Nhìn Vương Chiêu Vân bụm mặt khóc lóc chạy ra khỏi biệt thự,

Quý Liên Hoắc nhìn sang Vương Chiêu Mưu, hơi thở hơi run rẩy.

Vương Chiêu Mưu cúi xuống nhìn vào ống tay áo, khóe môi nhạt

hơi hạ thấp xuống, hàng mi dài dưới tròng kính che giấu cảm

xúc trong đáy mắt, cả người anh vẫn toát ra vẻ vô cùng bình

tĩnh, kiềm chế và thanh lịch.

"Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc tiến lên một bước, không nhịn

được liếm ướt môi mình, ngọn lửa trong mắt đang nhảy nhót vui

vẻ. Cậu đã nghe đủ kiểu lời nói tục tĩu dơ bẩn, sau khi quen với

những tổn thương từ lời nói của người khác, Quý Liên Hoắc cảm

thấy mình đã đủ tê liệt, nhưng hôm nay, vùng đất xám xịt đó

vậy mà lại bắt đầu nở hoa, từng chút một lan rộng khắp ngực.

Anh Chiêu Mưu đang bảo vệ mình, bảo vệ mình khỏi những lời lẽ

cay nghiệt đó.

"Ăn cơm đã." Vương Chiêu Mưu giữ nét mặt như thường, sau khi

rửa tay xong thì ngồi vào ghế chính.

Quý Liên Hoắc ngồi bên cạnh Vương Chiêu Mưu, trong suốt bữa

cơm, khóe môi luôn giữ một độ cong đó không hạ xuống được.

Cậu cứ lén liếc nhìn người ở ghế chính, dù ăn món gì cũng chỉ

thấy vị ngọt kỳ diệu. Đây chính là cảm giác được yêu thương và

bảo vệ.

Quý Liên Hoắc cả đêm ngủ không ngon giấc, chỉ nhắm mắt nằm

trên giường, trong tâm trí toàn là hình ảnh Chiêu Chiêu đối mặt

với Vương Chiêu Vân, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi môi nhạt khép

mở nhẹ nhàng: "Xin lỗi Quý Liên Hoắc đi!"

Quý Liên Hoắc lại không kìm được nụ cười, lăn lộn trên giường,

vùi mặt vào gối, nhớ đi nhớ lại ánh mắt nghiêm túc của anh

Chiêu Mưu khi anh tháo đồng hồ ra. Anh Chiêu Mưu có làm như

vậy hàng ngày trước khi đi ngủ không? Tháo đồng hồ, cởi cúc áo

sơ mi, tháo dây thắt lưng quanh eo, liệu có rút thắt lưng ra

không?

Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, mặt Quý Liên Hoắc đỏ bừng,

ý thức như đánh thức cơ thể, khắp nơi đều kêu gào đòi hỏi. Quý

Liên Hoắc cong người lại, cố gắng làm dịu đi dòng máu đang sôi

sục trong mình, nhưng cổ tay trắng nõn của người kia vẫn cứ lóe

lên trong đầu, bị thắt lưng da màu đen quấn lấy, siết chặt.

Chạy nhanh vào phòng tắm, Quý Liên Hoắc xả nước lạnh để gột

rửa cơn nóng bức khắp cơ thể.

×××

"Mẹ ơi!" Vương Chiêu Vân khóc như chó, chạy về nhà, khi nhìn

thấy dì Tống thì lao vào vòng tay mẹ.

"Làm sao thế này?" Dì Tống đặt đồ thêu trên tay xuống, rút kim

chỉ ra để tránh chọc vào cậu ta.

"Anh, anh, anh đánh con!" Vương Chiêu Vân chỉ vào mặt mình,

rưng rưng nước mắt, tỏ vẻ tủi thân không sao tả xiết.

Dì Tống liếc nhìn mặt con trai, đúng là đỏ bừng lên rồi.

Ông Vương đang đeo kính tròng pha lê màu xanh lục thẫm xem

TV ở bên cạnh, nghe vậy thì nhìn sang thằng con út một cái,

cười trên nỗi đau của nó: "Thế tại sao Vương Chiêu Mưu lại đánh

con?"

"Là tại cái tên Quý Liên Hoắc đó!" Vương Chiêu Vân càng nghĩ

càng đau lòng: "Vậy mà anh lại đánh con vì một người ngoài!"

