Khi đội sửa chữa đến thay cửa, căn biệt thự vang vọng tiếng

khóc của trẻ con, ba phần buồn bã, ba phần bất lực cộng thêm

bốn phần tuyệt vọng sâu sắc.

Suy cho cùng, đó là việc nhà của người khác, công nhân đội sửa

chữa chỉ có thể giả điếc làm việc của mình. Phải mất gần một

tiếng để tháo cửa cũ, thay cửa mới, thằng nhóc vẫn khóc liên

hồi, giọng dần khàn đi hết sức đáng thương, khiến người ta phải

thương hại.

Vương Chiêu Mưu đến kiểm tra cửa mới, mấy công nhân muốn

nói lại thôi, tiếng khóc của trẻ con đã trở thành nhạc nền, lúc

cao lúc thấp, loáng thoáng đệm thêm tiếng vỗ "bốp bốp", rất chi

là có nhịp điệu.

"Cậu chủ à, trẻ con nó làm gì sai?" Một công nhân lớn tuổi cười

hỏi: "Lên thiên đình trộm đào à?"

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn hóa đơn tiền thay cửa, mỉm cười nhìn

cánh cửa cũ đã bị tháo ra: "Trộm đào còn chưa nói, dẫn cả thiên

binh thiên tướng về nhà đây này."

Người công nhân lớn tuổi nhìn dấu vết cánh cửa cũ bị phá tung

từ bên ngoài bằng vũ lực, không khỏi lắc đầu bất lực. Trẻ con

nhà giàu mà phạm sai lầm cũng có vẻ đặc biệt nghiêm trọng hơn

người thường.

Ổ khóa trước đó không còn dùng được, cánh cửa mới cũng phải

lắp ổ khóa mới, Vương Chiêu Mưu lấy mấy cái chìa khóa mới,

đưa một cái cho chị Trình, giữ lại một cái trong phòng làm việc,

đang định đưa cho Quý Liên Hoắc một cái, đi đến cửa thì nghe

thấy tiếng đánh đòn rất là dữ dội bên trong, tâm trạng anh thoải

mái hẳn, quyết định không làm phiền Quý Liên Hoắc tiếp tục

phát huy.

Quý Đại Bảo khóc muốn đứt ruột đứt gan, Quý Liên Hoắc xắn

tay áo lên, sắc mặt lạnh lùng, lần này là thực sự tức giận.

Tiếng khóc ngày càng khàn đi, kéo dài đến tận giờ ăn trưa. Chị

Trình bất an gõ cửa, gọi Quý Liên Hoắc xuống lầu ăn cơm, tiếng

khóc của Quý Đại Bảo cuối cùng cũng dừng lại, được nghỉ ngơi

một lát.

Quý Liên Hoắc cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng, thả tay

áo xuống, nhanh chóng rửa tay rửa mặt rồi xuống lầu ăn cơm.

Vương Chiêu Mưu quan sát thiếu niên đi xuống cầu thang, trong

mắt cậu dường như vẫn chưa tan hết lửa giận. Thấy Quy Liên

Hoắc ngồi vào bàn ăn, anh đẩy chìa khóa mới đến trước mặt

cậu, đôi mắt của thiếu niên thoắt cái sáng lên, ngẩng đầu nhìn

về phía anh.

"Chìa khóa mới." Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Đừng làm mất

đấy."

Quý Liên Hoắc liếc nhìn cánh cửa mới của biệt thự, khóe miệng

hơi rũ xuống, sau đó nhìn chiếc chìa khóa trước mặt lại không

nhịn được cười, cẩn thận giữ chìa khóa mới bằng cả hai tay, lấy

móc chìa khóa ra, cài chặt chìa khóa mới vào trong. Đây mới là

nhà của cậu.

Nhìn thấy lòng bàn tay phải đỏ ửng khi Quý Liên Hoắc đổi chìa

khóa, Vương Chiêu Mưu cong môi, thử đưa ra đề nghị: "Cần

thước không?"

Quý Liên Hoắc nhìn người ngồi ở ghế chính, thấy anh Chiêu Mưu

đang nhìn tay mình, cậu vô thức xòe lòng bàn tay ra, thấy lòng

bàn tay mình đỏ lên vì đánh Quý Đại Bảo. Bản thân Quý Liên

Hoắc cũng không để ý, nhưng khi nghe Vương Chiêu Mưu nói

đến chuyện này thì tai không khỏi đỏ lên. Chiêu Chiêu quan tâm

mình.

