Người trên sân trường quá nhiều, sau khi chào hỏi giáo viên hướng dẫn, Bách Nam kéo mọi người sang khu giảng đường phía tây bên cạnh hồ nước.
Đây là lần đầu tiên Ban Ngọc đến trường cậu học, cái gì cũng tò mò, Bách Nam thấy thế liền chỉ vào những tòa kiến trúc hai bên cẩn thận giới thiệu, thi thoảng còn kể về những chuyện thú vị khi đi học, dỗ hắn vui vẻ.
Những người khác chậm rãi theo sau, mắt sáng rực nhìn hai người yêu đương.
"Đờ mờ, Tiểu Nam dịu dàng với bạn trai quá, a a a, tui đổ mất!" Viên Viên che mặt, hạ giọng kích động nói.
Anh Hoa nhướn mày, "Tôi cũng dịu dàng với Hùng Hùng đấy thôi, sao không thấy cô đổ?"
Viên Viên ra vẻ ghét bỏ, "Cậu có đẹp trai bằng anh Tiểu Nam không? Thiếu đánh à!"
Phương Lệ vẫn như người mất hồn, bối rối lẩm bẩm, "Tiểu Nam thích con trai, người yêu của anh ấy là nam, mỹ nhân Tiểu Ngọc là nam, là nam, là nam......"
"Ừ, đúng là nam, nhưng quả thật cũng là mỹ nhân, chẳng lẽ cậu thấy anh ta xấu trai?" Uông Dương vỗ vỗ trán cô nàng, nói nhàn nhạt.
Phương Lệ dừng bước, nhìn Ban Ngọc một thân đường trang thanh nhã, dung nhan họa thủy, giọng nói dễ nghe, chỉ nhìn cũng biết là rất có tiền, cực kỳ bi phẫn, "Chính vì quá đẹp đó!" Má, mặt đẹp như thế đã mài thành cơm ăn được rồi! Đẹp cũng thôi đi, lại còn có tiền nữa! Dân có tiền đó, khốn kiếp!
Uông Dương bất đắc dĩ nắm tay cô nàng, búng một cái vào trán, "Nhìn tôi là được rồi, đi thôi, chúng ta tới để chúc mừng anh Bách Nam tốt nghiệp, không phải tới xem bạn trai anh ấy."
Phương Lệ bị cậu ta búng đến ngẩn người, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, nổi giận, "Vì sao tôi phải nhìn cậu, không đẹp như Tiểu Nam, cũng không đẹp bằng bạn trai Tiểu Nam, tôi không thèm nhìn đâu!"
"Nhưng tôi đẹp hơn mấy đứa khác cùng câu lạc bộ rồi." Uông Dương cực kỳ bình tĩnh.
Phương Lệ trợn mắt, bối rối mất nửa ngày, sau khi phát hiện ra mình không thể phản bác thì càng nổi giận hơn, "Tôi tự ngắm mình là được, tôi đẹp nhất!"
"Ừ được được, cậu đẹp nhất."
Ban Ngọc nghe tiếng nói từ phía sau, ghé sát vào Bách Nam, thấp giọng hỏi, "Bọn họ là bạn em đấy à?"
"Ừ, tuy nhỏ tuổi hơn nhưng luôn lo lắng cho em rất nhiều." Bách Nam vươn tay giúp hắn gỡ mảnh lá cây trên đầu xuống, cười nói, "Ít nhiều cũng nhờ bọn họ mà mấy năm đại học của em mới trôi qua nhẹ nhàng như vậy."
Ban Ngọc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Mọi người ngồi xuống ghế dài ven hồ, Viên Viên chủ động đề nghị muốn giúp hai người chụp ảnh chung, Bách Nam nhìn Ban Ngọc luôn giữ im lặng trước mặt người ngoài, cười gật đầu, chìa điện thoại của mình ra.
Chụp xong mấy tấm, Ban Ngọc làm dấu tạm dừng, cũng lấy điện thoại đưa cho Viên Viên, "Giúp tôi chụp mấy tấm nữa, cảm ơn."
