Vương Chiêu Mưu nhìn bản hợp đồng trước mặt một lúc, một tỷ

đô la Mỹ là gần gấp đôi toàn bộ tài sản ròng của tập đoàn

Vương Thị. Nhà họ Lãnh quả thực giàu có, nhưng nếu nhận

khoản tiền này thì có nghĩa là anh phải hợp tác với cụ Lãnh, từng

bước đưa Quý Liên Hoắc vào nhà họ Lãnh.

Cụ Lãnh nhìn người trẻ tuổi trước mặt từ từ đẩy bản hợp đồng

trở lại giữa bàn trà.

"Tôi sẽ chuyển lời cho Quý Liên Hoắc, nhưng không cần thù lao

lớn như vậy." Vương Chiêu Mưu đứng dậy, lễ phép chào cụ Lãnh:

"Nếu Quý Liên Hoắc đồng ý, tôi sẽ liên lạc với ông sớm nhất có

thể."

Cụ Lãnh đứng dậy, nhìn người đàn ông trẻ tuổi rời đi, cô gái trẻ

bước tới tiễn Vương Chiêu Mưu ra khỏi dinh thự. Nhìn tài liệu

trên bàn, cụ Lãnh không khỏi cười khổ, một tỷ đô la Mỹ lại chẳng

thể tặng đi được.

×××

Cô Tôn lại được nghỉ dài ngày.

Quý Đại Bảo nằm trên giường, ngoảnh đầu lại, nghẹn ngào nhìn

Quý Liên Hoắc bôi thuốc vào mông mình. Nghĩ đến trận đòn

hôm qua, Quý Đại Bảo không khỏi đau buồn, thút thít liên tục.

Quý Liên Hoắc ngẩng đầu là thấy hàng nước mắt trên mặt cháu

trai, đưa tay định lau, thằng nhóc bướng bỉnh quay đầu đi, để

mặc những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tròn quay.

Quý Liên Hoắc dừng tay giữa không trung, im lặng hồi lâu, rụt

tay về, tiếp tục bôi thuốc vào mông Quý Đại Bảo.

Thuốc mắt lạnh làm mông đau nhói lên, Quý Đại Bảo vùi mặt

vào chăn, toàn thân co giật, nước mắt chảy dài.

Quý Liên Hoắc vặn nắp lọ thuốc lại, nhìn Quý Đại Bảo, im lặng

một lát rồi bước ra khỏi phòng.

Khi Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng làm việc thì thấy Quý Liên

Hoắc đứng ở cửa phòng, mắt nhìn xuống đất, đang suy nghĩ

điều gì đó.

"Liên Hoắc." Vương Chiêu Mưu bước đến bên Quý Liên Hoắc, liếc

nhìn cửa rồi nhẹ nhàng hỏi: "Đại Bảo sao rồi?"

"Vẫn cứ khóc." Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu, trong mắt

hiện lên cài phần áy náy, trong lòng dường như có vô số lời

muốn thổ lộ với anh.

Thấy vậy, Vương Chiêu Mưu khẽ mở cửa, thấy Quý Đại Bảo nằm

trên giường, đã khóc xong ngủ thiếp đi không biết từ lúc nào,

đôi tay nhỏ bé vô thức nắm chặt ga giường, nước mắt vẫn còn

đọng trên mặt. Anh đóng cửa lại, nhìn thiếu niên đang buồn bã

bên cạnh.

"Anh Chiêu Mưu, em vẫn luôn tự hỏi có phải em đã đặt ra tiêu

chuẩn quá cao cho Đại Bảo hay không." Quý Liên Hoắc không

giấu được cảm xúc trước mặt Vương Chiêu Mưu. "Nó chỉ mới hai

tuổi, không có tình yêu thương của cha mẹ, những gì em làm

vẫn chưa đủ."

"Sao lại chưa đủ?" Vương Chiêu Mưu tiến lại gần Quý Liên Hoắc,

ngẩng đầu lên nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu thiếu niên. "Cậu có nhớ

lần đầu chúng ta gặp nhau không? Nhiều tên côn đồ đánh cậu

như vậy, nhưng cậu vẫn bảo vệ Quý Đại Bảo chặt chẽ bên dưới

mình, cho dù hoàn cảnh có tệ đến đâu, cậu cũng muốn cho nó

những điều tốt nhất."

Quý Liên Hoắc ngước mắt nhìn người đàn ông kia, ánh mắt hơi

trốn tránh, mím chặt môi: "Nhưng em, nhưng em bây giờ đã

thay đổi rồi." Em không nghĩ đến việc mang đến cho nó những

điều tốt nhất. Em muốn mang đến cho anh những điều tốt nhất.

