Nếu không phải vì nhớ cháu thì là lý do gì?

Vương Chiêu Mưu nghiêng người nhìn cậu, đáy mắt như có nụ

cười.

Quý Liên Hoắc ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn vào đôi mắt biết

cười của người kia, cơ thể anh tạo thành một bóng râm nhẹ

nhàng bao bọc lấy cậu, như vạch ra một ranh giới an toàn, chỉ

cần cậu ở trong bóng của anh là có thể tìm thấy bình yên vĩnh

hằng.

"Cho tôi một lý do, tại sao cậu lại chạy về đây vào lúc nửa đêm."

Vương Chiêu Mưu nhẹ nhàng giơ ngón trỏ lên, nhìn thiếu niên,

chỉnh lại gọng kính trên sống mũi.

"Em..." Quý Liên Hoắc mím môi, biết nếu nói mình gặp ác mộng,

anh Chiêu Mưu nhất định sẽ nhẹ nhàng hỏi mình đã mơ thấy gì.

"Em không ngủ được." Quý Liên Hoắc ngẩng đầu, nhìn vào đôi

mắt sau tròng kính, dũng cảm nói. "Bạn cùng phòng ngáy rất to,

đặc biệt là Ngô Minh Hâm, em đang ngủ nhưng bị tiếng ngáy

của cậu ta đánh thức, không thể nhắm mắt được nữa."

Vương Chiêu Mưu khựng lại, không ngờ đây chính là lý do.

"Cần tôi mua cho cậu một căn nhà gần trường không?" Vương

Chiêu Mưu đứng thẳng người lên, đưa tay ra cho thiếu niên đang

dựa vào tường ngủ cả đêm.

Quý Liên Hoắc nhìn bàn tay với những khớp xương sắc nét trước

mặt, thật muốn cọ vào, hít lấy mùi thơm từ lòng bàn tay và cổ

tay anh, nhưng cậu chỉ có thể cố nén ước muốn được gần gũi

với anh, đặt tay mình vào tay người đàn ông đó.

Vương Chiêu Mưu hơi dùng sức kéo thiếu niên lên. Quý Liên

Hoắc tiến về trước hai bước, vô thức áp sát vào anh.

"Em muốn quay lại đây." Quý Liên Hoắc hơi cúi đầu, có thể nhìn

thấy một bên cổ Vương Chiêu Mưu, chạm môi vào đó chắc hẳn

rất mềm mại.

"Đại học Tô Thành cách đây rất xa." Vương Chiêu Mưu buông

tay thiếu niên ra, đi xuống phòng ăn: "Thời gian đi học của cậu

trùng với thời gian đi làm của tôi, tài xế không thể phân thân

được."

"Em tự lái xe được." Quý Liên Hoắc vội vàng đi theo Vương

Chiêu Mưu, nhìn anh với ánh mắt khao khát.

Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, suy nghĩ về ưu và nhược

điểm. Hiện tại Quý Liên Hoắc mới vào đại học, khó tránh khỏi

chưa thích nghi được với môi trường và muốn quay lại đây,

nhưng chờ cậu hòa nhập với tập thể đại học, nhiều hoạt động và

bài giảng đang chờ đợi, cậu có muốn về cũng không có thời

gian.

Quý Liên Hoắc vừa nói xong thì nhận ra lời nói của mình không

ổn. Cậu biết lái xe nhưng không có xe, nói như vậy nghe như

đang xin anh Chiêu Mưu mua xe cho mình, rất ngang ngược và

tùy tiện.

"Xin lỗi."

"Được."

Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Mưu cùng lên tiếng, hai người

nhìn nhau một lúc, Vương Chiêu Mưu nhướng mày: "Sao lại xin

lỗi?"

"Em sẽ cố gắng kiếm được học bổng." Quý Liên Hoắc áy náy cúi

đầu: "Sẽ đưa hết cho anh Chiêu Mưu, để trả tiền mua xe."

Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên, sau khi hiểu ý của cậu thì

không khỏi mỉm cười: "Cậu nghĩ tôi chỉ có một chiếc xe đó thôi

sao?"

Quý Liên Hoắc sửng sốt, chủ yếu là vì bình thường cậu chỉ thấy

anh Chiêu Mưu sử dụng chiếc Bentley màu đen đó thôi. Anh

Chiêu Mưu còn xe khác à?

"Biệt thự này chỉ thiết kế một chỗ đậu xe." Vương Chiêu Mưu ăn

sáng xong thì đưa Quý Liên Hoắc lên phòng làm việc, mở một

ngăn kéo, trong đó có mười mấy cái chìa khóa xe được xếp ngay

ngắn.

