Để thiếu niên có thời gian làm dịu cảm xúc, Vương Chiêu Mưu bế

Quý Đại Bảo xuống lầu, bảo chị Trình nấu hai tô mì đơn giản.

Cả buổi chiều làm việc ở công ty, sau đó đến trường, đi bệnh

viện, sau một loạt sự việc, cuối cùng Vương Chiêu Mưu cũng có

thể ăn được chút ít, nghĩa lại tình hình của Quý Liên Hoắc, anh

đoán chắc cậu cũng chưa ăn gì.

Quý Đại Bảo ngồi ở chiếc ghế bên cạnh, tò mò nhìn người nọ ăn.

Cậu ấm nhà giàu gia thế tốt, khí chất cao quý thì cũng vẫn ăn

món mì đơn giản. Trên bàn bày vài món ăn kèm đều là loại có

bán trong siêu thị, nước dùng trong tô cũng chỉ là canh suông

thêm vài cây hành, thế mà người ta vẫn ăn một cách tao nhã,

nhẹ nhàng, không thấy có gì là chướng mắt cả.

Kiếp trước, từ khi vào nhà họ Lãnh, mỗi bữa ăn đều được do đầu

bếp tận tâm chuẩn bị chu đáo, nó ăn quen rồi, dường như quên

đi mất chuỗi ngày trong quá khứ, bỏ rơi tất cả những gì từng trải

qua. Thậm chí để thể hiện sao cho xứng với thân phận của

mình, nếu đầu bếp làm sai điều gì, nó đều sẽ nổi trận lôi đình.

Cùng là Tổng giám đốc, Quý Đại Bảo vô thức bắt chước cách

Vương Chiêu Mưu ăn, ngón tay nhẹ nhàng kẹp chiếc đũa tre rồi

đưa mì vào miệng, lặng lẽ mà tao nhã.

Vương Chiêu Mưu liếc thấy động tác của Quý Đại Bảo, tưởng nó

không ăn được mì nên thèm, anh bèn dùng đũa sạch gắp một

sợi mì nhỏ đưa sang. Quý Đại Bảo ngẩng đầu lên, dùng cái

miệng nhỏ chu ra hút lấy sợi mì, dùng vài cái răng ít ỏi cố gắng

nhai.

Quý Đại Bảo cũng học cách ăn uống không gây tiếng động, ăn

hết một sợi mì, thấy Vương Chiêu Mưu đang nhìn mình thì vui vẻ

vỗ tay. Anh thật tốt! Còn cho tôi ăn mì!

Vương Chiêu Mưu yên lặng ăn hết chỗ mì còn lại, nhìn lại giờ thì

thấy cũng đã qua một giờ, chắc là phải kết thúc rồi.

Mang mì của Quý Liên Hoắc lên lầu, Vương Chiêu Mưu gõ cửa

nhưng bên trong không có tiếng động. Tưởng Quý Liên Hoắc đã

ngủ rồi, anh bưng khay trên tay đi, mới được hai bước thì cửa

phòng đột nhiên mở ra.

Vương Chiêu Mưu quay người lại, thấy thiếu niên với khuôn mặt

đỏ bừng, còn đôi mắt lại đen bóng sáng ngời.

"Đói chưa?" Vương Chiêu Mưu đưa khay cho cậu, mắt lướt qua

những giọt mồ hôi li ti trên trán cậu.

Đến gần Quý Liên Hoắc là có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng

trên người cậu, Vương Chiêu Mưu khẽ thở dài trong lòng, nhưng

vẻ mặt vẫn như thường.

"Cảm, cảm ơn anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc cố gắng ổn định

nhịp thở của mình, hai tay bưng khay mì, khập khiễng bước vào

phòng trong chiếc quần đồng phục rộng thùng thình.

Vương Chiêu Mưu đem tài liệu đến, ngồi cạnh thiếu niên, nhìn

cậu ăn ngấu nghiến.