"Em không dám sử dụng công cụ." Quý Liên Hoắc xòe tay ra,

nhìn Vương Chiêu Mưu, thận trọng nói: "Em sợ không khống chế

được sức mạnh."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười, đứng dậy đi vào bếp, lấy túi đá

trong tủ lạnh mà chị Trình chuẩn bị cho Quý Đại Bảo, rồi quay lại

ngồi trước mặt Quý Liên Hoắc, kéo lòng bàn tay đỏ ửng của cậu

lên rồi nhẹ nhàng đặt túi chườm đá lên đó.

Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn Vương Chiêu Mưu nắm tay mình,

lòng bàn tay lạnh lạnh mát mát, nhưng không thể ngăn cản

được nhiệt độ trong lòng đang dâng lên. Cậu há miệng, nhìn

chăm chú không rời vào bàn tay trắng nõn thon dài kia. Anh

Chiêu Mưu luôn giữ móng tay của mình rất gọn gàng và sạch sẽ,

giống như anh vậy, rất tỉ mỉ chỉn chu, các khớp ngón tay của anh

Chiêu Mưu nổi rõ nét, đầu ngón tay hồng hồng, màu nhạt như

cánh hoa đào, khiến người ta không thể rời mắt.

Quý Liên Hoắc chăm chú nhìn bàn tay này điều chỉnh vị trí của

túi đá trên tay mình, dường như cuối cùng đã đặt nó vào vị trí

hoàn hảo, bàn tay trước mặt sắp được rút về. Cậu thấy ngón tay

mình vô thức duỗi ra rồi cong lại, như không muốn buông bàn

tay kia ra, muốn đuổi theo nó. Vừa đưa tay ra đã chạm vào đầu

ngón tay lạnh ngắt của anh, là bị lạnh khi đang điều chỉnh túi

chườm đá cho.

"Anh Chiêu Mưu, tay của anh đông cứng rồi." Quý Liên Hoắc lập

tức đưa tay còn lại ra, thận trọng mà lại táo bạo, bắt lấy bốn đầu

ngón tay ra trước mặt.

Giống như đang ôm trọn cả thế giới, Quý Liên Hoắc cảm nhận

được sự mát lạnh và mịn màng trong đôi tay mình, những vệt

nước trên túi đá thấm vào đầu ngón tay người này, rồi đến lòng

bàn tay cậu, một sự chuyển giao kỳ diệu. Ngoài ra, đầu ngón tay

của Chiêu Chiêu rất mềm mại.

Chị Trình mang món ăn cuối cùng ra, thấy Tiểu Quý nắm chặt

đầu ngón tay cậu chủ, mà cậu chủ cũng không phản ứng, chỉ

lặng lẽ nhìn thiếu niên. Không khí có vẻ hơi lạ thường, chị Trình

đặt đĩa thức ăn cuối cùng xuống một cách nhẹ nhàng nhất có

thể, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

"Ấm chưa?" Vương Chiêu Mưu nhìn hai lỗ tai đỏ ửng của Quý

Liên Hoắc.

"Ấm, ấm rồi." Quý Liên Hoắc mím môi, tay chậm rãi rời khỏi

ngón tay anh Chiêu Mưu, cúi đầu mặt nóng bừng, nhìn chén

cơm trước mặt mình.

Thấy cậu chủ và Tiểu Quý đã bắt đầu ăn, chị Trình lặng lẽ thở

dài, cầm chai sữa lên lầu.

Quý Đại Bảo nằm trên giường khóc nức nở, mặt lẫn lộn nước

mắt nước mũi, mông bị đánh vừa đỏ vừa sưng, trông như một

chiếc bánh bao hấp lên men.

Chị Trình tỏ vẻ bất đắc dĩ, lau mặt cho Quý Đại Bảo, lại thấy một

dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tròn của thằng nhóc, bi

thương vô cùng tận. Chị Trình không cảm thấy Đại Bảo bị oan,

ngày hôm nay nếu Tiểu Quý không ra mặt bảo vệ cậu chủ kịp

thời thì không biết diễn biến tiếp theo sẽ ra sao, thằng nhóc này

thế mà lại dám ngang nhiên đứng trên cầu thang thừa nhận

rằng chính nó là người đăng bài viết gây ra rắc rối. Bị đánh

không phải là chuyện lạ gì.