"Tôi có một gara riêng dành cho những chiếc xe này." Vương

Chiêu Mưu đứng sang một bên, hơi hất cằm ra hiệu cho Quý

Liên Hoắc: "Chọn một cái."

Quý Liên Hoắc ngơ ngác bước tới, nhìn chìa khóa xe trong ngăn

kéo rồi quay lại nhìn Vương Chiêu Mưu.

"Chọn tùy thích." Vương Chiêu Mưu mỉm cười nhìn thiếu niên,

phóng khoáng điềm tĩnh. Giá của số xe này không cao, dù Quý

Liên Hoắc có vô tình phá hư một chiếc, anh cũng không thấy

tiếc.

Quý Liên Hoắc không biết nhiều về logo xe trên chìa khóa, cậu

muốn chọn cái rẻ nhất nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Cẩn

thận cầm một cái lên, Quý Liên Hoắc ngập ngừng nhìn Vương

Chiêu Mưu.

"Tôi dẫn cậu đi lấy xe." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn chìa khóa xe

Quý Liên Hoắc đã chọn, bình tĩnh mỉm cười.

Trên đường đến gara, Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc

cầm chìa khóa xe mà lo lắng không yên như chuẩn bị mở một cái

hộp mù, mong chờ nhưng cũng hồi hộp. Xe chạy vào một nhà

kho, nhân viên bảo vệ thấy Vương Chiêu Mưu tới liền nhanh

chóng chạy ra trước, sau khi Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc

xuống xe thì mở cửa kho. Quý Liên Hoắc theo Vương Chiêu Mưu

vào trong gara, nhìn khu đất rộng lớn có mười mấy cái xe hơi

đậu ngay ngắn thẳng hàng, tất cả đều được phủ vải chống bụi,

không thấy rõ hình dáng.

"Nhấn nút mở xe đi." Vương Chiêu Mưu dẫn Quý Liên Hoắc vào

trong.

Quý Liên Hoắc lấy chìa khóa xe bấm nhanh một cái, cách đó

không xa vang lên hai tiếng bíp, đèn xe bật sáng. Cậu bước đến

trước chiếc xe, thấy Vương Chiêu Mưu ra hiệu thì giơ tay kéo

tấm vải chống bụi trên xe ra, như đang lau bụi trên viên ngọc

quý. Một chiếc xe hơi màu bạc xuất hiện trước mặt hai người,

vừa ngầu vừa tao nhã.

"Brabus W203." Vương Chiêu Mưu vuốt ve thân xe: "Là chiếc xe

rất thích hợp cho giới trẻ lái."

Chiếc xe này được Vương Chiêu Mưu mua từ trước khi sống lại,

vận chuyển từ nước ngoài về, phải qua nhiều trở ngại mới vào

đến tay anh. Quý Liên Hoắc cũng may mắn vô cùng, vừa chọn là

có ngay chiếc xe mới nhất, đắt tiền nhất trong gara. Ngoài khi lái

thử, anh còn chưa lái chiếc Brabus này một lần nào.

"Vào thử xem." Vương Chiêu Mưu ngồi ở ghế phụ. Sau nhiều

ngày quan sát, anh nhận thấy kỹ năng lái xe của Quý Liên Hoắc

dường như tiến bộ rất nhanh, ít nhất là tốt hơn anh tưởng

tượng.

Quý Liên Hoắc ngồi vào ghế lái, sờ vào bảng điều khiển của

chiếc xe mới, sau nhiều lần kiểm tra mới vững vàng lái xe ra khỏi

gara. Tốc độ 40 km/h trên đường trong nội đô có vẻ hơi uổng

phí một chiếc xe tốt, Vương Chiêu Mưu chỉ huy Quý Liên Hoắc

cho xe ra khỏi Tô Thành, cuối cùng tăng tốc được đến 60 km/h.

"Chiếc xe này rất giống với thanh niên đầy nhiệt huyết." Vương

Chiêu Mưu nhìn khung cảnh trước mặt, bình thản giới thiệu với

Quý Liên Hoắc: "Công suất cao, mã lực tốt, tốc độ tối đa có thể

đạt tới 295 km/h, thời gian tăng tốc cũng cực kỳ nhanh."

Quý Liên Hoắc chăm chú lái xe, tai lắng nghe âm thanh bên

cạnh.