Quý Đại Bảo từ phòng khách leo lên cầu thang, bò qua hơn chục

bậc thang mới đến được phòng chú út. Cửa phòng đóng chặt,

Quý Đại Bảo người đầy mồ hôi, dùng nắm tay nhỏ bé gõ cửa

một cách yếu ớt. Mở cửa đi! Chú có năng lực ăn mì, có giỏi thì

mở cửa cho con!

Quý Liên Hoắc vừa ăn vừa cẩn thận nhìn người đàn ông bên

cạnh, lòng thấp thỏm lo sợ, không biết ngoài cửa có nghe được

tiếng động mình phát ra trong phòng tắm hay không.

Thấy cậu có vẻ đói lắm rồi, Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên

Hoắc húp sạch nước trong tô, dường như mới no một nửa. Có

phải vì vừa làm việc tiêu tốn thể lực không?

"Có cần bảo chị Trình nấu thêm không?"

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn tô mì lớn được chị Trình chuẩn bị

riêng cho Quý Liên Hoắc, tính ra thì phải bằng gấp đôi tô của

anh.

"Cảm ơn anh Chiêu Mưu, không cần ạ." Quý Liên Hoắc rút khăn

giấy ra, vừa đỏ mặt vừa vội lau miệng.

"Vừa lúc tôi có việc này, muốn nghe ý kiến của thanh niên."

Vương Chiêu Mưu đưa tài liệu trong tay ra. Quý Liên Hoắc vội

đứng dậy nhận lấy bằng hai tay.

"Ngồi đi." Vương Chiêu Mưu liếc nhìn vị trí bị thương của Quý

Liên Hoắc, đột nhiên đứng dậy như thế này chắc chắn sẽ đụng

vào vết thương.

Nghe thấy mệnh lệnh, thiếu niên lập tức ngồi xuống, ôm tập tài

liệu trong tay, hai mắt sáng ngời. Anh Chiêu Mưu cuối cùng cũng

để cậu làm việc!

"Cậu xem đi." Vương Chiêu Mưu dùng mắt ra hiệu về phía hồ sơ

trong tay Quý Liên Hoắc: "Có một hạng mục cần thầy phong

thủy tham gia, cậu chọn một người trong số những người này,

tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu."

Thầy... phong thủy? Quý Liên Hoắc cúi đầu đọc kỹ từng dòng

chữ.

Vương Chiêu Mưu thấy vậy, đứng dậy vỗ nhẹ vào vai cậu, nói

bằng giọng dịu dàng. "Từ từ đọc, trước khi về trường cho tôi

một đề nghị là được."

Thấy Vương Chiêu Mưu sắp đi, Quý Liên Hoắc muốn đứng dậy

tiễn nhưng bị anh đè vai lại.

"Coi chừng vết thương."

Ngây người nhìn người đàn ông bước tới cửa, Quý Liên Hoắc

chưa kịp phản ứng thì Vương Chiêu Mưu mở cửa, thứ gì đó hiện

ra giữa ánh sáng.

"Đại Bảo." Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo lên, bấy giờ mới nhớ

ra hình như trước đó mình đã quên mất cái gì.

Thấy hai chú cháu tình thương mến thương, Vương Chiêu Mưu

đóng cửa lại, dành không gian riêng cho họ.

"Hu hu, pa pa chân chân." Quý Đại Bảo rưng rưng nước mắt.

Quý Liên Hoắc thấy vậy liền bế nó lên giường, kéo ống quần lên

để lộ vết thương.

"Không có gì nghiêm trọng, đừng lo." Quý Liên Hoắc xoa đầu

Quý Đại Bảo.

Quý Đại Bảo cẩn thận cúi xuống thổi vào vết thương đã quấn

băng gạc của Quý Liên Hoắc. Đôi mắt Quý Liên Hoắc đầy dịu

dàng, ánh mắt hiếm khi dịu dàng.

