Hai thanh niên còn zin cùng trải qua đêm tân hôn, quá trình rối rắm thế nào, kết cục thảm thiết ra sao, có lẽ không nên đề cập cụ thể.

Ban Ngọc tỉnh dậy rất sớm, chịu đựng cơn đau đầu hậu say rượu mặt đỏ bừng ngắm Bách Nam thật lâu, sau đó cẩn thận vào phòng tắm bưng một chậu nước ấm ra giúp Bách Nam lau người —— Hôm qua lăn lộn đến khuya, vệ sinh không đủ cẩn thận nên trên người vẫn còn dinh dính, không thể ngủ thoải mái.

Lau rửa xong, hắn dọn dẹp sạch sẽ, cẩn thận chui vào chăn kéo Bách Nam vào lòng, vuốt ve tóc cậu.

Bách Nam nhíu mày giật giật, chôn đầu sâu hơn vào lòng hắn, ngủ say sưa.

"Ha ha." Hắn ngây ngô cười thành tiếng, sờ lên sống lưng Bách Nam trấn an, rũ mắt hôn cậu, niềm vui sướng thoả mãn như muốn trào ra khỏi ngực —— Tụi mình kết hôn rồi, hôm qua còn ấy ấy, Nam Nam thật ngoan thật dịu dàng, ihihihi Nam Nam là tốt nhất.

Nửa giờ sau, Bách Nam trở mình, hắn lại cẩn thận ôm người từ sau lưng, tiếp tục ngây ngô cười.

Một giờ sau, Bách Nam xoay người nằm thẳng, hắn thu tay ngồi dậy, bò lên người Bách Nam ngắm kỹ mặt cậu, lộ tiếp một nụ cười ngây ngô cấp độ mới —— Nam Nam thật đẹp, thật ngoan, Nam Nam nhíu mày cũng khả ái, lông mi Nam Nam thật dài, còn rung rung nữa...

Bách Nam mơ màng thức dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy là bản mặt si mê của Ban Ngọc, sợ tới mức trợn mắt tỉnh luôn, chống cánh tay muốn ngồi lên, giây tiếp theo lại eo đau chân mỏi ngã xuống giường, nghiêng người co chân xoa xoa eo, "Đau quá..." Không chỉ có thắt lưng đau, chân tê cứng, chỗ nào-đó trên người cũng cực kỳ không thoải mái, quả thực là suýt mất mạng già...

"Nam Nam, em đừng cử động, để anh xoa cho em." Ban Ngọc bị phản ứng của cậu dọa sợ, vội ngồi thẳng lên ôm người, vươn tay giúp cậu xoa bóp thắt lưng, "Nam Nam, em đau ở đâu? Có phải anh làm em bị thương rồi không? Phía sau có đau không? Anh, anh có thuốc đây, cần bôi lên không?"

Bách Nam cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, sau đó bản thân đã nằm gọn trong lòng Ban Ngọc, càng nghe hắn nói mặt càng đỏ hơn, vội giải thích, "Không, không cần bôi thuốc, thắt lưng hơi đau thôi... Bình thường do em ít vận động, anh đừng gấp."

"Anh mát xa cho em." Ban Ngọc hơi yên tâm một chút, ôm cậu nằm lên giường, tiếp tục xoa bóp eo, quan tâm hỏi, "Dùng lực thế này có thoải mái không?"

Rõ ràng đã làm những chuyện còn thân mật hơn, nhưng Bách Nam vẫn vì một cái ôm cẩn thận và động tác xoa eo chu đáo mà đỏ mặt, ngượng ngùng nói, "Tiểu Ngọc, không cần đâu, em cũng không khó chịu nhiều, đứng dậy hoạt động một chút là đỡ rồi."

"Không được." Ban Ngọc nghiêm túc lắc đầu, "Anh không có kinh nghiệm, lỡ em đột nhiên phát sốt thì biết làm thế nào? Eo đau rất khó chịu, em cứ nghe lời nằm xuống, anh có học ít thủ pháp mát xa rồi, sẽ không làm em bị đau."

Bách Nam ngẩn người, "Vì chuyện này mà anh còn đi học mát xa?"