"Con đã làm gì trước khi anh đánh con?" Dì Tống hiểu rất rõ con

trai mình, làm gì cũng bốc đồng và bướng bỉnh, lại còn ngu ngốc

đến mức dường như không sợ bất cứ điều gì.

"Con..." Vương Chiêu Vân đảo đảo mắt, chột dạ nhìn đi chỗ

khác: "Con chỉ mắng Quý Liên Hoắc đó mấy câu."

Dì Tống ngay lập tức tỏ vẻ "quả nhiên là thế". Chính vì cái miệng

này mà lúc trước Vương Chiêu Vân bị đưa đến nhà máy nhựa,

chuyện xảy ra khá lâu rồi, giờ vết sẹo đã lành thì lại quên đau.

"Đó không phải là vấn đề, vấn đề là anh không còn thương con

nữa!" Vương Chiêu Vân bĩu môi: "Trước mặt người ngoài, anh ấy

nói Quý Liên Hoắc gọi là em, rõ ràng con mới là em ruột duy

nhất của anh ấy!"

Dì Tống không nhịn được cười: "Vốn là Quý Liên Hoắc nhỏ tuổi

hơn Chiêu Mưu, Chiêu Mưu không gọi là em thì gọi là gì?"

Vương Chiêu Vân sửng sốt, đảo mắt hồi lâu, gãi gãi đầu, nhưng

thật sự không phát hiện ra vấn đề gì.

"Thôi được rồi." Dì Tống nhìn con trai với vẻ mặt bất lực: "Xong

rồi chọn một ngày khác đi xin lỗi anh con."

"Con không chịu." Vương Chiêu Vân quay ngoắt đầu đi, tỏ vẻ

không hài lòng. "Từ lâu con đã phát hiện ra rằng anh con khác

với những người anh khác, từ nhỏ anh ấy luôn giữ khoảng cách

với con, gần đây khó khăn lắm mới gần gũi hơn thì Quý Liên

Hoắc lại đến, anh ấy không thương con chút nào!"

Dì Tống im lặng nhìn con trai một lúc, liếc nhìn chồng ở phòng

khách rồi dẫn Vương Chiêu Vân ra ngoài sân.

Những đóa hoa đào trên cây đào ngoài sân đã tàn, để lại vài trái

đào non xanh mướt đang cố gắng lớn lên.

Dì Tống kéo Vương Chiêu Vân ra ngồi bên hồ cá chép, sắp xếp

từ ngữ một lúc rồi thử nói: "Con có biết tại sao Chiêu Mưu luôn

giữ khoảng cách với mẹ không?"

Vương Chiêu Vân lắc đầu, nghiêm túc nhìn mẹ mình: "Con chỉ

biết lần trước mẹ nói với con rằng khi anh còn nhỏ, anh ấy bảo

vệ mẹ rất kỹ."

"Phải." Dì Tống gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ dịu dàng. "Chiêu

Mưu đã che chở, bảo vệ mẹ đi qua những ngày khó khăn nhất."

"Vậy sau này tại sao..." Vương Chiêu Vân không tìm được từ nào

để diễn tả tình cảnh hiện tại của họ.

"Khi mẹ ruột Chiêu Mưu qua đời, nó còn rất nhỏ." Dì Tống nhìn

đàn cá chép trong ao với ánh mắt xót xa: "Mẹ ruột của nó qua

đời vì sinh khó, một thi thể tương đương hai cái mạng, Chiêu

Mưu cũng vì vậy mà tự khép mình lại rất lâu, tình trạng nghiêm

trọng đến mức không nói được, ba con đưa nó đi khám nhiều

bác sĩ, tình trạng mới cải thiện đôi chút."

Vương Chiêu Vân cúi đầu, chưa có ai nói với cậu ta những điều

này.

"Cũng chính vào thời điểm đó, nhờ người giới thiệu, mẹ và ba

con đến với nhau." Ánh mắt dì Tống đầy hoài niệm.

