Ban Lãng nghi hoặc buông điện thoại, nhíu mày, "Kỳ quái, sao đột nhiên Tiểu Ngọc lại tắt máy?"

"Không phải vừa gọi được tức thì đấy à?" Cát Hỉ tháo kính viễn, sờ vuốt lên vật trang trí đặt trên giá, lắc đầu, "Tiếc quá, ngọc thạch tốt như vậy mà bị khắc hỏng rồi."

"Tôi gọi cho Bách Nam thử xem, nhất định Tiểu Ngọc đang ở cùng nó."

Cát Hỉ liếc ông ta một cái, xoay người lật một tập thiết kế ra xem, thuận miệng nói, "Chồng chồng người ta đang tân hôn hưởng thế giới hai người, ông không có việc gì thì đừng gọi điện làm phiền tụi nhỏ."

"Nhưng hiện giờ tôi đang có việc, ông còn muốn lấy đá nữa không thì bảo?"

"Muốn muốn muốn, gọi đi gọi đi, tôi không làm phiền nữa."

Ban Lãng nghe giọng thông báo máy móc của tổng đài phát ra từ ống nghe, chân mày nhíu càng chặt, "Quá kỳ lạ, điện thoại của thằng nhóc Bách Nam cũng tắt máy."

"Tôi bảo rồi còn gì, chồng chồng hai đứa nó nhất định là trốn đi đâu hưởng thụ thế giới hai người rồi." Cát Hỉ chọn ra một bản thiết kế, ghi chú số hiệu và điểm đặc thù lên, ném qua, "Này, đưa cho Bách Nam làm thử tay nghề xem."

"Đừng ném lung tung, đều là tiền cả đấy." Ban Lãng nhận bản thiết kế nhìn lướt qua, gật đầu, "Chọn không tồi, để tôi gọi Tiểu Giác cho người sang lấy."

Cát Hỉ nghe vậy lại vội lật lật tập thiết kế, rút ra một tờ khác đánh số và ghi chú lên, cũng đưa cho ông ta, "Thế thì đúng lúc, bộ trang sức nó yêu cầu lần trước đã làm xong rồi, bảo người ta lấy luôn một thể đi."

"Được, để tôi điện thoại."

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy...."

"......"

Cát Hỉ buông bản thiết kế, nghi hoặc nhìn ông ta, "Chuyện gì vậy?"

"Tiểu Giác cũng tắt máy." Ban Lãng trợn mắt nhìn di động, đột nhiên cảm thấy hoài nghi nhân sinh, "Tiểu Giác mà cũng có ngày tắt máy, không thể tin được, chẳng lẽ điện thoại tôi hỏng rồi?"

Cát Hỉ kinh ngạc kiến nghị, "Không thể nào, ông gọi vào máy tôi xem?"

Ban Lãng vội bấm số Cát Hỉ, vài giây sau, tiếng nhạc chuông vang lên nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng.

"Được này." Cát Hỉ móc điện thoại ra, thương hại nhìn ông ta, "Hay là ông bị bọn nhỏ ghét nên rủ nhau tắt máy gì đó, chứ làm sao mà trùng hợp như thế được."

"Làm sao có chuyện đó ?" Ban Lãng càng không hiểu nối, suy nghĩ một lát, lại bấm vào số Khúc Văn Hân.

Mười giây sau, ông ta chưa từ bỏ gọi lại lần nữa.

Năm phút sau, ban Lãng đen mặt thả điện thoại, sầm sì nhìn Cát Hỉ, "Ông mới nói cái gì đấy?"

Cát Hỉ sờ sờ bụng, "Tức là... không chỉ có mấy đứa con ghét ông, đến cả bà xã cũng tẩy chay ông rồi?"

Ban Lãng hoàn toàn đen mặt.

Cùng lúc đó, trên Weibo.

[ Fan não tàn của Nam Nam: A a a a, các chị em đoán xem tui vừa gặp ai nè! Là chồng chồng nhà Nam Nam đó! Hai người tay trong tay lướt qua tui luôn, hình như là chuẩn bị đi tuần trăng mật, ngọt chết moè! Người thật còn đẹp hơn trên ảnh nhiều, đối tượng của Nam Nam chói muốn mù mắt! Hu hu hu tui tự ti quá, đứa nào bịa đặt người ta là ma ốm mau lăn ra đây, bà đánh chết mày! Người ta khỏe như vâm đấy nhé! ]

[ Fan A: Không có ảnh không tin, cầu tung ảnh! ]