"Ăn chút gì đi." Chị Trình đưa núm vú cho Quý Đại Bảo. Quý Đại

Bảo cảm thấy mình bị đánh đủ no rồi, miễn cưỡng uống vài

ngụm sữa bột, nào ngờ chị Trình lại nói: "Ăn no rồi thì có thể

cầm cự thêm."

Quý Đại Bảo nghe vậy buồn đến nỗi không nuốt nổi. Còn nửa

sau nữa á?

Quý Liên Hoắc chườm đá vào tay phải, đành dùng tay trái gắp

thức ăn bằng đũa, tay trái không được linh hoạt lắm, gắp lên hai

lần nhưng vẫn không được, đúng lúc cậu định gắp thức ăn lần

thứ ba thì một đôi đũa tre bên cạnh vươn đến gắp phần thức ăn

mà cậu chưa gắp được, bỏ vào chén của cậu.

Khuôn mặt Quý Liên Hoắc lập tức đỏ bừng, nhìn anh Chiêu Mưu

gắp đồ ăn từ mỗi đĩa cho mình, sau đó cầm muỗng sứ đưa sang.

"Dùng muỗng dễ hơn."

Quý Liên Hoắc mặt càng lúc càng nóng, nắm lấy muỗng mà anh

Chiêu Mưu đưa cho, ăn hết đồ ăn anh Chiêu Mưu gắp cho, cảm

thấy ngon không tài nào tả xiết! Lần trước cậu giúp anh Chiêu

Mưu chọn thầy phong thủy, anh Chiêu Mưu thưởng cho mình

một cái đùi gà, lần này cũng là thưởng sao?

Quý Liên Hoắc không nén được niềm vui, ăn hết thức ăn trước

mặt, như một chú chó lớn được chủ nhân thưởng cho, vui sướng

đến nỗi muốn xoay tròn tại chỗ. Cậu phải làm tốt hơn! Nhận

thêm phần thưởng!

Sau bữa cơm tối, Vương Chiêu Mưu vốn định muốn hỏi Quý Liên

Hoắc về tình hình nhà họ Lãnh, đột nhiên nhớ ra Quý Liên Hoắc

còn phải dạy dỗ Quý Đại Bảo thêm một trận, nên quyết định đợi

thêm một lúc.

Ăn xong, Quý Liên Hoắc lên thẳng phòng mình, một lát sau,

tiếng khóc của thằng nhóc lại vang lên ầm ĩ. Trận đòn này kéo

dài liên tục cho đến tận buổi tối, dường như sợ làm phiền đến

Vương Chiêu Mưu nghỉ ngơi nên Quý Liên Hoắc mới dừng lại.

Quý Đại Bảo khóc đến mức nước mắt không còn mà chảy, miệng

há hốc gào khan, nước mũi chảy ròng ròng, khăn trải giường ướt

đẫm dưới mặt. Đợi mãi đến khi chú út ngừng đánh, Quý Đại Bảo

nghe thấy tiếng gõ cửa, lúc này anh lớn đến gọi chú út sang

phòng làm việc nói chuyện. Quý Đại Bảo nhìn Vương Chiêu Mưu

với vẻ oán trách, anh lớn đến đây vào lúc này có ý nghĩa gì chứ,

đánh cũng đánh xong rồi!

Thấy Quý Liên Hoắc đã vào phòng làm việc, chị Trình mới hơi xót

xa lên lầu giúp Quý Đại Bảo chườm đá.

Quý Đại Bảo nắm chặt tay, sụt sịt đau đớn, cảm thấy vô cùng tủi

thân. Chú út có quyền gì mà đánh mình như thế này! Rõ ràng là

mình đã thừa nhận đăng bài viết đó! Còn nữa, ông cố đến đây

không phải là tốt sao, chú út không muốn về nhà họ Lãnh,

nhưng đã hỏi mình chưa!