"Mặc dù nó có giới hạn tốc độ cao, nhưng tôi không hy vọng cậu

sẽ dùng nó để đua xe, tốt nhất hãy lái cẩn thận, tốc độ giới hạn

bao nhiêu thì lái bấy nhiêu." Vương Chiêu Mưu nhìn khung cảnh

lướt qua ngoài cửa sổ xe, cảm thấy mình dường như thiếu sức

sống và nhiệt huyết của tuổi trẻ, hễ đi được thì không bao giờ

chạy, ngồi được thì không bao giờ đứng.

Lái xe được một lúc, Vương Chiêu Mưu bảo Quý Liên Hoắc về

nhà, chính thức giao xe cho cậu, đồng thời lấy trong ví ra mấy tờ

giấy bạc làm tiền đổ xăng.

Quý Liên Hoắc nhìn mấy tờ tiền mới toanh đặt trên ghế phụ, có

cảm giác thật lạ lùng, rồi nhớ lại những lời anh Chiêu Mưu đã nói

trên đường: "Thanh niên đầy nhiệt huyết, công suất cao, mã lực

tốt, tăng tốc nhanh..."

Lúc đó đang tập trung lái xe nên cậu không suy nghĩ nhiều, bây

giờ nghĩ lại, Quý Liên Hoắc đỏ mặt, cầm lấy tiền trên ghế phụ,

mặt càng đỏ hơn.

×××

"Quản lý, mang cho tôi một hộp mì thịt kho!" Vương Chiêu Vân

lục túi lấy ra tờ 5 tệ, đưa cho quản lý: "Hai túi mù tạt ngâm chua

một cây xúc xích." Vương Chiêu Vân tính toán: "Còn dư 5 hào,

cho tôi một lon trà vỏ mơ."

Nhìn quản lý bưng đồ lên hết, Vương Chiêu Vân ôm mì ăn liền về

chỗ ngồi, mở tô mì, lấy nĩa ra, cho gia vị vào, sau đó cho mù tạt

và xúc xích, rồi sải bước đi lấy nước sôi. Bây giờ đã đến thời gian

khai giảng mà Vương Chiêu Vân không thể đến trường, chỉ có

thể nhìn đàn em sang tỉnh khác học cao đẳng, cậu ta chua chát

nói: "Đi học có gì tốt."

Vương Chiêu Vân cũng biết nếu có một trường cao đẳng nào

chịu nhận mình, chính cậu ta chắc cũng vui mừng không kiềm

chế được, vừa đi vừa nhảy nhót cả đường ấy chứ. Nhưng tiếc là

chẳng trường nào thèm. Vương Chiêu Vân buồn bã thở dài, thấy

nước sôi nhấn chìm sợi mì thì vội tắt vòi nước nóng. Quá nhiều

nước là không ngon nữa.

Vương Chiêu Vân quay người lại, một cậu trai khác đang cầm tô

mì ăn liền bên cạnh chợt nghi ngờ thốt lên một tiếng "ế". Vương

Chiêu Vân nhìn sang, phát hiện người cùng tuổi trước mặt cũng

hơi quen mắt.

"Vương Chiêu Vân?" Cậu trai kia thử hỏi: "Cậu không nhớ tôi à?

Tôi là Hà Thích, chúng ta từng chơi với nhau mà!"

"Vậy sao." Vương Chiêu Vân đảo mắt, mơ hồ nhớ ra hình như có

một người như vậy.

"Nhân tiện, sao cậu lại ở đây?" Hà Thích tỏ vẻ khó hiểu: "Cậu

không đi học à?"

Khóe miệng Vương Chiêu Vân co giật, thầm nghĩ cái thằng này là

cố ý đúng không! Cố ý đúng không! Biết rõ là mình không đi học

được mà vẫn nói thế!

Hà Thích cười ha ha: "Cậu được đấy, còn đậu vào đại học Tô

Thành cơ chứ, ngầu lắm người anh em!"

Vương Chiêu Vân cố chịu đựng, không muốn mì gói thơm lừng

cùng rau và xúc xích trên tay mình ụp lên đầu người đối diện.

Trường cao đẳng còn chẳng thèm nhận mà đòi đại học Tô

Thành? Chém người chưa đủ còn bồi thêm một dao phải không!

"Ai nói là tôi thi đậu đại học Tô Thành?" Vương Chiêu Vân đặt mì

sang một bên, càng nghĩ càng tức giận: "Chắc chắn là cậu cố ý!"