"Kỳ Yên đối xử với mẹ rất thờ ơ, con bé biết ba nhất định sẽ tìm

vợ mới nên đã chấp nhận thực tế từ lâu. Chiêu Mưu lúc đầu rất

chống cự, không cho mẹ đến gần, mẹ âm thầm nhớ món ăn ưa

thích của nó, đưa đón nó đi học, giúp nó đánh đuổi những đứa

trẻ hư bắt nạt nó, Chiêu Mưu dần dần chấp nhận mẹ từ đó." Dì

Tống dừng lại, rồi tiếp: "Anh trai con vốn là loại người một khi đã

chấp nhận ai đó là sẽ không chút đắn đo đối xử tốt với họ, hoàn

toàn mở lòng với người đó, đó là cách nó đối xử với mẹ vào thời

điểm đó. Nó sẽ để mẹ ôm nó, kể cho mẹ nghe về trường học

của nó, kể cho mẹ nghe những bí mật nho nhỏ khi nằm trong

vòng tay mẹ; vào sinh nhật mẹ, nó sẽ đập con heo đất của mình

thành từng mảnh chỉ để mua cho mẹ một cái váy đẹp; kể cả sau

này khi mẹ phải đối diện với ác cảm của nhà họ Vương, nó cũng

sẽ lao ra bảo vệ mẹ, một đứa trẻ nhỏ như thế, nhe nanh nhỏ

của nó ra đối mặt với họ hàng như sài lang hổ báo của mình, chỉ

để bảo vệ mẹ."

Dì Tống mắt long lanh nước: "Sau này nó bắt đầu gọi mẹ là mẹ,

thương mẹ bằng cả trái tim, nó chỉ muốn mẹ hứa một điều là

không được có thai. Mẹ hiểu ý của nó, nó sợ mẹ sẽ giống như

mẹ ruột của mình, sẽ chảy máu rất nhiều, la hét và giãy giụa

đau đớn trong phòng sinh, cuối cùng sẽ rời xa nó bỏ rơi nó mãi

mãi, nằm bất động rồi bị chôn vùi dưới lớp đất vàng."

Vương Chiêu Vân sửng sốt nhìn mẹ mình.

"Mẹ đã hứa với nó, thậm chí còn ngoéo tay với nó." Dì Tống nhìn

con trai mình mà rưng rưng nước mắt.

"Nhưng, cuối cùng mẹ vẫn phản bội một đứa trẻ đã thương mình

sâu đậm." Dì Tống rơi nước mắt.

"Họ hàng của nhà họ Vương luôn nhằm vào tới mẹ, nếu mẹ và

ba con có con thì hoàn cảnh của mẹ sẽ tốt hơn nhiều." Dì Tống

ngẩng đầu lau nước mắt trên mặt: "Mẹ là một người lớn vô liêm

sỉ, khi cái bụng của mẹ không thể giấu được nữa, Chiêu Mưu

nhìn mẹ với ánh mắt không dám tin, lùi lại từng bước, mẹ biết

mình không thể níu kéo được nó nữa."

"Kể từ đó, nó chưa bao giờ đến gần mẹ, luôn giữ khoảng cách

với mẹ, nó đã biết bộ mặt thật của mẹ, biết mẹ là một người lớn

vô liêm sỉ." Dì Tống nghẹn ngào: "Khi sinh con, mẹ bị băng

huyết nặng, ba con đã luôn chăm sóc cho mẹ, sau khi con ra

đời, tình hình ổn định, ba con về nhà thì thấy Chiêu Mưu đã ngất

xỉu vì khóc trong tủ áo, trên tay vẫn nắm chặt món đồ chơi mẹ

tặng nó."

"Mẹ làm đứa trẻ này bị thương, máu chảy đầm đìa." Dì Tống

không ngừng lau nước mắt: "Nhưng nó luôn luôn, luôn là một

đứa trẻ ngoan."

"Không biết con có còn nhớ không." Dì Tống ngậm ngùi nhìn

Vương Chiêu Vân: "Khi con mới vào tiểu học, có người ném đá

vào con, nói con ngu như heo, chính anh con đã bảo vệ con,

đánh những kẻ hư hỏng đó một trận, còn đè đầu bắt chúng phải

xin lỗi con. Hôm đó mẹ đến đón con, thấy con được Chiêu Mưu

dắt theo, trên tay cầm đồ ăn vặt, cười ngốc nghếch, nước mũi

chảy ròng ròng, luôn miệng gọi anh ơi."

Vương Chiêu Vân cúi đầu, không khỏi lau nước mắt.

