Lúc Bách Nam rời khỏi nhà, Ban Ngọc vẫn đang vùi đầu xấu hổ, sống chết không chịu ra tiễn người.
Khúc Văn Hân sợ con dâu tốt đến cửa rồi còn chạy mất, kéo tay Bách Nam ra sức giải thích, cậu có chút không chịu nổi, vội lắc nói mình không để ý.
"Bé con hiểu chuyện quá." Khúc Văn Hân vỗ nhẹ tay cậu, quay đầu liếc nhìn phòng khách một cái, ghé sát vào nhỏ giọng thì thầm, "Nam Nam này, hồi nãy bác thấy Tiểu Ngọc cầm theo một con búp bê trông rất giống nó, là... cháu tự làm sao?"
"Cháu tự làm ạ." Bách Nam gật đầu.
"Ấy da, khéo tay quá, khéo quá." Hai mắt Khúc Văn Hân sáng lấp lánh nhìn cậu, "Đôi khi bác gái ở nhà một mình rất nhàm chán, búp bê kia..."
Bách Nam bật cười, "Nếu bác thích, cháu lại làm một con cho bác nhé."
"Được được được." Khúc Văn Hân vội vàng móc từ trong túi một tấm ảnh nhét vào tay Bách Nam, cười tủm tỉm, "Ầy, không cần làm quá giống Tiểu Ngọc đâu, nếu không nó lại giận dỗi linh tinh, đây là ảnh hai anh em Tiểu Ngọc hồi nhỏ, cháu cứ lấy tham khảo một chút, từ từ làm, bác không cần gấp."
Miệng nói không gấp, nhưng mắt đã sáng rực luôn rồi... Bách Nam thu tay lại, gật đầu, "Dạ, hôm nay quấy rầy bác rồi, cháu chào bác ạ."
"Không quấy rầy không quấy rầy, bé ngoan, để bác gọi lái xe đưa cháu về."
Trong phòng giúp việc bên trái huyền quan, cha Ban dời tai ra khỏi ván cửa, cảm thán, "Chất lượng cửa nhà mình tốt thật, cách âm chả nghe thấy gì."
Ban Giác đen mặt đứng sau lưng ông ta, "Chúng ta chỉ về nhà mình thôi, vì sao còn phải trốn khách?"
Cha Ban xấu hổ sửa sang lại quần áo, nghiêm túc nói, "Cha con nhà người ta đang cãi nhau, chúng ta cứ thế xông vào không thích hợp lắm."
"Thế lúc Bách Hướng Quân đi rồi sao còn không ra?"
"Còn không phải ba sợ thằng bé Bách Nam kia ngượng ngùng sao..." Cha Ban tránh né ánh mắt con trai, cặp tình nhân nhỏ ôm ôm ấp ấp trong phòng khách, bọn họ mà xuất hiện lại gây mất hứng.
Ban Giác nheo mắt, "Trốn khách? Thế mở hé cửa nghe lén không phải phạm pháp à?"
"Nghe lén cái gì, ba chỉ muốn hiểu thêm về nhà thông gia tương lai thôi..." Cha Ban chống chế không mấy tự tin, nhớ lại những lời nghe lén được, thu lại thái độ đùa giỡn, nhíu mày, "Tiểu Giác, con cảm thấy nhà họ Bách này thế nào?"
"Không thế nào cả, mấy đứa con kiêu ngạo cay nghiệt, cha thì hám danh hám lợi, đúng là khiến người ta chán ghét." Ban Giác gạch một dấu X lớn trong lòng, "Nhưng Bách Nam kia thì không tệ."
"Nói rõ hơn đi?" Cha Ban nhướn mày.
"Thân là con nuôi nhưng không tự ti không hèn nhát, hình như cũng có chút thật lòng với Tiểu Ngọc, xét tổng thể thì được đấy." Ban Giác kết luận, "Không lừa gạt Tiểu Ngọc."
Cha Ban gật đầu tán đồng, nhớ lại tướng mạo đứa bé kia, lại gật đầu cái nữa, "Ừm, đúng là không tồi."
.