[ Fan B: Cầu kể chi tiết, cầu hình ảnh, cầu địa điểm tuần trăng mật! ]

[ Fan C: Cầu công thụ, cầu trên dưới, cầu các thứ các thứ! ]

[ Fan D: Chị lầu trên, trọng điểm của chị đi lạc rồi! Cơ mà... cầu công thụ chung! Cầu trên dưới! Cầu chi tiết hai người ở chung! ]

[ Người qua đường Giáp: Chồng chồng nhà Nam Nam là ai vậy, chuyện gì mà phải kích động thế... ]

[ Thiên sứ nhỏ đa cấp: Người qua đường Giáp mau đến đây để chị phổ cập tin tức cho, chúng ta vào phòng riêng nào! ]

......

[ Người qua đường Giáp đã chuyển fan: Vờ lờ, tôi đã bỏ lỡ một anh đẹp trai chất lượng như vậy sao, cùng các chị ngồi cầu các loại chi tiết! ]

Trên một diễn đàn khác.

[ Phục vụ nhỏ quán cà phê: Vờ lờ các mẹ ơi, vừa rồi chồng chồng Nam Nam vừa ghé tiệm em uống cà phê nè, em kích động xỉu! Hình như mẹ Ban cũng ở đó! Ngoài ra còn có một anh đẹp trai cao lãnh khí chất ngời ngời ngồi bên cạnh nữa, em đoán là ông anh hai cao thủ kiếm tiền nhà Ban Ngọc! Giá trị nhan sắc cả nhà cao đến siêu thực luôn á đm! Liều chết chụp lén cho các mẹ xem đây! 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]

[ Fan E: Thần linh ơi... Giá trị nhan sắc này... tui mù rồi... ]

[ Fan F: A a a a a a, liếm liếm liếm! ]

......

[ Fan J: Chỗ này là sân bay XX đúng không? Tui tới liền, cầu toạ độ chi tiết để tui "ngẫu nhiên gặp mặt" một cái với! ]

[ Anti fan giả người qua đường: Ai vậy? Trông cũng xinh đấy, nhưng mà đàn ông đàn ang còn giả vờ yếu ớt để một tên đàn ông khác nắm tay dắt đi có mất mặt quá rồi không, chậc chậc, ẻo lả muốn chết, không biết mấy cô thích chỗ nào nữa. ]

[ Người dùng ẩn danh: Sân bay này ở đâu? Gặp hồi mấy giờ? Lúc đó có tổng cộng mấy chuyến bay ra nước ngoài? ]

[ Fan I: Lầu trên hỏi mấy chuyện này làm gì thế... Chẳng lẽ muốn ngàn dặm theo chân thần tượng sao... Không tốt lắm đâu, fan thì fan chứ đừng nên quấy rầy cuộc sống cá nhân của người ta. ]

[ Người dùng ẩn danh: Fan? Ha ha. ]

[ Fan G hóng hớt bắt đầu hoảng sợ: Tôi cứ cảm thấy trong này có lẫn mấy thành phần nguy hiểm rồi á, cái 'Người dùng ẩn danh' kia là sao vậy... ]

[ Fan trung thành đầu gấu: Cái đứa anti giả người qua đường trên kia, tao để ý mày lâu lắm rồi đấy, có dám lộ acc thật ra không? Sao nào, ghen ghét vì Nam Nam sống tốt quá à, ghen tị người ta có người yêu quan tâm chu đáo à. Mau ra đây chúng ta đánh nhau như hai người đàn ông đi, đừng có trốn chui trốn nhủi rồi chõ mồm khích bác nhau như thế nhé. ]

......

Khúc Văn Hân vừa thỏa mãn vừa nghi hoặc buông máy tính bảng xuống, nhấn thử vào account "Người dùng ẩn danh" nhìn thử, thấy bên trong trống rỗng thì lập tức chán nản thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu từ ái nhìn ba đứa con trai con dâu đứng một bên nói chuyện, cảm khái, "Mình sinh con khéo thật đấy, con trai đã đẹp sẵn, nó đi tìm con dâu cũng phải tìm một đứa đẹp không kém... Mắt nhìn của Tiểu Ngọc đúng là giống mình!"

Ban Giác nhàn nhạt nhìn qua, vô tình cảnh cáo, "Trong thời gian nghỉ phép không cho lên Weibo khoe khoang."

"......."

"Chẳng lẽ mẹ muốn người có ý đồ xấu tra ra được lịch trình của chúng ta, sau đó chạy đến tận nơi gây phiền toái sao?"

