Căn phòng yên tĩnh hai giây, Vương Chiêu Mưu hết sức tự nhiên

quay mặt đi.

Trẻ em đều biết xấu hổ, khi còn nhỏ còn có thể nhờ người lớn

giúp tắm hoặc thay quần áo, cũng sẽ tò mò hỏi han về những

thay đổi trên cơ thể mình. Nhưng khi trẻ lớn lên, chúng biết

nhiều hơn, lòng tự trọng của chúng tăng lên, rồi trở nên ngại

ngùng hơn với người lớn tuổi.

Chỗ Quý Liên Hoắc bị phỏng nước sôi là trên đùi, bây giờ đã bôi

thuốc, tạm thời chưa thể mặc quần thì ngượng ngùng muốn che

đậy khi bị anh nhìn là điều bình thường.

"Hoàn toàn không tin tưởng người khác sẽ khiến cuộc sống của

cậu trong tương lai trở nên khó khăn hơn." Vương Chiêu Mưu

nhìn đi chỗ khác, bình tĩnh nói tiếp chủ đề vừa rồi.

"Ví dụ như tôi là doanh nhân." Vương Chiêu Mưu nói với giọng

bình thường: "Có những điều sẽ không ghi trong hợp đồng, tùy

thuộc vào sự tin tưởng của hai bên dành cho nhau để tiếp tục

tiến hành. Nếu cậu chọn cách không tin tưởng gì cả, cậu sẽ đánh

mất rất nhiều cơ hội."

"Dạ."

Thiếu niên cúi đầu thật sâu, cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ

dâng lên trong bụng. Chỉ là đầu ngón tay chạm vào nơi gần vết

thương vài lần thôi, mà không biết tại sao, cậu có cảm giác như

bị cái gì đó kêu gọi, cơ thể bắt đầu mất kiểm soát. Vùng da bị

nước sôi làm phỏng đang nóng lên và ngứa ngáy, đầu ngón tay

của anh Chiêu Mưu hơi mát, chạm nhẹ vào vùng xung quanh vết

thương, cảm giác nóng ngứa ấy bắt đầu lan rộng dần, từng chút

một tụ lại ở nơi khác.

Nghe thiếu niên đáp lại, Vương Chiêu Mưu tiếp tục nói. "Nếu đã

học chính trị ở trường phổ thông, chắc cậu cũng biết rằng lợi ích

quốc gia là yếu tố quyết định trong quan hệ quốc tế. Đôi khi hai

nước có quan hệ hữu nghị, không nhất thiết phải dựa trên sự tin

tưởng mà dựa trên cơ sở lợi ích chung."

"Ví dụ, nếu có người hỏi cậu đề toán, chỉ cần cậu giảng cho họ

về môn toán, họ sẽ mách cho cậu bí quyết của một câu hỏi

khác; một ví dụ khác, thân thiết với một người bạn cùng lớp mà

không cần nỗ lực nhiều, có thể khiến nhiều người phải ngậm

miệng lại, không dám nói cậu là khó gần và kỳ quặc nữa... Chỉ

cần có thể đạt được lợi ích chung, thì có thể hợp tác ngắn hạn

với nhau."

"Dạ." Quý Liên Hoắc cắn môi dưới, một tay đặt lên đồng phục

học sinh.

"Tôi nghe thầy chủ nhiệm nói, tuần sau cậu sẽ có bài thi tháng."

Vương Chiêu Mưu quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy mặt thiếu

niên còn đỏ hơn trước. Anh chợt nhớ ra bác sĩ dặn phải đề

phòng nhiễm trùng vùng bị phỏng.

"Nóng lắm sao?" Vương Chiêu Mưu lập tức cảnh giác, nếu vết

phỏng bị nhiễm trùng, hiện tượng rất thường gặp là sốt.

"Có... hơi hơi, không sao hết." Quý Liên Hoắc cố gắng kiềm chế,

cổ đã đỏ bừng.

Vương Chiêu Mưu xem xét vết thương của cậu, sau khi bị nhiễm

trùng, ngoài sốt, vết thương cũng sẽ tiết dịch nhiều hơn. Trên

miếng gạc vẫn chỉ có vết máu rỉ ra từ trước, Vương Chiêu Mưu

nhìn một lúc rồi ngước mắt lên hỏi cậu. "Có cần gọi bác sĩ tới

không?"