Sau khi Bách Nam rời khỏi nhà họ Ban thì đi thẳng qua bệnh viện, mới hơn năm giờ chiều mà Bách Thụ Nhân đã ngủ. Cậu lấy trong túi chiếc tẩu thuốc bằng đất nung mình tự tay làm, đặt lên tủ đầu giường, ngồi bên mép giường nắm bàn tay khô gầy của ông nội.
"Ông ơi, hôm nay con vừa cãi nhau với cha mẹ, ông có trách con không hiếu thảo không?"
Trong phòng đặt rất nhiều máy móc điều trị, cậu lần lượt xem từng món, cúi đầu, vuốt ve những dấu vết xanh tím vì cắm kim trên mu bàn tay, "Ông có trách con không?"
Rời khỏi bệnh viện, cậu tìm đại một quán mì giải quyết bữa tối, bắt xe đi về ngôi nhà cũ trong phố cổ.
Quần áo lần trước mang về bị dọn ra một lần nữa, cậu nhét hết vào thùng bỏ sang một bên. Đồ đạc vụn vặt cho vào túi, thứ nào quá lớn thì cho vào thùng giấy dán kín lại.
Một tiếng đồng hồ sau, đồ đạc đã thu dọn xong, cậu ngồi trên thùng giấy gọi điện thoại cho dịch vụ chuyển nhà, chờ đợi trong bóng đêm để rời khỏi ngôi nhà mình đã sinh sống mười mấy năm trời.
Đủ loại ký ức hỗn loạn quay cuồng trong đầu, Bách Nam lắc đầu, cố gắng ném hết những cảm xúc tiêu cực ra sau.
.
Ở nhà họ Ban, Ban Ngọc làm tổ trên giường trừng mắt nhìn điện thoại, bực bội đến không ngủ được.
[ Thiên Sứ Áo Hồng: Chị em ơi, hôm nay cậu đẹp trai lại đến thăm ông nội nòe! Còn mặc một bộ đường trang màu thiên thanh, đẹp muốn lăn lộn! Không biết hôm nay cậu đẹp trai sẽ tặng cái gì cho ông nội nhỉ í hí hí. ]
[ Thiên Sứ Áo Hồng: QAQ cậu đẹp trai đáng thương quá, ông nội cậu ấy ngủ mất rồi, cậu ấy chỉ nắm tay ông ngồi một lúc lâu, vẻ mặt đó... Huhuhu, sức khỏe ông nội ngày càng kém... Lần này quà tặng là một chiếc tẩu, chụp hình cho các chị xem nè, tui đi khóc đây【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】]
Hắn xem kĩ từng chữ, ánh mắt dừng lại rất lâu trên dòng "đáng thương quá", ôm điện thoại trở mình, đấm gối đầu —— phiền quá phiền quá phiền quá!
Chiều hôm sau, Bách Nam mang theo giấy tờ nhà đất đi đến nhà họ Bách.
Thấy cậu tới, Bách Tây và Bách Bắc hơi không tự nhiên đứng dậy, chủ động chào hỏi với cậu. Bách Nam kinh ngạc đáp trả, rút giấy tờ nhà trong túi ra đặt lên bàn trà, nhìn cha mẹ đang trầm mặc.
"Ba, mẹ, đây là giấy tờ sở hữu nhà cũ, năm đó vì sức khỏe ông nội không tốt nên không làm thủ tục sang tên, nhà vẫn đứng tên ông nội. Con có thuê người thường xuyên quét dọn, trong nhà rất sạch sẽ, đồ đạc con cũng dọn ra rồi." Cậu nói xong, lại lấy ra một chùm chìa khóa đặt đè lên giấy tờ, "Đây là chìa khóa nhà."
Bách Hướng Quân vốn chờ cậu chịu thua sầm mặt xuống, nụ cười trên mặt Chu Tú Cầm nhạt dần, Bách Bắc nhìn giấy tờ và chìa khóa trên bàn, hơi chột dạ.
"Mày có ý gì?" Bách Hướng Quân quát.