"Không đến mức như vậy chứ..." Khúc Văn Hân biện giải.

"Cẩn thận không thừa, hay là mẹ muốn huỷ luôn kỳ nghỉ?"

Cuối cùng Khúc Văn Hân phải thành thật ngậm miệng.

Sau chuyến bay dài mười mấy tiếng đồng hồ, mọi người đáp xuống bên kia bán cầu, đi về khách sạn đã đặt phòng từ trước.

Khúc Văn Hân đưa thẻ phòng cho Bách Nam, nhỏ giọng dặn dò, "Mẹ cố ý chọn cho hai đứa đấy, cứ vui vẻ hưởng thụ đi."

"......"

Vào đến phòng, Bách Nam đổ người xuống giường không muốn nhúc nhích.

"Nam Nam, em làm sao thế?" Ban Ngọc đặt hành lý qua một bên, ngồi lên mép giường sờ sờ tóc cậu, lo lắng hỏi, "Không có tinh thần gì cả, trên máy bay ngủ không đủ giấc à?"

Cậu lắc đầu chậm rãi nghiêng người, thì thầm, "Tiểu Ngọc, tuy nói ra hơi mất hứng nhưng mà... hình như em sốt rồi."

"Sốt rồi?" Ban Ngọc kinh hãi vội vàng vươn tay sờ trán cậu, "Đúng là ấm lên, em ở đây nhé, để anh gọi bác sĩ."

"Đừng." Bách Nam giữ chặt tay hắn, ngồi dậy trấn an, "Anh đừng vội, em chỉ hơi sốt một chút thôi, uống thuốc ngủ một giấc là đỡ, anh đi hỏi anh hai có mang thuốc không, nếu có thì lấy cho em mấy viên."

Ban Ngọc cuống quít gật đầu, hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, "Vậy em đợi một lát để anh đi lấy thuốc, nằm trên giường nghỉ ngơi, anh lập tức quay về!"

"Ừ."

Sau khi Ban Ngọc rời đi, Bách Nam hơi khó chịu xoa xoa trán, đứng dậy đi vào phòng tắm. Tắm rửa qua loa xong, cậu tuỳ tiện vẩy vẩy tóc mấy cái, chui vào chăn nhắm mắt lại mơ màng ngủ mất.

Không lâu sau, Ban Ngọc mang theo Ban Giác cùng Khúc Văn Hân trở về.

Hắn nhanh chóng chạy tới mép giường cẩn thận đẩy chăn ra xem tình huống, quay đầu lại bất lực hỏi, "Nam Nam ngủ mất rồi, làm sao bây giờ?"

"Gọi dậy, cho uống thuốc đã." Ban Giác lấy thuốc hạ sốt từ túi thuốc mang theo, lại xoay người tìm ly rót nước.

Khúc Văn Hân đi đến bên giường vươn tay sờ lên trán Bách Nam, lo lắng hỏi, "Vì sao đột nhiên lại sốt, trước đó không phải vẫn bình thường à?"

"Tại con không chú ý..." Ban Ngọc uể oải ngồi lên giường ôm Bách Nam vào lòng, vùi đầu cọ cọ lên mặt cậu, "Lúc ở trên máy bay em ấy luôn nhắm mắt ngủ, con không muốn làm ồn nên..."

"Thằng nhóc này, lúc cần cẩn thận lại không cẩn thận gì cả." Khúc Văn Hân chọc chọc trán hắn, vòng vào phòng tắm lấy máy sấy ra, thở dài, "Đừng ôm nữa, gọi nó dậy uống thuốc đi, thuận tiện sấy tóc luôn, con không thấy tóc Nam Nam vẫn ướt đấy à?"

Ban Ngọc ngẩn người, lúc này mới nhận ra vạt áo bị Bách Nam dựa vào đã ướt một mảng. Hắn cẩn thận sờ lên mặt và tóc Bách Nam, vừa bất mãn vừa đau lòng, "Nam Nam, em lại không nghe lời rồi, tắm xong không chịu sấy tóc..."

"Bây giờ con nói gì nó cũng không nghe thấy đâu, được rồi, buông người xuống đi." Khúc Văn Hân tiến lên kéo tay hắn, lắc đầu thở dài, "May mà có mẹ và Tiểu Giác đi cùng, nếu như chỉ có hai đứa đi thì không biết..."