"... Ừm." Hắn rũ mắt, lỗ tai đỏ bừng, "Anh đã nói là sẽ thương em..."

Bách Nam nhịn không được khẽ bật cười, nhẹ nhàng vuốt vành tai hắn, "Tiểu Ngọc, anh thật sự... thật sự quá đáng yêu."

"Thôi, đừng lộn xộn nữa." Ban Ngọc xấu hổ gỡ tay cậu xuống khoá trước ngực, tiếp tục giúp cậu xoa eo, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ngoan nào... đáng yêu cái gì chứ, em mới đáng yêu."

"Cái gì?"

"Không có gì, Nam Nam, em đói bụng chưa?"

Bách Nam lắc đầu, thả lỏng thân thể vùi người vào lòng hắn, nhắm mắt lại, "Mấy giờ rồi?"

"Hơn chín giờ, nếu còn mệt thì cứ ngủ tiếp đi." Ban Ngọc kéo chăn, hôn đỉnh đầu cậu, thấp giọng nói, "Anh ở đây với em."

"Hơn chín giờ?" Cậu vội tránh người ra, ngồi dậy mò lên tủ đầu giường tìm điện thoại xem giờ, ảo não nói nhỏ, "Tiêu rồi, đã trễ thế này rồi á, bình thường ba mẹ rời giường lúc mấy giờ?"

"Bảy giờ." Ban Ngọc ngồi dậy theo, sờ tóc cậu đỏ mặt nói, "Không sao đâu, hôm qua chúng ta vừa kết hôn... Hôm nay dậy trễ một chút ba mẹ sẽ thông cảm."

Bách Nam nghe hắn nói như vậy cũng mất tự nhiên theo, duỗi tay đẩy hắn xuống giường, thúc giục, "Được rồi được rồi, dậy thôi, em đói bụng, muốn rời giường đi ăn sáng."

Ban Ngọc quay người ôm cậu, bất mãn lẩm bẩm, "Em mới nói không đói bụng..."

"Bây giờ em đói rồi, được chưa?" Bách Nam đẩy hắn ra.

"Vậy được." Ban Ngọc thỏa hiệp, xuống giường duỗi tay cho cậu, hưng phấn nói, "Để anh ôm em đi tắm."

Bách Nam buồn cười nhìn hắn, dịch sang bên cạnh, tự xuống giường bước nhanh vào phòng vệ sinh.

Ban Ngọc trừng mắt, sau đó tức giận, "Nam Nam, em không đi dép! Coi chừng cảm lạnh!"

"Sàn nhà trải thảm, không sao." Cậu vui vẻ xua tay, nhanh chóng vào phòng đóng cửa bấm khoá, sau đó ngã ngồi lên nắp bồn cầu, xoa eo bóp chân... Tinh thần Tiểu Ngọc quá tốt, mới lần đầu đã làm liên tục hai ba hiệp, muốn kiệt sức.

Chuyện này quả nhiên cần khắc chế... PHẢI khắc chế!

Chậm rì rì vệ sinh rửa mặt xong, Bách Nam mặc bộ đồ ở nhà cùng kiểu khác màu với Ban Ngọc, hít sâu, nhẹ nhàng kéo cửa, mang theo Ban Ngọc như cái đuôi dính đằng sau ra khỏi phòng.

"Nhất định là ba mẹ và anh hai đã đi làm rồi, em đừng căng thẳng." Ban Ngọc nắm tay cậu, nhẹ giọng trấn an.

Bách Nam gật đầu, cảm thấy lòng bàn tay hơi rịn mồ hôi —— Cậu đã quen sống một mình, bây giờ phải ở chung một nhà với nhiều người, khó tránh khỏi có chút căng thẳng.

"Ủa, mấy đứa dậy sớm thế? Mau tới đây ngồi, để mẹ nói thím Ngô chuẩn bị bữa sáng." Khúc Văn Hân thấy bọn họ xuống lầu, vội đẩy máy tính ra, đứng dậy vẫy tay với hai người, thân thiết cười nói.

Bách Nam dừng bước, nhìn Ban Ngọc —— Đi làm rồi?

Ban Ngọc quay đầu, khô khốc hỏi Khúc Văn Hân, "Mẹ, hôm nay sao mẹ không ra ngoài, không bận chuyện gì ở cửa hàng sao?"