"Đúng vậy, Nam Nam, con có gì bất mãn với cha mẹ hay sao?" Chu Tú Cầm nhíu mày, bộ dạng ra vẻ đau lòng, "Chỉ là chuyện anh chị em trong nhà cãi nhau sao lại đến mức nghiêm trọng như thế, con làm anh trai, không thể nhường các em hay sao?"
Bách Nam cười tự giễu, "Không phải con không muốn, mà là trước nay bọn họ không xem con là anh, ba mẹ có lẽ cũng chưa từng xem con là con trai mình."
"Nói càn!" Bách Hướng Quân vỗ tay vịn sô pha, đứng dậy phẫn nộ quát: "Đồ vô ơn! Chẳng lẽ nhà tao bạc đãi mày ngày nào à!"
"Không, ông nội rất thương con." Cậu lấy tấm thẻ ngân hàng hôm qua bị Bách Bắc gạt rơi, sau đó Ban Ngọc nhặt lên lại, đặt bên cạnh giấy tờ nhà và chìa khóa, "Ơn nghĩa của nhà mình, con sẽ trả đủ."
"Nam Nam, những lời Tiểu Bắc nói ngày hôm qua chỉ là do giận quá mà thôi, con đừng xem là thật." Chu Tú Cầm nhìn Bách Hướng Quân đang bạo nộ, đẩy trả giấy tờ bất động sản và thẻ ngân hàng, "Đừng giận dỗi nữa, mau mang mấy thứ này về đi."
"Tú Cầm, không cần nói nhiều với nó nữa." Bách Hướng Quân ngăn cản Chu Tú Cầm, nhìn Bách Nam chán ghét, "Mới tử tế mấy ngày đã muốn leo lên đầu ngồi, đồ lòng lang dạ sói. Mày là do nhà tao nuôi lớn, nên nghe lời bọn tao, dám cả gan chống đối lời cha mẹ, phản rồi!"
Bách Nam lắc đầu, "Con vẫn nói câu cũ, những thứ nợ nhà họ Bách con sẽ trả, sau này con sẽ lo chuyện dưỡng lão cho cha mẹ, nhưng chuyện khác... Xin lỗi, con sẽ không giúp mọi người gây dựng quan hệ với Ban thị như cha mẹ mong muốn."
Rầm ——
Bách Hướng Quân giận đến mức lật bàn.
Bách Nam không dao động, móc giấy bút ra viết mật mã thẻ ngân hàng, đặt lên bàn trà đang lật nghiêng, "Đây là mật mã thẻ, trong thẻ bây giờ có hai mươi vạn. Sau này con sẽ tiếp tục gửi tiền vào đó cho đến khi đủ ba trăm vạn. Số tiền này xem như trả hết chi phí nuôi nấng con từ nhỏ đến giờ. Trừ chuyện này, nghĩa vụ của con cái con cũng sẽ không trốn tránh, chuyện chu cấp tiền dưỡng lão con nói được làm được. Cha mẹ mắng con là đồ vô ơn cũng được, lòng lang dạ sói cũng thế, đây là cách thức con dùng để báo đáp." Những thứ như ân tình không thể đong đếm nổi bằng tiền tài, cậu đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn đưa ra quyết định này.
Cha mẹ muốn cậu nghe lời như con chó giữ nhà, cậu không làm được. Ân tình biến thành máy chém kề trên cổ, nếu cậu làm gì cha mẹ cũng cho rằng cậu sai... vậy cứ sai hết đi.
Sau đó đương nhiên là một đợt mắng mỏ rất lâu, Bách Nam yên lặng không nói gì. Mãi cho đến khi tất cả mọi người đã mắng mệt, cậu mới bình tĩnh nâng mắt nhìn một vòng, xoay người rời đi.
—-----------------
Lời tác giả:
# Bàn về cách quản lý gia đình #
Ban Ngọc: Người nhà họ Bách đáng ghét quá! 【 ném chi phiếu 】
Bách Nam【 Lấy chi phiếu về, ném thẻ ngân hàng ra 】: Tiểu Ngọc, đừng ném giấy lung tung như thế.
Thế là tiết kiệm được hẳn hai trăm vạn, hahaha... Tui có bệnh nhưng không muốn trị đó, vậy đi.