền trợn lên.

“Nô tì tham kiến Vương phi,... xin người tha mạng.”

Người được đưa vào không ai khác chính là nô tì nịnh nọt mà được làm hầu thân cận của Tu phu nhân nhưng lại biến mất gần đây.

“Ngươi nói hết những gì mình biết đi.”

A Ly đằng sau liền lên tiếng thay nàng, được chỉ điểm nha hoàn vội vàng nói mặc kệ ánh mắt giết người đang phóng về phía mình.

“Thưa Vương phi, nô tì đã nhìn thấy Tu phu nhân có qua lại với một người lạ mặt, họ trao đổi với nhau thứ gì đó… nô tì chỉ nghe được nếu dùng nó sẽ trở nên mơ hồ, không biết gì… và nô tì còn…”

Tu phu nhân oán giận mất lí trí, nàng ta co tay lại muốn dùng ám khí nhưng chẳng may bị A Ly nhìn được, ám khí vừa phóng đi liền bị thiêu rụi ngay dưới chân, nàng ta hoảng sợ nhưng lại không phát hiện ra là ai, ra tay quá nhanh thật đáng sợ.

“Còn gì?”

Những gì nãy giờ nàng đều nhìn thấy, không ngờ người này còn dám giở trò trước mặt nàng, nha hoàn bị nàng hỏi liền cúi đầu nói tiếp.

“… Thứ họ trao đổi, Tu phu nhân đã đổ vào bát thuốc cho Vương gia uống…”

“Ngươi nói láo, Vương phi… con nha hoàn này vì ta đuổi nên nó oán hận mới bịa chuyện hại ta…”

Mặc kệ nàng ta giải thích, đổ cho người khác, Vân Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm nha hoàn.

“Những lời ngươi nói là thật?”

“Nô tì xin thề, những gì nô tì nói nãy giờ đều là thật… Vì nô tì nhìn thấy nên mới bị đuổi đi, không ngờ trên đường suýt bị cưỡng đoạt… tất cả là do một tay nàng ta…”

Nha hoàn vội dập đầu sợ rằng Vương phi không tin, nhưng mấy câu sau liền ngẩng đầu ai oán căm tức chỉ tay về nàng ta.

Nhớ lại ngày đó liền rùng mình, bị đuổi mấy ngày liền gặp bọn lưu manh, bọn chúng vừa muốn cướp tiền còn muốn cưỡng hiếp, trong lúc lơ đễnh đã nhắc đến người họ Tu… nhưng cũng may người của Vương phi đến kịp. Đó là lý do nàng không vội vạch mặt nàng ta vì lẽ đó.

Kết cục Tu phu nhân mn nghĩ sẽ ntn?😎

👍👍👍

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play