Vương Chiêu Mưu xoa đầu cậu, khóe môi cong lên: "Nhưng mà

cậu vẫn thương nó, đúng không?"

Quý Liên Hoắc im lặng một lát, nhìn Vương Chiêu Mưu rồi gật

đầu.

"Cũng không khó để đoán được tâm tư của Quý Đại Bảo." Vương

Chiêu Mưu nhẹ giọng nói, dẫn thiếu niên xuống lầu, ngồi trên

ghế sô pha trong phòng khách. "Nó muốn có gia đình, muốn

được yêu thương nhiều hơn, muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn,

không có gì đáng ngạc nhiên cả."

"Nhưng mà..." Quý Liên Hoắc ngồi đối diện Vương Chiêu Mưu,

nhưng ánh mắt lại nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh anh Chiêu Mưu,

khẽ nói. "Em không muốn đến nhà họ Lãnh."

"Hoặc cậu có thể dẫn Quý Đại Bảo đến nói chuyện với người nhà

họ Lãnh xem sao." Vương Chiêu Mưu tỏ vẻ bình tĩnh, giơ tay vỗ

nhẹ vào chỗ bên cạnh mình.

Quý Liên Hoắc thấy vậy, lập tức đứng dậy, vội vàng ngồi xuống

chỗ đó, cố gắng kìm nén khóe miệng cong lên.

"Người nhà họ Lãnh cũng là nạn nhân của vụ tai nạn năm đó,

cậu chắc cũng đã nghe rồi, không phải lúc đó họ không muốn

tìm các cậu, mà là họ nghĩ rằng các cậu đã chết, đồng thời cũng

đau buồn kể từ đó đến nay." Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên,

giúp Quý Liên Hoắc sắp xếp lại tư duy. "Những kẻ khiến anh trai

cậu và cậu phải lưu lạc bên ngoài chính là kẻ thù cũ của nhà họ

Lãnh, đây là những kẻ mà cậu nên căm thù nhất."

Quý Liên Hoắc nhìn chăm chú vào người trước mặt, ngoan

ngoãn gật đầu.

"Như cậu thấy, tình hình nhà họ Lãnh không hề đơn giản, nhưng

dựa trên một loạt những sự việc đã xảy ra trước đó, tôi nghĩ cụ

Lãnh và Lãnh Uyển Âm là những người thân mà cậu có thể tiếp

xúc." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn mái tóc bị mình xoa cho rối bù

của Quý Liên Hoắc, giơ tay chỉnh lại cho cậu.

Quý Liên Hoắc ngoan ngoãn cúi đầu, như thể đã hiểu ra điều gì

đó, đôi mắt đen sáng của cậu toát lên vẻ trung thành của loài

chó: "Anh Chiêu Mưu, em nghe lời anh."

"Khi nào có thời gian?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Cụ Lãnh và

Lãnh Uyển Âm cũng thực sự muốn gặp cậu và Quý Đại Bảo."

Quý Liên Hoắc nhìn lên tầng hai, mở điện thoại xem giờ: "Anh

Chiêu Mưu, thứ bảy tuần sau được không?"

"Tất nhiên là được." Vương Chiêu Mưu gật đầu cười: "Tôi sẽ báo

thời gian cho cụ Lãnh, cậu cũng có thể báo tin này cho Quý Đại

Bảo."

Quý Liên Hoắc mím môi, nhìn chằm chằm người trước mặt

không chớp mắt, tựa hồ có điều muốn nói nhưng lại không dám

nói ra.

"Muốn nói gì?" Ánh mắt tươi cười của Vương Chiêu Mưu chạm

phải ánh mắt của thiếu niên. Đôi mắt của Quý Liên Hoắc thực sự

rất đẹp, có rãnh sâu ở cuối mắt, trắng đen rõ nét, con ngươi ở

giữa đen sáng, trong trẻo và sạch sẽ. Vương Chiêu Mưu cũng

từng thấy khi Quý Liên Hoắc đánh Quý Đại Bảo, đôi mắt sâu

thẳm nặng nề, đường nét gương mặt ba chiều lập thể, ánh mắt

sâu không thấy đáy, đến mức không thể nhìn thẳng vào.

Nghe Vương Chiêu Mưu hỏi, Quý Liên Hoắc chớp mắt, cẩn thận

tránh ánh mắt của người đàn ông, giọng điệu vẫn còn hơi ngây

ngô. "Nếu em nghe lời anh Chiêu Mưu, anh Chiêu Mưu sẽ không

bắt em đến nhà họ Lãnh phải không?"

Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc ngừng lại, đối diện với

ánh mắt chờ đợi của thiếu niên nhưng không biết trả lời thế nào.

Quý Liên Hoắc có trở về nhà họ Lãnh hay không không phải là

việc anh có thể quyết định.