Quý Đại Bảo thấy vậy thì đảo tròn đôi mắt đen láy, thử chọc vào

vị trí bị thương của Quý Liên Hoắc ở kiếp trước xem có vấn đề gì

không. Nhưng trước khi ngón tay chạm vào, ngay giây tiếp theo,

cổ áo nó đã bị nhấc lên.

Quý Đại Bảo ngơ ngác quơ tay quơ chân trên không trung, rồi

thấy tai Quý Liên Hoắc đỏ lên. Cậu kéo ống quần xuống, đáy

mắt giấu đi sự ngây ngô.

"Không được đụng vào chỗ đó của người khác."

Người khác? Quý Đại Bảo chỉ vào mình với vẻ không dám tin.

Chú út, con là người khác?! Một cái chân thôi mà! Đụng vào

cũng không cho?!

"Con ngủ đi." Quý Liên Hoắc đặt Quý Đại Bảo nằm thẳng xuống,

dùng gối quây xung quanh để nó không lật qua được.

Quý Đại Bảo bị ép nằm xuống, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.

Quý Liên Hoắc nhìn vào mắt cháu ba giây, rồi giơ tay định khép

mi mắt thằng nhóc lại.

Quý Đại Bảo cảm giác được mí mắt bị đè xuống, tức đến méo

miệng! Đảo mắt được một lúc, Quý Đại Bảo cuối cùng vẫn không

chịu nổi mà ngủ thiếp đi.

Thấy vậy, Quý Liên Hoắc nhẹ nhàng giơ tay tắt đèn trong phòng,

chỉ để lại ngọn đèn trên bàn, lặng lẽ lật xem tài liệu anh Chiêu

Mưu đưa cho. Quý Liên Hoắc không quen biết thầy phong thủy

nào, chỉ biết tìm hiểu sơ qua qua thông tin, khi đọc đến vài nơi

thì lấy điện thoại di động ra, thử tìm kiếm thông tin trên mạng.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Quý Đại Bảo thấy chú út nằm bò ra

trên bàn, đèn bàn vẫn còn sáng, hình như cả đêm qua chưa

ngủ.

Đến giờ ăn sáng, Vương Chiêu Mưu xuống lầu không bao lâu thì

thấy Quý Liên Hoắc đang khập khiễng đi xuống với một chồng

tài liệu, rồi đứng trước mặt mình. Anh nhìn tài liệu trong tay cậu,

trên đó có chi chít toàn là chú thích, nội dung được miêu tả

trong một câu văn đã được cậu kiểm tra kỹ càng.

"Anh Chiêu Mưu, em đã đánh giá những thầy phong thủy này

theo số sao." Quý Liên Hoắc cẩn thận đặt từng phần tài liệu

trong tay ra trước mặt Vương Chiêu Mưu. "Tổng cộng có mười

hai thầy, bốn người có vẻ giống như lừa đảo hơn, năm người có

trình độ trung bình, còn lại ba người, chuyên môn đạt mức hai

sao, hai sao rưỡi và ba sao."

Vương Chiêu Mưu hơi nhướng mày, cảm thấy khả mới lạ trước

cách đánh giá của thiếu niên.

"Số sao này cũng không phải ngẫu nhiên, là căn cứ theo thành

tích trước đó của họ, cộng từng chút một lại, cuối cùng chỉ có

thầy này là tốt nhất." Quý Liên Hoắc lấy ra một tập tài liệu rồi

đưa bằng cả hai tay cho anh.

Vương Chiêu Mưu liếc nhìn cái tên, Chu Bách Nhai.