Viên Viên bị đôi mắt hoa đào nhìn đến suýt bay mất hồn, nhận điện thoại lắp bắp, "Không, không cần khách sáo, là vinh hạnh của tôi."
Ban Ngọc lễ phép mỉm cười, cảm ơn lần nữa rồi lùi về bên cạnh Bách Nam, ra hiệu cho cô tiếp tục.
Sau khi chụp đủ, mọi người ngồi thành vòng tròn tán gẫu, trải nghiệm này đối với Ban Ngọc có chút mới mẻ, hắn cúi đầu xem lại ảnh hai người chụp trong di động, cong môi cười rất ngu đần.
—— Nam Nam mặc lễ phục đẹp quá, ừm, đẹp nhất.
"Ban Ngọc, anh và Tiểu Nam là vừa gặp đã yêu à? Mới xem mắt lần đầu đã thành đôi rồi, đúng là kỳ tích!" Hai mắt Viên Viên lấp lánh, hưng phấn hỏi.
Ban Ngọc sửng sốt vài giây mới phản ứng được là Viên Viên đang hỏi mình, chần chừ hỏi lại, "Cô hỏi tôi sao?"
"Ừm ừm, đang hỏi anh đấy, ấn tượng đầu tiên của anh về Tiểu Nam là gì?" Viên Viên gật đầu liên tục, nhanh chóng nói.
"Ấn tượng đầu tiên à..." Hắn nghiêng đầu nhìn Bách Nam, nghiêm túc trả lời, "Lần đầu tiên gặp Nam Nam, tôi cảm thấy em ấy thật ngốc."
"Hả?" Mọi người không ngờ câu trả lời sẽ là như vậy, sôi nổi quay đầu nhìn Bách Nam —— Với diện mạo thế này, không thể liên hệ với chữ "ngốc" được đâu.
"Đúng là rất ngốc." Bách Nam gật đầu, nhớ lại hình ảnh bản thân năm đó máu mũi đầy mặt, vui vẻ, "Ngốc lắm."
Ban Ngọc nắm tay cậu, ngượng ngùng mỉm cười ngọt ngào, "Bây giờ không ngốc là được, mà cho dù em có ngốc nữa anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho em."
"Trời đất..." Viên Viên che ngực, trái tim thiếu nữ bị oanh tạc tới tấp, tức giận chứng minh cảm giác tồn tại, "Tui muốn tìm bạn trai giống như Ban Ngọc, không phải, tui muốn tìm bạn trai giống Tiểu Nam, không đúng không đúng... A a a, thôi mấy người cứ ở bên nhau đi! Đập vỡ hết ảo mộng tình yêu và trái tim thiếu nữ của tui đi!"
Bách Nam bật cười, "Bọn anh đúng là sắp ở bên nhau mãi mãi, ngày 26 tháng sáu này anh và Tiểu Ngọc sẽ kết hôn, mấy đứa nhất định phải tới dự nhé."
Mọi người kinh hãi, "Kết hôn?!"
Sinh viên đi ngang qua bị tiếng hô đồng thanh này làm hoảng hốt, dừng bước tò mò hóng qua bên này.
"Ừ, kết hôn." Ban Ngọc gật đầu, đứng dậy vẫy tay về hướng các vệ sĩ đứng cách đó không xa, "Thiệp mời đã in xong, các bạn chờ một lát, để tôi nói vệ sĩ đem qua."
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn hai người một ngồi một đứng, trong đầu chạy đầy hai chữ đNgười trên sân trường quá nhiều, sau khi chào hỏi giáo viên hướng dẫn, Bách Nam kéo mọi người sang khu giảng đường phía tây bên cạnh hồ nước.
Đây là lần đầu tiên Ban Ngọc đến trường cậu học, cái gì cũng tò mò, Bách Nam thấy thế liền chỉ vào những tòa kiến trúc hai bên cẩn thận giới thiệu, thi thoảng còn kể về những chuyện thú vị khi đi học, dỗ hắn vui vẻ.
Những người khác chậm rãi theo sau, mắt sáng rực nhìn hai người yêu đương.
