Thời tiết đã cuối đông, sắp đến xuân báo hiệu tết sum vầy gần đến. Vân Nguyệt đang ngồi luyện linh khí thì tiếng động từ trên mái khiến nàng cảnh giác. Mở choàng mắt ra, bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
“Tiểu lục, dừng lại.”
Mắt thấy tiểu lục sắp nhả hoả khí vội ngăn lại, nàng đã phát hiện tiểu lục là cùng dòng Huyễn Lực với nàng do lần ngoài rừng trúc một con chuột chạy qua. Tiểu lục hơi hoảng mà không biết làm sao liền phóng hoả khí về nó khiến con chuột cháy đen.
Nghe nàng gọi, tiểu lục liền thu lại mà cuộn tròn ngoan ngoãn bên nàng. Nếu Vân Nguyệt không cản lại thì Hoàng Minh Bảo mất nửa cái mạng rồi. Do Dạ Thu cùng tiểu lục đã là vật liền chủ với nàng nên sức lực là như nàng.
“Minh Minh à… sao bên muội toàn vật nguy hiểm vậy.”
Hoàng Minh Bảo vừa xuống vừa kêu than, tiểu lục hiểu ý liền ngóc đầu dậy làm hắn co người lại như muốn chạy làm Vân Nguyệt phì cười. Nàng vuốt ve đầu nó, liếc người trước mắt.
“Nguy hiểm… ai bảo có cửa huynh không vào lại đi trèo nóc nhà… Nếu là người khác mà tiểu lục hiền thì sẽ như nào?”
Thật khó hiểu, đường đường là Thái Tử một nước mà như kẻ trộm lén lút vào phòng nữ nhi, lại còn trách tiểu lục của nàng.
“Phải a… vậy thì… tiểu lục nhỉ… ngươi cứ hung dữ đi… nhưng đừng với ta là được…”
Hoàng Minh Bảo ngẫm nghĩ rồi nhìn con rắn trên giường nói theo cách gọi của nàng, tiểu lục hiểu ý vươn đầu lên như thể hiện rồi lại nằm xuống.
“Minh Minh… ta phát hiện người tên Hàn Vương cũng ở đây… nhưng tạm thời ta chưa xác định được là ai… Nên mới đến nhờ muội, muội hiểu trong cung hơn còn ta sẽ tìm hiểu bên ngoài…”.
truyện ngôn tình“Được… à, muội muốn hỏi chuyện này… ca có biết loại dược này không?”
Vân Nguyệt nhớ ra gói thuốc liền lôi ra đưa cho hắn, Hoàng Minh Bảo nhận lấy nhìn qua rồi đưa lên mũi ngửi.
“Hửm… muội lấy thứ chết tiệt này ở đâu vậy… nó là Dược Câu Hồn, một thứ độc nguy hiểm cho nam, nếu dùng lâu sẽ khiến người ta mụ mị đầu óc, không còn biết đúng sai mà chỉ biết về người hạ dược.”
Hoàng Minh Bảo vừa cho lên ngửi, một giây sau mày kiếm nheo hết cỡ mà hoảng hồn nhìn nàng. Vân Nguyệt nghe xong có chút sững sờ, thảo nào hắn lại có biểu hiện đó.
“Minh Minh… tiểu muội… ta đang hỏi muội lấy ở đâu… không phải muội định làm gì ca ca đó chứ?”
Hoàng Minh Bảo quơ tay trước mặt nàng, đến khi nàng hoàn hồn liền tung câu mà nàng chỉ muốn đấm vào mặt.
“Hừ… huynh nghĩ gì vậy, có cho muội cũng không thèm… chắc huynh cũng nghe chuyện của ta với Vương gia…”
“Ý muội là tên Vương gia là người dùng cái này… à không hắn bị cho dùng cái này… cái tên chết dẫm ấy dám đối xử với muội như vậy mà muội còn…”
Suỵt
Còn đang muốn lên giọng dạy dỗ liền bị nàng chặn lại bởi nàng nhìn thấy bóng người bên ngoài, Hoàng Minh Bảo ngồi quay lưng nên không thấy.
“Đi mau… có gì muội sẽ liên lạc lại với huynh…”
Vân Nguyệt thì thầm rồi đẩy Hoàng Minh Bảo đi, vẫn theo lối cũ trèo lên mái về còn không quên để lại như cũ. Đến khi ra ngoài rồi mới thắc mắc sao mình lại bị đuổi giữa chừng, lắc đầu khó hiểu mà khinh công về.
“Vương phi đang nói chuyện với ai?”
Cánh cửa mở toang kèm lời chất vấn, mang gương mặt đen sì bước vào phòng, Vân Nguyệt không quá ngạc nhiên vì đó là lý do nàng đuổi Hoàng Minh Bảo về. Vương Tử Dực nhìn khắp phòng nhưng không có một ai, rõ ràng hắn đã nghe thấy tiếng nói chuyện còn của nam nhân mà, bây giờ người đâu…
“Có sao?... Vương gia không phải đến chỉ hỏi vậy chứ?”
Vân Nguyệt ngó nghiêng quanh phòng giả bộ hỏi, bộ dáng này hắn đã gặp đâu rồi, cơn đau đầu bắt đầu xuất hiện, lần này hắn cảm giác đau hơn, thân thể khó đỡ mà chống một tay lên bàn.
“Vương gia… Vương gia… không sao chứ?”
Tiếng gọi của nàng làm hắn tỉnh táo đôi chút, khẽ lắc đầu mà gạt tay nàng ra, một chút hụt trong lòng nàng nhưng ngoài mặt vẫn bình thản.
“Ta đến chỉ nhắc nhở Vương phi làm gì cũng nên chú ý danh tiết và thân phận mình… Đừng bôi nhọ phủ Vương gia này.”
Tạ Lâm đã bước vào từ khi nghe tiếng hô của nàng, hắn bước đến chào Vương phi rồi đỡ hắn, trước khi ra ngoài hắn còn quay đầu khó hiểu nhìn nàng, nhưng chỉ nhận được cái gật đầu.
Thượng Vân Nguyệt một mình trong phòng mà bất an, khi nãy nàng cố ý chạm vào người Vương gia đúng hơn là phần tay, tuy chỉ trong giây lát nhưng nàng nhận ra mạch đập của hắn có vấn đề. Cho nên nàng không đợi nữa mà truyền lời cho Tạ Lâm. Vốn điều này nàng định nhờ A Ly đi một chuyến.
Việc hắn nghi ngờ nàng cũng đã đoán trước, Khả Hân đã kể lại nàng không cảm kích còn mắng lại. Nếu không có chuyện đó làm bia đỡ, Trân phu nhân chắc chắn sẽ nghi ngờ, cũng may Khả Hân nhanh trí, còn việc nam nhân đó sớm hay muộn cũng lộ thôi. Có vẻ bà ta lại sắp có trò vui, không ngờ khởi đầu lại là từ tên Vương gia ngốc kia.
➡️👍👍👍