"Sao nào, mẹ không được nghỉ phép à." Khúc Văn Hân cười trừng mắt nhìn hắn, chỉ vào máy tính, "Có ảnh hôn lễ rồi, mẹ đang chọn mấy tấm đẹp một chút chuẩn bị rửa ra làm album."

"Có rồi?" Hai mắt Ban Ngọc lập tức sáng lên nhào tới hai ba bước, bỗng nhiên nhớ ra Bách Nam mới dừng lại, ôm cậu lên nhẹ nhàng đặt xuống sô pha, tiến đến trước mặt Khúc Văn Hân, vội vàng nói, "Cho con xem với, ảnh chụp Nam Nam đâu?"

Bách Nam và Khúc Văn Hân đều bị động tác chớp nhoáng của hắn làm cho đứng hình, đặc biệt là Bách Nam, sau khi lấy lại phản ứng cậu suýt nữa thì xấu hổ đến chết —— Trước mặt người lớn mà lại làm như vậy... Tiêu rồi, mặt nóng quá.

"Tiểu Ngọc, con làm gì mà ôm Nam Nam, à..." Khúc Văn Hân cảm thấy hỗn độn.

"Nam Nam bị đau eo đau chân, con phải giữ chứ, lỡ chạy nhanh quá té ngã thì làm sao." Ban Ngọc trưng bản mặt chính trực, tiếp tục hối thúc, "Folder nào là ảnh của Nam Nam? Sao lại có tận mười mấy cái, ồ, có cả video cơ à?"

Bách Nam xấu hổ muốn chết, không dám nhìn biểu cảm trên mặt Khúc Văn Hân, bất đắc dĩ gọi nhỏ, "Tiểu Ngọc."

"Chuyện gì?" Ban Ngọc nhanh chóng đi đến gần cậu, quan tâm hỏi han, "Còn đau eo hay đói bụng?" Nói rồi quay đầu nhìn Khúc Văn Hân, "Mẹ, thím Ngô có nấu cháo không? Nếu không thì mì sợi cũng được."

Bách Nam đỡ trán, vươn tay bịt miệng hắn lại, "Tiểu Ngọc, anh tạm thời đừng nói gì được không? Em đau đầu."

Ban Ngọc nghe vậy nhíu mày, vội vàng kéo tay cậu xuống, càng căng thẳng hơn, "Đau đầu thế nào? Có phải sốt rồi không? Anh, anh đi lấy thuốc cho em!" Nói xong lập tức ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.

Bách Nam: "......"

"Phụt." Khúc Văn Hân phì cười, trấn an vỗ vỗ vai cậu, đứng dậy nói, "Để mẹ vào bếp múc cháo cho... Đừng xấu hổ, có gì đâu, mẹ sẽ không cười, khụ, con cứ xem ảnh đi nhé, mẹ vào bếp."

"......" Đừng tưởng cậu không nhận ra tiếng ho kia là để che giấu tiếng cười... Hết rồi, mặt mũi cậu hoàn toàn không còn miếng nào nữa.

Xấu hổ vượt qua bữa sáng, cuối cùng Bách Nam đã điều chỉnh xong cảm xúc, bình tĩnh cùng hai người kia chọn ảnh.

"Hai đứa các con không ai muốn chụp ảnh cưới, mẹ cũng chỉ có thể chọn từ trong đống này ra một ít để làm album. Mấy cậu nhiếp ảnh gia Lưu Dũng mời tới có tay nghề lắm, ảnh chụp rất đẹp, chỉ là bộ lễ phục cuối hai con không kịp mặc, hơi đáng tiếc." Khúc Văn Hân quay màn hình laptop về phía Bách Nam, chỉ vào một tấm ảnh, "Mẹ thích tấm này này, hai đứa cùng quỳ một gối, cười tươi quá."

Bách Nam xem ảnh, cũng cười theo, "Chụp đẹp thật, chúng ta rửa tấm này đi."

"Mẹ cũng nghĩ thế, rửa thành mấy tấm luôn." Khúc Văn Hân kéo máy tính về, tải ảnh vào di động, cười đến vui vẻ, "Phải đặt làm hình nền điện thoại mới được."