"Đờ mờ, Tiểu Nam dịu dàng với bạn trai quá, a a a, tui đổ mất!" Viên Viên che mặt, hạ giọng kích động nói.
Anh Hoa nhướn mày, "Tôi cũng dịu dàng với Hùng Hùng đấy thôi, sao không thấy cô đổ?"
Viên Viên ra vẻ ghét bỏ, "Cậu có đẹp trai bằng anh Tiểu Nam không? Thiếu đánh à!"
Phương Lệ vẫn như người mất hồn, bối rối lẩm bẩm, "Tiểu Nam thích con trai, người yêu của anh ấy là nam, mỹ nhân Tiểu Ngọc là nam, là nam, là nam......"
"Ừ, đúng là nam, nhưng quả thật cũng là mỹ nhân, chẳng lẽ cậu thấy anh ta xấu trai?" Uông Dương vỗ vỗ trán cô nàng, nói nhàn nhạt.
Phương Lệ dừng bước, nhìn Ban Ngọc một thân đường trang thanh nhã, dung nhan họa thủy, giọng nói dễ nghe, chỉ nhìn cũng biết là rất có tiền, cực kỳ bi phẫn, "Chính vì quá đẹp đó!" Má, mặt đẹp như thế đã mài thành cơm ăn được rồi! Đẹp cũng thôi đi, lại còn có tiền nữa! Dân có tiền đó, khốn kiếp!
Uông Dương bất đắc dĩ nắm tay cô nàng, búng một cái vào trán, "Nhìn tôi là được rồi, đi thôi, chúng ta tới để chúc mừng anh Bách Nam tốt nghiệp, không phải tới xem bạn trai anh ấy."
Phương Lệ bị cậu ta búng đến ngẩn người, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, nổi giận, "Vì sao tôi phải nhìn cậu, không đẹp như Tiểu Nam, cũng không đẹp bằng bạn trai Tiểu Nam, tôi không thèm nhìn đâu!"
"Nhưng tôi đẹp hơn mấy đứa khác cùng câu lạc bộ rồi." Uông Dương cực kỳ bình tĩnh.
Phương Lệ trợn mắt, bối rối mất nửa ngày, sau khi phát hiện ra mình không thể phản bác thì càng nổi giận hơn, "Tôi tự ngắm mình là được, tôi đẹp nhất!"
"Ừ được được, cậu đẹp nhất."
Ban Ngọc nghe tiếng nói từ phía sau, ghé sát vào Bách Nam, thấp giọng hỏi, "Bọn họ là bạn em đấy à?"
"Ừ, tuy nhỏ tuổi hơn nhưng đã phải lo lắng cho em rất nhiều." Bách Nam vươn tay giúp hắn gỡ mảnh lá cây trên đầu xuống, cười nói, "Ít nhiều cũng nhờ bọn họ mà mấy năm đại học của em mới trôi qua nhẹ nhàng như vậy."
Ban Ngọc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Mọi người ngồi xuống ghế dài ven hồ, Viên Viên chủ động đề nghị muốn giúp hai người chụp ảnh chung, Bách Nam nhìn Ban Ngọc luôn giữ im lặng trước mặt người ngoài, cười gật đầu, chìa điện thoại của mình ra.
Chụp xong mấy tấm, Ban Ngọc làm dấu tạm dừng, cũng lấy điện thoại đưa cho Viên Viên, "Giúp tôi chụp mấy tấm nữa, cảm ơn."
Viên Viên bị đôi mắt hoa đào nhìn đến suýt bay mất hồn, nhận điện thoại lắp bắp, "Không, không cần khách sáo, là vinh hạnh của tôi."
Ban Ngọc lễ phép mỉm cười, cảm ơn lần nữa rồi lùi về bên cạnh Bách Nam, ra hiệu cho cô tiếp tục.
Sau khi chụp đủ, mọi người ngồi thành vòng tròn tán gẫu, trải nghiệm này đối với Ban Ngọc có chút mới mẻ, hắn cúi đầu xem lại ảnh hai người chụp trong di động, cong môi cười rất ngu đần.