Thấy Vương Chiêu Mưu không nói gì, Quý Liên Hoắc không nén

được hoang mang, cậu mím môi, cố gắng làm ra vẻ thoải mái

nói: "Em biết, anh Chiêu Mưu đã nói, nơi này là nhà của em."

Cánh cửa nhà luôn mở chào đón cậu.

"Phải." Vương Chiêu Mưu nghiêm túc gật đầu, cho Quý Liên

Hoắc câu trả lời khẳng định.

×××

Đêm đó, khi Quý Đại Bảo thức dậy nghe chú út nói tuần sau có

thể gặp ông cố liền vui mừng không sao tả được, suốt một tuần

thậm chí còn mơ thấy mình được gặp ông cố. Hơn nữa, giờ cũng

gặp mặt rồi, khoảng cách đến ngày quay lại nhà họ Lãnh còn xa

sao!

Quý Đại Bảo vui vẻ thì ăn nhiều hơn, háo hức chờ đến cuối tuần,

không màng đến cái mông vẫn chưa lành hẳn của mình, mặc

chiếc áo sơ mi ca rô, thêm một cái ghi lê xanh đẹp nhất, kết hợp

với chiếc quần jean cotton, đúng là chàng trai đẹp nhất trên

phố!

Quý Liên Hoắc nhìn Quý Đại Bảo đang hưng phấn thì ánh mắt tối

lại, mặc bừa một cái áo len, khi ra ngoài liền thấy Vương Chiêu

Mưu mặc bộ vest xám đen đứng đó. Nhà họ Lãnh cũng sợ khí

thế của Quý Liên Hoắc trong lần gặp mặt trước nên đặc biệt mời

Vương Chiêu Mưu đến, để phòng hờ có chuyện gì xảy ra thì có

người can ngăn.

Quý Liên Hoắc nhìn bộ vest xám đen được cắt may khéo léo của

Vương Chiêu Mưu, thấy vừa thanh lịch vừa tao nhã, thì yêu thích

không thôi.

Vương Chiêu Mưu chỉnh lại tay áo, ngẩng đầu nhìn thấy Quý Đại

Bảo ăn mặc chỉnh tề, còn Quý Liên Hoắc chỉ mặc thường phục.

Thái độ của hai người đối với nhà họ Lãnh quá khác biệt. Mỉm

cười với thiếu niên, Vương Chiêu Mưu đưa hai người lên xe, đến

dinh thự của nhà họ Lãnh.

Sau một tuần, dinh thự đã được cải tạo xong, so với lần đầu

Vương Chiêu Mưu nhìn thấy thì xa hoa hơn một chút. Cánh cổng

dinh thự được người hầu mở ra, xe có thể chạy thẳng vào.

Quý Đại Bảo dựa vào cửa sổ xe, nhìn đài phun nước tuyệt đẹp

và bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng trước dinh thự, vẻ mặt thỏa

mãn. Xem đi, cuộc sống của nó phải như thế này đây.

Cụ Lãnh được Lãnh Uyển Âm dìu ra đứng trước dinh thự, đích

thân đón tiếp, Lãnh Tu Minh đứng gần đó, đã được ông nội cảnh

cáo không được nói nếu không cần thiết.

Chiếc xe dừng lại, cụ Lãnh thấy Quý Liên Hoắc vội vã bước

xuống, mắt đột nhiên sáng lên. Ba người nhìn chằm chằm, lại

thấy Quý Liên Hoắc nhanh chóng bước đến bên kia xe, mở cửa,

một tay giữ bên mép cửa, là tư thế mở cửa tiêu chuẩn.

Vương Chiêu Mưu ngồi trên xe, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Quý Liên

Hoắc, chuyện đã thế này, anh liếc nhìn xung quanh, bế Quý Đại

Bảo lên rồi bước xuống xe Bentley.

Lãnh Uyển Âm nhìn cảnh tượng trước mắt rồi ngước mắt nhìn

cha mình. Cụ Lãnh có vẻ hơi khó chịu, nhưng khi nhìn thấy Quý

Đại Bảo trong vòng tay Vương Chiêu Mưu thì vẻ mặt lập tức giãn

ra. Lãnh Tu Minh đờ đẫn nhìn vào người đàn ông mặc vest xám,

vô thức chỉnh lại trang phục của mình, mắt dõi theo người kia.

"Ông cố!" Trước khi đến chỗ ba người, Quý Đại Bảo đã không

thể chờ đợi được nữa mà đưa tay về phía cụ Lãnh.

Cụ Lãnh vừa thấy đứa trẻ vẫn còn nhớ mình thì vô cùng vui

mừng cảm động, nhanh chóng bước tới gần.