"Không, dạ không cần." Thiếu niên vội vàng xua tay, cũng bởi vì

cậu nâng tay lên, Vương Chiêu Mưu nhìn thấy bộ đồng phục học

sinh bị đè xuống trước đó có một nơi cộm lên.

Vương Chiêu Mưu không khỏi nhướng mày. Quý Liên Hoắc nghe

như trong đầu nổ "bùm" một tiếng, lập tức thả tay xuống đè lên

đồng phục.

Căn phòng im lặng suốt một phút. Quý Liên Hoắc vội cúi đầu

xuống đến tận bên khuỷu chân, co người lại thành một cục, tai

và gáy lộ ra thì đỏ bừng. Cậu gần như không dám nhìn người

bên cạnh.

Vương Chiêu Mưu cố nén nét cười trong mắt. Vừa rồi anh còn

đang thắc mắc tại sao mặt thiếu niên lại đỏ bừng, nhưng bây giờ

câu trả lời đã quá rõ ràng. Suy cho cùng cũng là thanh niên, tràn

đầy sức sống, ai mà chưa từng có tuổi trẻ. Vùng bị phỏng khiến

cậu khó chịu, bôi thêm thuốc vào cũng là một thứ kích thích,

nhiều thứ kết hợp với nhau, không thể kiểm soát được cũng là

một hiện tượng bình thường.

Thấy thiếu niên xấu hổ không dám ngước lên, Vương Chiêu Mưu

suy nghĩ một chút, hôm nay đã phải giảng dạy thì cũng nên nói

về kiến thức sinh lý.

Quý Liên Hoắc gần như không biết phải đối mặt với người bên

cạnh thế nào. Anh chê cười cậu thế nào cũng được, nhưng Quý

Liên Hoắc chỉ sợ anh cảm thấy bị xúc phạm vì phản ứng của

mình.

"Đây là hiện tượng bình thường." Quý Liên Hoắc nghe được lời

an ủi bên tai. "Mọi người ở độ tuổi này đều như vậy, không cần

phải xấu hổ vì tình trạng bình thường."

Hai tai Quý Liên Hoắc đỏ bừng như sắp chảy máu, cậu chậm

chạp ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh. Quý Liên Hoắc rất

muốn hỏi: "Anh Chiêu Mưu cũng thế sao?" Nhưng khi lời đến

bên miệng, cậu lại không dám thốt ra.

"Đôi khi chỉ cần bình tĩnh lại, nghĩ đến chuyện khác là sẽ trở lại

bình thường." Vương Chiêu Mưu truyền lại kinh nghiệm của

người từng trải cho Quý Liên Hoắc: "Cậu có thể nhắm mắt lại,

điều chỉnh nhịp thở, hoặc giải một vài bài tập, tóm lại chỉ cần

đánh lạc hướng bản thân là được."

Quý Liên Hoắc cúi đầu, mặt đã đỏ hết cả lên.

"Nếu thật sự không được, có thể tự mình giải quyết." Vương

Chiêu Mưu cố hết sức nói một cách uyển chuyển: "Nhưng phải

chú ý giữ gìn sức khỏe."

Thấy thiếu niên đang khép chặt chân, không khí xung quanh

cũng nóng lên theo hormone của tuổi trẻ, Vương Chiêu Mưu

đứng dậy, để lại không gian riêng tư cho Quý Liên Hoắc.

"Nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon."

Tiếng cửa đóng vang lên, Quý Liên Hoắc ngẩng đầu, một tay vẫn

giữ chặt đồng phục học sinh, vết phỏng trên đùi rất đau, đi lại

cũng sẽ gây đau, Quý Liên Hoắc chỉ có thể khập khiễng bước

vào nhà vệ sinh.

Gọi tên Chiêu Chiêu không biết bao nhiêu lần từ tận đáy lòng,

dường như mỗi tiếng gọi đều có thể làm dịu đi phần nào cái

căng trướng và đau đớn. Nhớ ra rằng căn phòng cách âm khá

tốt, Quý Liên Hoắc thì thầm, thốt ra hai chữ khàn khàn bên môi.

"Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu..."

×××

Quý Đại Bảo vừa mới đi học một ngày, hiện đang nằm bất động

trong phòng học của mình. Kể từ khi phát hiện ra năng khiếu nói

của nó, nữ ma đầu kia dường như đã giác ngộ, lấy một cuốn thơ

Đường và từ Tống dành cho trẻ em ra, không chỉ bắt nó học

thuộc lòng mà còn phải nhảy múa.

Ai mà ngờ. Tổng giám đốc Lãnh nổi danh khắp chốn nay còn

chưa đi vững mà đã phải vừa học thuộc lòng "ngỗng ngỗng

ngỗng", vừa phải giơ hai tay lên, bàn tay tạo thành đầu ngỗng,

cánh tay phải uốn cong để giả làm cổ ngỗng. Lại còn phải giữ nụ

cười.

Đây là việc con người phải làm à?!

Sau một ngày, Quý Đại Bảo nằm bò ra trên thảm, không muốn

cử động chút nào, hệt như một tên nô lệ tư bản bị vắt kiệt cả

ngày, giờ về đến nhà chỉ muốn nằm trên giường. Tôi chỉ là một

đứa trẻ một tuổi rưỡi. Tại sao phải chịu đựng nỗi đau này!

Cánh cửa phòng học đột nhiên mở ra, chị Trình bế Quý Đại Bảo

lên, mặt mày âu sầu lấy sữa bột đã pha sẵn ra, kèm theo một ít

đồ ăn bổ sung, đút cho nó.

Nhìn vẻ mặt của chị Trình, Quý Đại Bảo vô thức cảm thấy có gì

đó không ổn. Ăn xong bữa thứ sáu trong ngày, Quý Đại Bảo xoa

bụng, liếc nhìn đồng hồ trên tường, đôi mắt tròn xoe đảo quanh.

Trễ thế này rồi mà Vương Chiêu Mưu còn chưa về ăn tối, chẳng

lẽ ở công ty đã xảy ra chuyện gì sao?

Chị Trình thở dài liên tục, Quý Đại Bảo không nhịn được víu lấy

chiếc xe tập đi, bước loạng choạng đến bên chị. "Trình Trình, pa

pa?"

Chị Trình nghe giọng nói non nớt của thằng bé, thương xót bế nó

lên, mắt đầy lo lắng.

"Trước đó cậu chủ gọi điện nói rằng cùng Tiểu Quý đến bệnh

viện."

Bệnh viện?!

Quý Đại Bảo lập tức trợn tròn mắt, tim gần như đập lỡ một nhịp.

Chú út gặp chuyện gì rồi!

"Pa pa, bệnh viện viện!" Quý Đại Bảo cố gắng khua tay, mong

chị Trình đưa mình đến bệnh viện.

Chị Trình lắc đầu liên tục, rồi đặt Quý Đại Bảo trở lại xe tập đi.

"Cậu chủ nói tối nay Tiểu Quý sẽ về nhà ngủ, chắc không có vấn

đề gì lớn đâu, chúng ta cứ đợi được không nào?"

Quý Đại Bảo lòng như lửa đốt, sức khỏe của chú út có liên quan

đến tương lai của nhà họ Lãnh, đồng thời cũng liên quan đến

quyền tự do kết hôn của nó, nếu có chuyện gì xảy ra, rất có thể

nó sẽ lại bị ép vào một cuộc hôn nhân thương mại!

Quý Đại Bảo vịn xe tập đi, đi đi lại lại thành vòng tròn trong

phòng khách. Chị Trình ban đầu còn đang lo lắng, nhưng nhìn

Quý Đại Bảo đi vòng quanh, đi đường càng lúc càng thành thục

thì không khỏi kinh ngạc mở to mắt.

Không biết đợi bao lâu, cuối cùng ngoài cửa cũng có động tĩnh.

Quý Đại Bảo vịn xe tập đi lạch xạch mò sang, nhìn thấy ngay chú

út hơi khập khiễng, được Vương Chiêu Mưu đỡ vào. Nhìn chằm

chằm vào chân chú út, Quý Đại Bảo có cảm giác ngạt thở. Vận

mệnh thật sự không thể thay đổi sao?