—— Nam Nam mặc lễ phục đẹp quá, ừm, đẹp nhất.
"Ban Ngọc, anh và Tiểu Nam là vừa gặp đã yêu à? Mới xem mắt lần đầu đã thành đôi rồi, đúng là kỳ tích!" Hai mắt Viên Viên lấp lánh, hưng phấn hỏi.
Ban Ngọc sửng sốt vài giây mới phản ứng được là Viên Viên đang hỏi mình, chần chừ hỏi lại, "Cô hỏi tôi sao?"
"Ừm ừm, đang hỏi anh đấy, ấn tượng đầu tiên của anh về Tiểu Nam là gì?" Viên Viên gật đầu liên tục, nhanh chóng nói.
"Ấn tượng đầu tiên à..." Hắn nghiêng đầu nhìn Bách Nam, nghiêm túc trả lời, "Lần đầu tiên gặp Nam Nam, tôi cảm thấy em ấy thật ngốc."
"Hả?" Mọi người không ngờ câu trả lời sẽ là như vậy, sôi nổi quay đầu nhìn Bách Nam —— Với diện mạo thế này, không thể liên hệ với chữ "ngốc" được đâu.
"Đúng là rất ngốc." Bách Nam gật đầu, nhớ lại hình ảnh bản thân năm đó máu mũi đầy mặt, vui vẻ, "Ngốc lắm."
Ban Ngọc nắm tay cậu, ngượng ngùng mỉm cười ngọt ngào, "Bây giờ không ngốc là được, mà cho dù em có ngốc nữa anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho em."
"Trời đất..." Viên Viên che ngực, trái tim thiếu nữ bị oanh tạc tới tấp, tức giận chứng minh cảm giác tồn tại, "Tui muốn tìm bạn trai giống như Ban Ngọc, không phải, tui muốn tìm bạn trai giống Tiểu Nam, không đúng không đúng... A a a, thôi mấy người cứ ở bên nhau đi! Đập vỡ hết ảo mộng tình yêu và trái tim thiếu nữ của tui đi!"
Bách Nam bật cười, "Bọn anh đúng là muốn ở bên nhau mãi mãi mà, ngày 26 tháng sáu này anh và Tiểu Ngọc sẽ kết hôn, mấy đứa nhất định phải tới dự nhé."
Mọi người kinh hãi, "Kết hôn?!"
Sinh viên đi ngang qua bị tiếng hô đồng thanh này làm hoảng hốt, dừng bước tò mò hóng qua bên này.
"Ừ, kết hôn." Ban Ngọc gật đầu, đứng dậy vẫy tay về hướng các vệ sĩ đứng cách đó không xa, "Thiệp mời đã in xong, các bạn chờ một lát, để tôi nói vệ sĩ đem qua."
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn hai người một ngồi một đứng, trong đầu chạy đầy hai chữ Đờ Mờ.
Kết hôn rồi, vừa tốt nghiệp đã kết hôn luôn đó mụi ngừi! Đừng khoe ân ái bằng phương thức này có được không!
Bên kia hồ, Phùng Thiếu Hiên khảy khảy tóc mái che khuất tầm mắt, đứng dậy đi về hướng ngược lại —— Lễ tốt nghiệp quá xui xẻo, hôm nay gã đúng là không nên tới.
Đến giờ cơm tối, Ban Ngọc làm chủ đưa mọi người đến chi nhánh Cổ Vận mời một bữa thịnh soạn, Lâu Hà và Từ Triệu bị lạc bầy cũng được gọi đến. Ăn xong hắn còn chu đáo sắp xếp xe đưa mọi người về lại trường học.
Lâu Hà là người về cuối cùng, sau khi chào tạm biệt Bách Nam, cô nàng nhìn Ban Ngọc, nghiêm túc nói, "Đừng bắt nạt đàn anh, nếu không dù là ở chân trời góc bể tôi cũng đến tìm anh đấm cho một đấm."
Ban Ngọc cực kỳ bối rối, "Vì sao tôi phải bắt nạt Nam Nam?"