Vương Chiêu Mưu gọi Quý Liên Hoắc vào phòng làm việc, nhìn

hai bàn tay đỏ bừng của cậu, mỉm cười, ôn hòa lên tiếng: "Liên

Hoắc, cậu có để ý thấy lần này Đại Bảo bị đánh lại không nhận

lỗi như trước không."

Quý Liên Hoắc nhíu mày, vẫn còn tức giận khi nhắc đến việc Quý

Đại Bảo làm lần này. "Đại Bảo không hề ý thức được mình đã

làm sai điều gì, đăng bài lung tung lên diễn đàn, không chỉ kéo

nhà họ Lãnh tới đây mà còn vu oan cho anh!"

"Nhưng nếu chỉ đánh đòn thì nó sẽ không nhận ra lỗi lầm của

mình." Vương Chiêu Mưu chăm chú nhìn vào mắt thiếu niên:

"Cậu có từng nghĩ đến việc Đại Bảo có thể cần người nhà khác

không?"

Quý Liên Hoắc khựng lại, nhìn vào mắt Vương Chiêu Mưu, ý thức

được điều Chiêu Chiêu muốn hỏi là gì. Bề ngoài, anh Chiêu Mưu

hỏi về Đại Bảo, nhưng thực ra anh cũng đang hỏi cậu có cần

những người thân khác không. Nghĩ đến cảnh Quý Đại Bảo nhiệt

tình đưa tay ra đòi ôm ông lão, Quý Liên Hoắc cảm thấy hơi

buồn, Quý Đại Bảo còn quá nhỏ, cha mẹ đều đã mất, có lẽ nó

thực sự cần nhiều tình yêu thương hơn.

"Đại Bảo... có lẽ cần." Quý Liên Hoắc cúi đầu: "Nhưng em không

cần."

Thấy cậu như vậy, Vương Chiêu Mưu cong môi, lên tiếng như

đang đùa: "Nhà họ Lãnh giàu có và quyền lực hơn Vương Thị,

nếu trở về, cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn ở đây; hơn nữa ở đó có

người thân cùng huyết thống của cậu, ông nội và cô của cậu, họ

có lẽ sẽ đối xử tốt với cậu."

"Anh Chiêu Mưu, em không muốn đi." Quý Liên Hoắc ngước mắt,

đôi mắt đen hơi ngấn nước nhìn thẳng vào Vương Chiêu Mưu:

"Mặc dù nhà họ Lãnh rất giàu, nhưng câu trả lời của em vẫn

giống như trước."

Ánh mắt Vương Chiêu Mưu khẽ dao động, sau một lúc do dự,

anh đưa tay lên, nhẹ nhàng lau khóe mắt thiếu niên bằng đầu

ngón tay như thường lệ.

"Chiêu Chiêu." Quý Liên Hoắc nhẹ nhàng dụi vào tay Vương

Chiêu Mưu, lồng ngực như tràn đầy dũng khí, ánh mắt thể hiện

lòng chân thành sâu sắc. "Với em mà nói, trên thế giới này có

nhiều thứ quan trọng hơn tiền bạc và địa vị. Ngay cả mạng sống

của em cũng không quan trọng bằng."

Vương Chiêu Mưu im lặng, nhìn thiếu niên hồi lâu, rồi từ từ hạ

tay xuống, đưa mắt nhìn đống văn kiện trên bàn.

"Khuya rồi, đi ngủ đi."

Quý Liên Hoắc mím môi, thấy anh không có thái độ phản cảm thì

lòng thầm vui mừng, ngoan ngoãn rời khỏi phòng làm việc.

Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn văn kiện trước mặt, nhưng không

mở ra.

Điện thoại di động đột nhiên reo lên, anh bắt máy, là người

trông chừng ở bệnh viện báo cáo tình hình.

"Sếp Vương, ca mổ của cha Mạnh Tiểu Đồng đã thành công!"

"Tốt lắm." Vương Chiêu Mưu nói giọng bình thường: "Tiếp tục

canh chừng ở bệnh viện, đừng để thế lực còn sót lại của nhà họ

Trương phản công."

Sau khi cúp máy, lại có cuộc gọi khác đến, nhìn dãy số lạ trên

màn hình, mắt Vương Chiêu Mưu tối đi, anh ấn nút nhận.

Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng, một giọng nói hơi già nua

vang lên từ đầu dây bên kia.

"Chiêu Mưu, tôi muốn nói chuyện với cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play