Thấy sắc mặt của người trước mặt tái mét đi, Hà Thích tỏ vẻ khó

hiểu: "Ba tôi nói mà, cách đây hai ngày ông ấy đưa một người

chị của tôi đến đại học Tô Thành, thấy anh trai cậu, anh cậu nói

là đưa em trai đi học!"

"Cậu nói cái gì?!" Vương Chiêu Vân không tin vào tai mình: "Anh

tôi? Anh ấy nói đưa em trai đi học?!"

"Đúng vậy, hoàn toàn chính xác mà." Hà Thích nhấn mạnh: "Ba

tôi còn mắng tôi té tát đó, nói cậu chơi suốt ngày vẫn vào được

đại học Tô Thành, trong khi thuê gia sư cho tôi mà cao đẳng

cũng không thi đậu."

Vương Chiêu Vân ôm tim, vẻ mặt như vừa bị sét đánh mười tám

lượt. Vương Chiêu Mưu có bao nhiêu đứa em trai ngoan đây?

"Bắt nạt người ta quá đáng mà." Vương Chiêu Vân kìm nén tiếng

nức nở, cầm mì ăn liền trở về chỗ ngồi, vừa khóc vừa ăn. Không

phải chỉ học hơi kém sao? Vậy mà anh ba lại không để ý đến

mình, còn nhận em trai khác, thậm chí còn nói với người khác là

đưa em trai đi học! Ai có thể nuốt trôi cơn tức này!

Ăn xong một hộp mì ăn liền, Vương Chiêu Vân lau nước mắt, lau

miệng, không thèm lướt mạng nữa, lửa giận bừng bừng lao

thẳng đến biệt thự của Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Vân đến sớm, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc

còn chưa về, cậu ta bèn bám lấy chị Trình, khóc lóc hỏi: "Có phải

tên họ Quý đó thi đậu đại học Tô Thành không?"

Chị Trình bị Vương Chiêu Vân làm vướng chân vướng tay, nấu ăn

cũng không được, chỉ có thể thành thật trả lời: "Tiểu Quý lẽ ra

có thể học ở trường đại học tốt hơn, nhưng trước đó cậu Chiêu

Mưu nói muốn cậu ấy theo chuyên ngành kinh tế đại học Tô

Thành, nên cậu ấy quyết định vào đại học Tô Thành."

"Vậy anh ấy còn đưa họ Quý vào nhập học nữa phải không?"

Vương Chiêu Vân vẫn không thôi.

"Đúng vậy!" Chị Trình bất đắc dĩ: "Cậu Chiêu Vân, cậu ra sô pha

ngồi đi, cậu Chiêu Mưu và Tiểu Quý cũng sắp về rồi."

Vương Chiêu Vân thất vọng tột cùng ra ngồi trên sô pha, chua

chát khôn tả. Trước đây còn luôn cho rằng Quý Liên Hoắc là

người quân tử, là học sinh giỏi chứ, không ngờ họ Quý lại có âm

mưu cướp đi người anh trai duy nhất của mình! Anh ba cũng

không biết đề phòng gì cả, chỉ vì họ Quý nghe lời hơn, học giỏi

hơn, đẹp trai hơn, ngoan hơn chút thôi... mà đã rơi vào bẫy,

quên mất em trai thật một giọt máu đào hơn ao nước lã, đi

chăm sóc bảo vệ một thằng em giả!

Nghĩ đến đây Vương Chiêu Vân càng cảm thấy tủi thân, bèn lấy

điện thoại ra, tìm số của Vương Chiêu Mưu rồi ấn vào, vẫn nghe

thấy "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận", hiển nhiên là

cậu ta vẫn bị chặn! Vương Chiêu Vân nhịn cơn phẫn nộ, suy nghĩ

kỹ càng, lúc mình bị anh ba chặn hình như đúng là lúc Quý Liên

Hoắc dọn vào! Chắc chắn là họ Quý đó đã gây chia rẽ tình anh

em của mình!

Cửa biệt thự vang lên vài tiếng động, Vương Chiêu Vân đứng

dậy, nhìn thấy ngay Quý Liên Hoắc đang cầm chìa khóa mở cửa,

đàng hoàng bước vào!

"Họ Quý kia!" Vương Chiêu Vân giận dữ xắn tay áo, đứng trước

mặt Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc vừa vào cửa đã thấy Vương Chiêu Vân nổi giận

đùng đùng, không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Nói đi, mày tới đây để cướp anh tao phải không?" Vương Chiêu

Vân rống lên, hai tay chống nạnh.

Quý Liên Hoắc đứng đó, giữ im lặng.