"......"
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Bách Nam nắm lấy tay Ban Ngọc, nhìn theo chiếc ô tô cuối cùng đã đi xa, cười đến hạnh phúc.
.
Trước triển lãm một ngày, Bách Nam đến trường cực sớm, cùng các sinh viên tốt nghiệp khác bài trí hội trường triển lãm dưới sự chỉ huy của các giáo viên.
Quả nhiên Giáo sư Phan giành được cho cậu một vị trí siêu đẹp, ngay chính giữa khu gốm sứ được đèn đuốc chiếu sáng nhất, đúng là giống như chúng tinh phủng nguyệt.
Các bạn học hâm mộ ghen tị phẫn hận, nhưng thực lực Bách Nam rành rành ở đó, bọn họ ghen tị cũng không có cách nào, chỉ có thể chửi thầm trong lòng thầy giáo bất công và trời cao không có mắt.
Để tránh sai lầm như hôm tốt nghiệp, lần này Ban Ngọc đã từ chối hết công việc từ trước đó hai ngày, vào ngày diễn ra triển lãm cùng Bách Nam đến trường học.
Triển lãm chính thức bắt đầu vào chín giờ, Bách Nam cầm giấy thông hành được vào trước, nghe theo chỉ thị của giáo sư Phan, cẩn thận mang tác phẩm đặt lên giá.
Trường kỷ hoa lệ, tửu cụ tao nhã, gương sứ tinh xảo, bình hoa đường nét xinh đẹp, hoa giả trông như thật... cuối cùng là búp bê mặc cung trang ngồi trên giường đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Ban Ngọc nhìn bảng giới thiệu tác phẩm trên đài, đọc nhỏ, "Lòng ta như sứ, mong được... nâng niu" Hắn ngước mắt nhìn búp bê mang ánh mắt bi ai ôm gương soi mình , mím môi cầm tay Bách Nam.
"Chuyện gì vậy?" Bách Nam cúp điện thoại, nghi hoặc nhìn hắn, "Anh chán rồi? Ở đây không có gì chơi, để em đưa anh ra ngoài đi dạo nhé?"
Hắn lắc đầu, nắm thật chặt bàn tay, cúi đầu hôn lên trán cậu, "Nam Nam, lúc em cười lên mới là đẹp nhất."
Bách Nam chớp mắt, mỉm cười chọc lên mặt hắn, "Miệng càng ngày càng trơn tru, đi thôi, chỗ này sắp xếp xong rồi, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí, thuận tiện ngắm tác phẩm của các khoa khác."
Triển lãm đông như trẩy hội, thỉnh thoảng còn có phóng viên phỏng vấn vài sinh viên đi ngang qua.
Bách Nam kéo Ban Ngọc trốn trong một góc hội quán, bóc hạt dẻ cho hắn ăn.
"Nam Nam, em không đi xem thử phản ứng của mọi người sao?" Ban Ngọc rút khăn giấy ướt chuẩn bị cho cậu lau tay, "Các sinh viên khác đều đi rồi, giáo sư Phan cũng đi."
"Không đi." Cậu lắc đầu, đưa hạt dẻ cho hắn, "Em hơi căng thẳng, tác phẩm của mọi người đều rất tốt, cái của em là khác biệt nhất, em không dám đi xem."
Ban Ngọc cầm tay cậu lấy hạt dẻ ra, giúp cậu lau tay, "Đi xem đi, anh đi cùng em, tác phẩm em làm rất tuyệt, chắc chắn mọi người sẽ thích thôi."
Một cô gái đến xem triển lãm cùng bạn đi ngang qua nơi này, hưng phấn thảo luận, "Tác phẩm hình người ở khu gốm sứ quá tuyệt vời, tôi nhìn cô ấy khóc mà lòng khó chịu theo, không biết là tác phẩm của ai nhỉ."
"Quần áo cũng rất tinh xảo..."
Tiếng người đi xa dần, Ban Ngọc xoa nắn tay Bách Nam, thấp giọng hỏi, "Đi xem không? Em thấy đấy, mọi người đều khen mà."