Ban Ngọc bưng một đĩa trái cây ra, nghe vậy tò mò đến gần máy tính nhìn thử, nhíu mày, "Tấm này không đẹp."

Khúc Văn Hân trừng hắn một cái, "Không đẹp chỗ nào? Mẹ và Nam Nam đều thấy đẹp."

"Nam Nam rất đẹp." Ban Ngọc đặt đĩa trái cây xuống, mặt nhăn tít, "Nhưng con xấu."

Bách Nam bật cười, "Xấu chỗ nào?"

Ban Ngọc nhìn cậu, nhỏ giọng nói, "Hốc mắt anh bị hồng, có cả quầng thâm nữa..."

"Đúng không?" Bách Nam nghe vậy, kéo máy tính qua nhìn kỹ ảnh, "Rõ ràng rất tuấn tú, Tiểu Ngọc anh đẹp lắm mà."

"Vậy, vậy chọn tấm đó." Ban Ngọc xoa xoa trái táo nhét vào miệng, cúi đầu nhai nhai, lúng búng nói, "Nam Nam vui vẻ là được, ừm, táo ngon quá, Nam Nam em cũng ăn đi."

Bách Nam mỉm cười, vươn tay niết mặt hắn, quay đầu tiếp tục lật xem ảnh.

Khúc Văn Hân mỉm cười nhìn bọn họ, rũ mắt nhìn ảnh nền điện thoại mới, vuốt ve đầy quý trọng.

Ba người chọn đến trưa mới miễn cưỡng chọn xong ảnh chụp.

Xong việc, Khúc Văn Hân vui vẻ đi vào bếp bàn bạc thực đơn bữa tối với thím Ngô, Ban Ngọc làm tổ trên sô pha gọi điện thoại cho Ban Giác. Bách Nam ngồi không nhàm chán, ôm máy tính đặt lên đùi, dựa người vào sô pha đăng nhập Weibo.

Mới hai ba ngày không lên mạng, fan theo dõi official weibo lại tăng thêm một ít, cậu mỉm cười kéo kéo bình luận, số comment xin thông tin xin ảnh chụp xin khoe bà chủ gạ cưới linh tinh vẫn chiếm đa số như dự kiến.

Cậu nghiêng đầu nhìn sang Ban Ngọc vẫn đang nói chuyện điện thoại, cong môi, nhanh chóng chọn ra hai bức ảnh đăng Weibo.

[ Phòng Làm Việc Nam Gia Hữu Ngọc: Ông chủ tiệm đã thoát ế rồi, xin đừng gạ cưới bà chủ tiệm nữa【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]

"Nam Nam, em đang làm gì đấy?" Ban Ngọc cúp điện thoại, cười ghé lại gần.

"Không có gì." Cậu tắt máy tính, vươn tay nhéo mặt hắn, "Có đói bụng không?"

Ban Ngọc ngây ngô cười lắc đầu, "Không đói, Nam Nam, anh muốn ăn khoai tây sợi em làm."

"Được, ngày mai làm cho anh."

Trong phòng nghỉ, cô y tá mặt tròn ngơ ngác nhìn tấm ảnh trên Weibo rất lâu, sau đó ngồi xổm xuống, che mặt hết khóc lại cười, "Đáng ghét đáng ghét, tú ân ái gì đó là đáng ghét nhất!"

Những người khác hoảng hốt nhìn nhau —— Làm sao thế này, lại thất tình rồi?

Trên tấm ảnh thứ nhất, có hai thanh niên cao gầy nắm tay nhau đưa lưng về phía ống kính đứng trong lễ đường trang nghiêm ấm áp, đối diện với mục sư hứa hẹn trọn đời; tấm thứ hai là hai chiếc nhẫn vàng kiểu dáng đơn giản nằm yên lặng trên một tấm thiệp cưới tinh xảo, không phát ra tiếng nhưng vẫn miêu tả được chủ nhân của chúng đang hạnh phúc tràn trề đến thế nào.

Cô y tá nắm chặt điện thoại, dần dần khóc thành tiếng —— Cậu ấy đã hạnh phúc rồi... Tốt quá đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play