Động tác đứng lên của Ban Ngọc hơi dừng lại, sau đó nhanh chóng nghiêng người giấu đi sắc mặt, nhẹ nhàng thả người vào giường đắp chăn cẩn thận, cúi đầu lùi qua một bên chăm chú nhìn Bách Nam, không nói lời nào.

Ban Giác bưng nước ấm trở về thấy hắn đứng ngốc bên giường, nhíu mày thở dài trong lòng, lại gần đánh thức Bách Nam.

Ngủ được nửa giấc đã bị đánh thức, cơn đau đầu nhân lên gấp bội, Bách Nam ngồi dậy day trán, mỉm cười xin lỗi Khúc Văn Hân và Ban Giác, giọng vẫn khàn khàn, "Để mẹ và anh lo lắng, làm mất hứng đi chơi của mọi người rồi, con xin lỗi."

"Nói bậy gì đó, ai cần con xin lỗi." Khúc Văn Hân vuốt tóc cậu, cắm máy sấy vào đưa cho Ban Ngọc, "Này, giúp Nam Nam sấy tóc đi, mẹ đi gọi phục vụ mang cái gì lên ăn, bụng rỗng uống thuốc hại dạ dày."

Ban Ngọc im lặng nhận máy sấy đi đến bên giường, nhẹ nhàng giúp cậu sấy khô tóc.

"Anh làm sao vậy?" Bách Nam nhận ra hắn không bình thường, quay đầu nắm tay hắn trấn an, "Đừng lo lắng, em uống thuốc ngủ một giấc sẽ khỏe lên, đừng rầu rĩ nữa nhé?"

Ban Ngọc nghe cậu an ủi thì trong lòng càng khó chịu tự trách, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, thấp giọng, "Sau này tắm xong nhớ phải sấy tóc, để ướt ngủ sẽ đau đầu."

"Ừ." Bách Nam gật đầu, bóp tay hắn tiếp tục trấn an.

Ban Giác dựa lên sô pha nhìn hết cảnh tượng này, ánh mắt cường điệu dừng trên bàn tay cầm máy sấy của Ban Ngọc, lắc đầu —— Chỉ mới việc nhỏ đã mất bình tĩnh như vậy, trưởng thành đúng là cần quá trình dài lâu.

Chờ Bách Nam uống thuốc đi ngủ rồi, Ban Ngọc mới thu dọn lại hành lý của hai người một chút, sau đó ngồi bên giường nhìn gương mặt say ngủ an tĩnh của cậu, cúi đầu khẽ hôn lên trán.

Trận sốt này đến nhanh đi cũng nhanh, vừa hết nóng Bách Nam đã vào phòng tắm tắm rửa một trận, sau đó thần thanh khí sảng sấy khô tóc thay quần áo, vòng ra sau Ban Ngọc ôm lấy hắn, hỏi, "Tiểu Ngọc, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?"

Động tác dọn đồ của Ban Ngọc dừng lại, xoay người ôm cậu cự tuyệt, "Không được, em bị bệnh, phải nghỉ ngơi."

"Em khỏe rồi." Bách Nam bắt lấy tay hắn đặt lên trán mình, cười nói, "Anh sờ mà xem, hết nóng rồi mà đúng không?"

"Vậy cũng không được." Ban Ngọc lắc đầu, rút tay về đẩy cậu vào lại giường, "Em nằm nghỉ đi, để anh gọi đồ ăn cho em."

Bách Nam quay đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói, "Em mới dậy mà, không ngủ được nữa."

"Vậy ngồi lên sô pha nghỉ đi." Ban Ngọc dừng một chút, sau đó thay đổi phương hướng đẩy.

"Tiểu Ngọc..."

"Không được, em phải nghỉ ngơi."

Bách Nam bị đẩy ngồi lên sô pha, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, một lúc lâu sau đành xua tay thỏa hiệp, "Rồi rồi, em ngồi nghỉ, anh giúp em gọi đồ ăn, ok?"

"Lúc này mới ngoan." Ban Ngọc gật đầu, vuốt tóc cậu như khen thưởng, "Vậy đợi một lát, anh ra ngoài lấy giúp em, lập tức quay lại ngay."

Bách Nam mỉm cười gật đầu cực kỳ ngoan ngoãn, "Ừm."

Cửa phòng đóng lại, nụ cười trên mặt cậu nhạt dần, nhíu mày trầm tư —— Hình như cậu gặp ảo giác thì phải? Vì sao cứ có cảm giác ngủ một giấc tỉnh dậy, Tiểu Ngọc đột nhiên trở nên...trầm ổn hơn nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play