Bách Nam hít sâu, gật đầu, "Ừ, chúng ta đi xem thử."
Người đến khu gốm sứ nhiều đến bất ngờ, thậm chí còn có không ít truyền thông tụ tập.
Trên đài trưng bày trung tâm ánh đèn tụ hội, thiếu nữ mặc cung trang ôm gương trở thành tiêu điểm của đám đông, các tác phẩm chung quanh bị cô lấn lướt đến ảm đạm lu mờ, trở thành cảnh nền cho cô. Trong thế giới tạo tác từ sứ này, cô là "người" duy nhất, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn.
"Cái này cũng được nung từ sứ sao? Đẹp quá..."
"Đôi mắt là vẽ à? Thật có thần."
"Tiếc cho các tác phẩm cùng khóa, không cái nào bằng được, tiêu rồi, sao tôi cứ có cảm giác giây tiếp theo cô gái kia sẽ mở miệng nói chuyện..."
"Cậu xem quần áo trên người cổ kìa, chắc là may thủ công? Tinh xảo quá, còn trâm cài kia nữa, hình như làm bằng ngọc, tạo hình trông như nhất thể, là điêu khắc vi mô?"
"Bộ tửu cụ này thiết kế rất độc đáo, đáng tiếc là quá nhỏ, không thể thưởng thức tỉ mỉ."
Vô số câu bình luận đan xen vào nhau, Bách Nam lắng nghe, trái tim dần dần về lại đúng chỗ.
Ban Ngọc nắm tay cậu, mỉm cười cực kỳ kiêu ngạo —— Tác phẩm kia là do Nam Nam nhà hắn làm ra!
Thưởng thức xong tác phẩm, mọi người bắt đầu dồn sự chú ý vào tên người chế tác, tên của Bách Nam được lặp đi lặp lại, thậm chí có cánh truyền thông còn tìm đến chỗ quản lý khu triển lãm hỏi phương thức liên lạc của Bách Nam.
Hai người bắt đầu thấy không ổn, liếc nhau, ăn ý cùng xoay người rời khỏi khu gốm sứ, ra khỏi cửa hông, đi đến bên cái hồ lần trước.
Bên kia bờ hồ, Phùng Thiếu Hiên híp mắt nhìn bóng hai người từ từ tới gần, khảy khảy tóc, đứng dậy rời đi, đi được vài bước lại chậm chạp dừng lại, khẽ cắn môi, xoay người vòng sang bờ bên kia.
"Này!" Gã đứng cách hai người khoảng năm mét, hô lớn.
Bách Nam và Ban Ngọc nghi hoặc quay đầu, sau đó một người nhướn mày, người kia đen mặt.
Gã bực bội gãi tóc, nói với Bách Nam, "Đừng nhìn tôi như vậy, không phải tôi tới tìm đánh, Bách Nam, tôi đã xem tác phẩm của cậu rồi, đẹp lắm."
Bách Nam vỗ vỗ trấn an Ban Ngọc, hỏi lại, "Thì sao?"
"Tôi biết cậu sắp kết hôn, chúc mừng." gã nhìn Bách Nam thật sâu, sau đó hung tợn trừng Ban Ngọc, "Ma ốm, đừng ỷ vào chuyện có mấy đồng tiền dơ bẩn mà kiêu ngạo, tôi không sợ nhà họ Ban mấy người đâu. Nếu anh dám đối xử với cậu ấy không tốt, tôi sẽ lập tức cướp người về!"
"Cậu dám!" Ban Ngọc giận dữ, vén tay áo chuẩn bị đánh người.
"Tất nhiên là dám!" Gã lui về phía sau, nhìn Bách Nam, "Tôi thích cậu, không lừa cậu đâu! Phải sống cho tốt đấy, còn nữa, tôi sắp ra nước ngoài rồi, chờ tôi học xong sẽ về nước mang theo cậu cùng nổi tiếng, cùng nhau phát tài!" Nói xong xoay người, nuốt xuống toàn bộ mất mát và không cam lòng, dứt khoát bỏ đi.