"Cậu chủ, cả hai không sao chứ!" Chị Trình vội ra đón.

"Không sao." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói: "Đã xử lý xong."

"Chân của Tiểu Quý..." Chị Trình chú ý tới tình trạng của Quý

Liên Hoắc.

"Bị phỏng, hai tuần là khỏi."

Vương Chiêu Mưu đỡ Quý Liên Hoắc lên lầu, để lại hai người

trong phòng khách tạm thời được yên tâm.

Quý Đại Bảo thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn bóng dáng chú út

gần như tựa hoàn toàn vào người bên cạnh. Tình hình có

nghiêm trọng lắm không?

Nghĩ rằng chú út nhất định muốn gặp mình, Quý Đại Bảo đợi

mãi, đợi đến khi Vương Chiêu Mưu ra khỏi phòng, liền gọi mấy

tiếng "pa pa pa" để thu hút sự chú ý của anh.

Vương Chiêu Mưu xuống lầu, bế Quý Đại Bảo ra khỏi xe tập đi.

Quý Đại Bảo chỉ vào phòng Quý Liên Hoắc, tay chân vung vẩy.

"Đi đó đó!"

"Đừng làm phiền cậu ấy." Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo lên

lầu, đi vào phòng làm việc.

Trên bàn làm việc có mấy tập tài liệu, toàn là lời giới thiệu và

chiến công hiển hách của một số thầy phong thủy, Lão Tề đã sắp

xếp ra để Vương Chiêu Mưu chọn một một. Vương Chiêu Mưu

đọc một hồi cũng không thấy thứ gì có ích. Bậc thầy chân chính

sẽ không chịu tới nếu không có tên tuổi của Vương Thị và chi phí

cao ngất, bây giờ chỉ có thể chọn một người tầm trung, coi như

là cho có cũng được.

Vương Chiêu Mưu mở hết mấy bản giới thiệu ra, đang suy nghĩ

nên chọn ai. Anh liếc qua Quý Đại Bảo đang ngứa răng gặm tay,

suy nghĩ một lúc rồi bế nam chính của thế giới này lên.

"Đại Bảo, chọn một trong số này đi."

Quý Đại Bảo chẳng hiểu tại sao lại được bế lên, nhìn đống tài

liệu đầy chữ trước mặt, vô thức bắt đầu đọc. Những tài liệu này

đều là thành tích của các thầy phong thủy, sau khi đọc kỹ một

lúc lâu, Quý Đại Bảo đã hiểu Vương Chiêu Mưu muốn làm gì.

Tám phần là tập đoàn Vương Thị đang chuẩn bị động thổ xây cái

gì, hoặc chọn địa điểm nào đó, nên cần mời thầy phong thủy tư

vấn.

Quý Đại Bảo xem hết số tài liệu, thấy hình như mình không nhận

ra ai cả. Kiếp trước chú út làm truyền thông và giải trí quả thật

có thuê thầy phong thủy nào đó, nhưng Quý Đại Bảo trước giờ

không tin, lúc đó cũng không thèm hưởng ứng. Có điều thầy

phong thủy mà chú út mời về lúc đó quả thực có tài, chọn ra vài

người, sau này thực sự nổi tiếng, một trong số họ còn giành giải

diễn viên xuất sắc nhất, là tỷ phú phòng vé, kiếm được rất nhiều

tiền cho Lãnh Thị.

Quý Đại Bảo suy nghĩ một chút, ngước mắt nhìn Vương Chiêu

Mưu, lắc đầu rồi chỉ vào hướng chú út, kêu "pa pa pa" mấy

tiếng.

Vương Chiêu Mưu véo mặt Quý Đại Bảo, cười thật tao nhã: "Có ý

gì?"

"Pa pa biết!" Quý Đại Bảo có lý chẳng sợ ai.

Vương Chiêu Mưu im lặng một lúc, nâng tay lên nhìn đồng hồ.

Đã nửa tiếng rồi, cậu ta xong rồi chứ?

---

Thằng nhóc con ích kỷ, bị bà cô hành đáng đời =.= Bàn tay

vàng của nó chắc chắn là ông chú rồi, không có chú nó thì chỉ có

ăn hành thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play