Cụ Lãnh muốn ôm Quý Đại Bảo, Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên

Hoắc, cậu mím môi, khẽ gật đầu. Vương Chiêu Mưu đưa Quý Đại

Bảo cho cụ Lãnh đang bước đi nhanh nhẹn, tim cụ Lãnh gần như

tan chảy khi nhìn thấy chắt trai.

"Đại Bảo, còn nhớ ông cố không?"

"Nhớ ông cố." Đôi mắt đen láy của Quý Đại Bảo chớp chớp, hai

bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy cổ cụ Lãnh, khiến ông lão yêu

thích không thôi.

"Vào đi thôi." Lãnh Uyển Âm cũng rất vui mừng khi thấy họ, đi

trước dẫn đường, đưa ba người vào phòng ăn.

Quý Liên Hoắc luôn đi theo sau Vương Chiêu Mưu, cảnh giác

quan sát mọi thứ xung quanh, phòng ăn rộng lớn mười mấy

người phục vụ mặc đồng phục giống nhau, thậm chí còn có tiếng

nhạc nhẹ nhàng du dương phát bên cạnh họ. Quý Liên Hoắc

nhíu mày, không nhịn được mà đi theo sát Vương Chiêu Mưu

hơn.

Cụ Lãnh bế Quý Đại Bảo ngồi vào ghế chính, Lãnh Uyển Âm

đứng cạnh cha, ra hiệu cho Quý Liên Hoắc ngồi bên phải cụ

Lãnh.

Quý Liên Hoắc lùi lại một bước phản kháng, nhìn về phía Vương

Chiêu Mưu. Anh Chiêu Mưu không ngồi, tôi cũng không ngồi.

Cụ Lãnh thấy vậy, mỉm cười nhìn Vương Chiêu Mưu, chỉ tay về

phía bên phải mình: "Nào, Chiêu Mưu ngồi đây."

Vương Chiêu Mưu tỏ vẻ bất lực, lễ phép cảm ơn rồi ngồi xuống

gần cụ Lãnh. Quý Liên Hoắc đi theo Vương Chiêu Mưu, ngồi

cạnh anh, ngẩng đầu lên thì thấy đối diện mình lại là Lãnh Tu

Minh.

Thấy mọi người ngồi xuống hết rồi, cụ Lãnh vừa bế Quý Đại Bảo

trên tay vừa nói đôi lời đơn giản, cảm ơn Vương Chiêu Mưu đã

chăm sóc Quý Liên Hoắc và Quý Đại Bảo. Cụ Lãnh vừa dứt lời,

món khai vị đã được dọn ra, sau lưng mỗi người đều có nhân

viên phục vụ đứng chờ sẵn, có thể tùy ý đưa ra yêu cầu.

Nhiệt độ trong phòng ăn khá cao, sau khi ăn xong món khai vị,

Lãnh Uyển Âm cởi khăn choàng của mình ra, đưa cho phục vụ

bên cạnh.

Quý Liên Hoắc thấy vậy cũng nhìn sang Vương Chiêu Mưu, thấy

anh cũng đã cởi áo vest ra. Cậu lập tức đứng dậy rời khỏi bàn,

cầm lấy chiếc áo vest của anh trước khi phục vụ kịp nhận. Thấy

phục vụ đến định lấy áo khoác của anh Chiêu Mưu, Quý Liên

Hoắc ôm chặt như thể đang giữ báu vật, né tránh phục vụ,

nhanh chóng cất áo vest của anh vào túi nilon chống mùi, sắp

xếp xong thì treo lên giá treo quần áo.

Cả bàn bàn đều nhìn Vương Chiêu Mưu, anh im lặng không biết

phải bắt đầu thế nào.

"Ông cố." Thấy chú út đi xa, Quý Đại Bảo mới tủi thân ngước

mắt nhìn cụ Lãnh, đưa tay xoa mông rồi bĩu môi. "Pa pa đánh

con."

Nghĩ đến cảnh Quý Đại Bảo bị đánh hôm đó, cụ Lãnh đau lòng

khôn xiết: "Sau khi ông đi rồi, còn đánh con nữa sao?"

"Còn đánh hu hu hu." Quý Đại Bảo nhớ lại chuyện ngày hôm đó,

không khỏi bi thương: "Chia làm hai nửa trước sau, ở giữa có

nghỉ ăn cơm."

Cụ Lãnh nhíu mày thương yêu nhìn chắt trai, Quý Đại Bảo càng

thêm tủi thân, lặng lẽ kéo quần ra: "Vẫn chưa lành."

Cụ Lãnh cúi đầu nhìn một cái là thấy ngay dấu tay trên người

chắt trai, sau nhiều ngày thế rồi mà vẫn còn đó, chứng tỏ trước

đó đánh mạnh bao nhiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play