"Nói đi chứ, mày có bản lĩnh cướp anh tao, có giỏi thì nói đi!"

Vương Chiêu Vân ngẩng đầu lên, phát hiện ra người kia cao hơn

mình rất nhiều, đành phải vừa kiễng chân vừa trợn mắt.

Tiếng động cơ xe hơi từ ngoài cửa vang lên, Vương Chiêu Vân

vội mở cửa thì thấy Vương Chiêu Mưu bước vào, mặt cậu ta đầy

vẻ ghen tị: "Anh ba, hôm nay em đi quán Internet nghe có người

nói, anh đưa em trai đi đại học Tô Thành?"

Quý Liên Hoắc nhanh chóng bước tới, nhận lấy áo khoác mà

Vương Chiêu Mưu cởi ra, thuần thục lấy đôi dép đặt dưới chân

anh.

"Phải." Vương Chiêu Mưu thản nhiên như không: "Anh đưa Liên

Hoắc đến đại học Tô Thành."

"Em mới là em trai anh! Nó không phải!" Vương Chiêu Vân tức

giận chỉ vào Quý Liên Hoắc: "Nó chỉ là một con đỉa hút máu ăn

bám, nó không có quan hệ huyết thống với anh, tại sao anh phải

tốt với nó như vậy!"

Vương Chiêu Mưu cau mày, trong lúc thất thần tưởng như nhìn

thấy cảnh thằng em này bị nhét vào thùng, đổ xi măng, thi thể

chìm xuống biển sủi bọt lăn tăn.

"Xin lỗi Quý Liên Hoắc đi."

"Mắc gì em phải xin lỗi, bản thân nó không biết mình đã làm gì

à?" Vương Chiêu Vân nghĩ lại vẫn cảm thấy đau lòng: "Thủ đoạn

của nó cao tay thật, lúc đầu em còn thấy tội nghiệp vì người nhà

nó đều đã chết kìa, ai biết bây giờ nó lại lừa mất anh chứ, nó là

đồ vong ơn bội nghĩa..."

Không chờ Vương Chiêu Vân nói xong, Vương Chiêu Mưu đã dứt

khoát cho cậu ta một cái tát.

Tiếng "chát" vang lên rõ mồn một, vọng lại trong phòng khách.

Vương Chiêu Vân bị đánh lệch mặt sang một bên, một lúc lâu

không phản ứng lại được, ngơ ngác nhìn xuống sàn nhà.

Chị Trình thấy vậy suýt đánh rơi cả đĩa trên tay.

Quý Liên Hoắc đứng bên cạnh sững sờ nhìn Vương Chiêu Mưu.

Vương Chiêu Vân dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, nhìn

anh mình mà không dám tin. Vương Chiêu Mưu chưa bao giờ

đánh cậu ta. Dù cậu ta quậy phá thế nào cũng chưa từng đánh

một lần!

"Xin lỗi Quý Liên Hoắc đi." Vương Chiêu Mưu lặp lại từng chữ,

trong mắt không còn nét cười, đôi đồng tử giấu sau khóe mắt

hơi xếch chỉ còn lại cảnh cáo, giọng điệu nghiêm nghị mà Vương

Chiêu Vân chưa từng nghe thấy bao giờ.

Vương Chiêu Vân lấy tay che mặt, bật khóc. Vương Chiêu Mưu

im lặng một lúc, giơ tay tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay ra.

"Tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh Quý!" Vương Chiêu Vân thấy Vương

Chiêu Mưu định đánh tiếp thì khóc lóc xin lỗi Quý Liên Hoắc: "Hu

hu hu, tôi chỉ ghen tị với anh vì được đến trường, còn là một

ngôi trường tốt như vậy, chẳng có trường nào chịu nhận tôi, ba

tôi nói tôi là đồ ăn hại, tâm lý tôi rất mất thăng bằng, tôi ghen tị

hu hu hu hu..."

Vương Chiêu Vân càng nói càng buồn, òa lên khóc nức nở.

Quý Liên Hoắc lúng túng nhìn Vương Chiêu Mưu, không sao kìm

được niềm vui và bất ngờ trong mắt.

Anh Chiêu Mưu thế mà lại đánh chính em trai mình vì cậu.

Vương Chiêu Mưu lạnh mặt, đeo lại đồng hồ vào cổ tay.

---

Người dịch: Rất câm nín vì mạch não của thằng nhỏ Vương

Chiêu Vân, vậy mà đòi giành quyền thừa kế Vương Thị =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play