"Ba con ngã bệnh, con với Kỳ Yên cứ nhảy lên nhảy xuống đòi

phân chia tài sản của gia đình, con còn nói trước mặt người khác

rằng Chiêu Mưu có âm mưu thâm độc như thế nào, chèn ép con

và Kỳ Yên như thế nào, giờ đây một nửa Tô Thành đều cho rằng

Chiêu Mưu trở mặt thành thù với chị em mình để tranh giành tài

sản. Nhưng sao con không thử nghĩ xem, nếu lúc đó Chiêu Mưu

không đứng dậy gánh vác cả tập đoàn Vương Thị, thì ngay từ

khi ba con phẫu thuật, tập đoàn đã tan rã rồi, làm gì còn chỗ

cho con đứng lúc này nữa?"

Trong mắt Vương Chiêu Vân hiện lên vẻ áy náy, cậu ta cảm thấy

cái tát vào mặt mình càng thêm rát bỏng, đau đớn.

"Từ lâu mẹ đã muốn nói với con, con là đứa không có tư cách

tranh giành tài sản nhất trong nhà." Dì Tống nhìn Vương Chiêu

Vân chăm chú. "Nếu ba con qua đời, Chiêu Mưu cho cái gì thì

con nhận cái đó, đừng tham lam, đừng nghĩ đến chuyện tranh

giành thứ khác. Anh con sẽ không bao giờ để con chịu đói, càng

không bao giờ bỏ mặc con chết."

"Con... con biết rồi." Vương Chiêu Vân thì thào, chợt nghĩ tới

điều gì, lúng túng ngẩng đầu nhìn mẹ: "Trước đây con đã ký hợp

đồng gì đó với anh, nợ anh ấy rất nhiều tiền."

Dì Tống im lặng: "Bao nhiêu?"

"Mười mấy triệu thì phải." Vương Chiêu Vân gãi đầu: "Con không

nhớ chính xác số tiền, nếu sau này con không có tiền thì làm sao

trả lại số tiền này cho anh?"

"Có thể Chiêu Mưu đang cân nhắc việc ba con sẽ chia cổ phần

cho con." Dì Tống thở dài: "Nếu con thực sự có được cổ phần,

chỉ cần con đưa cổ phần cho anh thì chắc chắn sẽ được xóa nợ,

Chiêu Mưu sẽ không làm hại con đâu."

"Con biết anh sẽ không làm hại con." Vương Chiêu Vân lắc lư

chân, lại gần mẹ, thì thầm: "Con chỉ cảm thấy Quý Liên Hoắc đó

hình như có âm mưu gì, hắn nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ lắm, con

đã nhìn thấy hơn một lần rồi."

Dì Tống suy nghĩ một lúc rồi quay sang nói với con trai: "Anh con

đã trưởng thành rồi, biết rõ việc phải làm là gì. Điều quan trọng

nhất là con phải cẩn thận cái miệng của mình, nhất là khi nói về

anh con ở bên ngoài, trước khi nói phải suy nghĩ xem mình có

nên nói hay không, có thể nói hay không."

"Con biết là sai rồi chưa được sao." Vương Chiêu Vân bĩu môi,

đưa tay chạm vào chỗ bị Vương Chiêu Mưu đánh, hình như vẫn

còn hơi sưng. Anh ba không đánh thì thôi, hễ đánh là đánh rất

mạnh, cũng may là cậu ta xin lỗi nhanh, chứ không lại phải ăn

thêm cái tát nữa mất.

Ông Vương đứng bên cửa sổ nhìn vợ trò chuyện với con bên hồ

cá chép, cố gắng an ủi cậu con trai út. Ông cụp mắt xuống, cảm

giác hơi lạ thường. Theo hiểu biết của ông về các con, con trai

thứ hai nhìn chung từ nhỏ đã không thích dùng bạo lực với

người khác. Từ khi Quý Liên Hoắc đó xuất hiện, tính tình con trai

ông có phần thay đổi, đầu tiên là ít chú ý đến tập đoàn Vương

Thị hơn, sau đó bắt đầu xây dựng công ty bất động sản của

riêng mình. Có xu hướng mơ hồ định buông bỏ tập đoàn Vương

Thị để đi một mình.

Quý Liên Hoắc kia thật ra có thủ đoạn gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play