"Thầy Chu này năm mươi tám tuổi, giỏi tính toán, tuy không có

danh tiếng chuyên gia cũng chưa đăng bài viết nào như các thầy

khác. Nhưng ông ấy đã đi đến nhiều nơi, làm được nhiều việc

hơn những gì được ghi trong tài liệu." Quý Liên Hoắc đứng bên

cạnh người đàn ông, vẻ mặt có chút lo lắng: "Em tìm thấy một

việc mà ông ấy đã làm trên mạng. Ông ấy cùng học trò lên núi,

gặp một gia đình thì vào xin nước, ngồi đó một lúc rồi người chủ

nhà gia đình có chuyện gì phải không. Chủ nhà liền kể chuyện

xảy ra gần đây, đàn gà nuôi trong nhà lần lượt chết không rõ

nguyên nhân, vợ anh ta cũng bị bệnh, hai cô con gái ngày nào

thức dậy cũng bơ phờ, đêm ngủ thỉnh thoảng lại giật mình tỉnh

dậy rồi khóc. Thầy Chu chỉ cho người chồng một cách, bảo anh

ta nên chặt cái cây đang bị dây leo quấn lên bên cạnh nhà, đập

nát cái lu lớn trước sân, mở rộng cổng nhà. Người chồng làm

theo lời chỉ dẫn, chẳng bao lâu sau, bệnh tình của vợ dần dần

thuyên giảm, đàn gia cầm ở nhà không còn chết một cách khó

hiểu, hai cô con gái sau đó đều thi đậu đại học. Chuyện này

được hai cô con gái đăng lên mạng, bởi vì lúc đó thầy Chu không

nhận bất kỳ khoản thù lao nào nên hiện tại họ vẫn đang tìm

kiếm ân nhân, muốn cảm ơn sự giúp đỡ của ông hồi đó."

Quý Liên Hoắc nói xong một lèo, cẩn thận nhìn vẻ mặt của người

đàn ông: "Vậy nên em nghĩ thầy Chu này có tài thật."

Vương Chiêu Mưu mỉm cười liếc nhìn tài liệu được ghi chú rất

nhiều trên bàn, hiểu rõ là cậu đã dành rất nhiều công sức để

làm. Thiếu niên làm việc này thực sự còn chu đáo hơn cả trợ lý

của chính anh.

"Tôi sẽ nghiêm túc xem xét đề nghị của cậu." Vương Chiêu Mưu

đặt tài liệu trong tay xuống, quan sát Quý Liên Hoắc. "Tối qua lại

không nghỉ ngơi à?"

"Có, có ngủ một lúc." Vành tai Quý Liên Hoắc lại bắt đầu đỏ lên,

cậu có hơi không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Chỉ có điều ngủ một lúc thôi mà cậu đã có giấc mơ vô cùng

hoang đường rồi, nếu ngủ cả đêm thì chắc không dám nhìn anh

Chiêu Mưu nữa.

"Sức khỏe là quan trọng nhất." Vương Chiêu Mưu cất tài liệu rồi

ra hiệu cho thiếu niên ngồi xuống. "Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi,

tuần sau cậu có bài kiểm tra hàng tháng, cố gắng đừng để

chuyện hôm qua ảnh hưởng đến trạng thái học tập của mình."

"Dạ." Thiếu niên ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, thỉnh

thoảng lại ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi ở ghế chính,

tai đỏ bừng.

Chị Trình bưng đồ ăn lên, Vương Chiêu Mưu để tài liệu trong tay

xuống rồi dùng đũa sạch gắp một chiếc đùi gà cho cậu.

Đây là đại ngộ dành riêng cho đứa trẻ được cưng chiều nhất

trong một gia đình bình thường. Quý Liên Hoắc ngơ ngác nhìn

đùi gà trong chén, rồi lại ngước nhìn Vương Chiêu Mưu. Đây có

phải là... ăn gì bổ nấy không?

"Thưởng cho cậu." Vương Chiêu Mưu mỉm cười: "Tối qua vất

vả."

Tối qua vất vả.

Mấy chữ này tựa hồ có một loại phép thuật nào đó, lập tức khiến

mặt thiếu niên nóng bừng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play