Đâm Lao Phải Theo Lao

Chương 8: Anh thơm thật


1 năm

trướctiếp

Một tay Trình Lưu cầm hương, một tay cầm hoa, làm hết bổn phận mà đi theo sau Quý Triều Chu, hai người lại đi loanh quanh nửa tiếng đồng hồ nữa thì mới về xe.

“Đưa hoa cho tôi.” Quý Triều Chu đi lại gần Trình Lưu, đưa tay ra muốn lấy mấy cành hoa ở trong lòng Trình Lưu.

Trình Lưu khẽ buông tay nhìn ngón tay thon dài của đối phương lấy mấy nhành hoa kia ra khỏi bó hương, cô ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt khác với mùi hoa tươi.

Thực ra mấy lần trước ở trong không gian kín trong xe Trình Lưu cũng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kia rồi, chỉ là không quá chú ý thôi.

Vừa nãy tay của bạn trai cách cô rất gần, cảm giác tồn tại vô cùng rõ ràng khiến Trình Lưu lập tức phát giác ra.

Đó là mùi đàn hương nhàn nhạt xuất ra từ rừng sâu, xa xôi, không khỏi khiến người ta liên tưởng tới sau trận tuyết ở trong chùa có người ngồi thiền ở bên cạnh ngọn đèn dầu, ánh đèn vàng cuốn lấy nhau yên tĩnh mà buồn tẻ.

Đồng thời lại khiến cho Trình Lưu ngửi thấy một mùi hương ẩm ướt, hài hòa nhàn nhạt, còn mang theo một chút mùi hương ngòn ngọt, tản ra trung hòa với sự lãnh cảm.

“Anh thơm thật đấy.” Trình Lưu nâng mắt lên nhìn bạn trai rồi nói thẳng.

Quý Triều Chu nghe vậy không hề có cảm giác vệ sĩ mạo phạm mà chỉ giải thích một câu: “Nhiễm Sơn Mi Du.”

Nhưng trên người anh là loại anh đặc biệt điều chế riêng cho bản thân không giống với loại Mi Du trên thị trường, dường như không có pha thêm mùi sữa thế nên càng lạnh nhạt hơn.

Lý Tầm ngây người, 4 chữ này kết hợp cùng nhau mà cô không hiểu chữ nào.

Nhưng mà sau khi tổng giám đốc Trình gặp phải vấn đề này, am hiểu nhất chính là không biến sắc mà để nghi ngờ này ở trong lòng, phòng có người cố ý nắm đằng chuôi, đợi khi nào có cơ hội thì giải quyết sau.

Thế nên Trình Lưu không hỏi thêm nữa, nhanh chóng để hương vào trong cốp xe rồi nhanh chóng mở cửa xe cho bạn trai.

Quý Triều Chu cầm hoa, ánh mắt rơi trên bàn tay mở cửa xe của cô thì hơi khựng lại, không biết tại sao vệ sĩ này cứ luôn để anh phải ngồi ở ghế phó lái.

Nhưng mà anh không nhắc tới vấn đề này mà cúi đầu, khom người ngồi vào trong xe, đối với việc ngồi ở đâu anh cảm thấy không quan trọng.

“Về luôn hay là...” Trình Lưu lên xe rồi hỏi bạn trai.

“Đi tới tòa nghiên cứu và phát triển Nhiễm Sơn.” Quý Triều Chu nói thẳng.

“Được.” Trình Lưu lấy điện thoại ra tìm kiếm, tìm thấy được địa điểm này rồi bắt đầu đi theo chỉ dẫn.

...

40 phút sau, họ tới tòa nhà nghiên cứu và phát triển Nhiễm Sơn.

Thông qua cửa sổ Trình Lưu nhìn ra ngoài thì thấy một quảng cáo nhãn hiệu treo trên tòa nhà, bên trên là một lọ nước hoa, bên cạnh viết bốn chữ cực lớn “Nhiễm Sơn Mi Du”.

Lúc này cô mới bất giác hiểu ra thì ra lúc nãy thứ bạn trai nói là thương hiệu nước hoa.

Trình Lưu cùng xuống xe với Quý Triều Chu, muốn lấy hương giúp anh.

Quý Triều Chu đưa tay ra lấy hương lên trước, quay qua nói với Trình Lưu: “Chín giờ lại tới đón tôi.”

“Anh phải vào đó làm việc à?” Trình Lưu hỏi anh.

Quý Triều Chu cầm lấy túi hương rồi nhìn cô: “Cô không có thời gian tới à?”

Trình Lưu lập tức phủ nhận ngay: “Có thời gian, chín giờ em sẽ tới đón anh.”

Bạn gái ba tốt không thể không tới đón bạn trai tan làm được!

Quý Triều Chu không nói gì quay người đi vào tòa nghiên cứu và phát triển Nhiễm Sơn.

Trình Lưu đóng cốp xe lại nhìn về bóng lưng đã biến mất của bạn trai bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra bạn trai phải tới quay quảng cáo cho thương hiệu nước hoa tên là Nhiễm Sơn này.

Nhưng mà... hiện giờ phía bên thương hiệu còn cần người mẫu phải tự đem đạo cụ đến hay sao?

Trình Lưu nghi ngờ không hiểu ngồi vào trong xe, còn chưa đợi cô nghĩ thông thì trợ lý tổng giám đốc đã gọi điện thoại tới.

“Tổng giám đốc Trình, buổi chiều rồi mà vẫn chưa hẹn hò xong hay sao?” Hạ Bách ở đầu bên kia điện thoại trêu.

“Công ty có việc à?” Trình Lưu hỏi cậu.

“Vừa nãy đối tác khách sạn Xuân Hạ vừa tới đây tiếp tục gia hạn hợp đồng tiện thể muốn hẹn ăn một bữa cơm với chị.” Đầu bên kia truyền tới tiếng lật giấy của Hạ Bách: “Nếu như không có thời gian thì tôi từ chối giúp chị.”

Một tay của Trình Lưu gõ gõ trên vô lăng, cô còn nhớ vợ của đối tác khách sạn Xuân Hạ là người trong giới giải trí, vừa hay có thể nhờ đối phương chỉ bảo.

“Có thời gian, hiện giờ tôi sẽ quay về công ty.”

Hạ Bách cười nói: “Được, vậy tôi đặt nhà hàng trước cho mọi người.”

Trình Lưu lái xe về công ty, vừa đúng lúc vị đối tác khách sạn Xuân Hạ kia đi ra khỏi thang máy: “Tổng giám đốc Lý, lâu rồi không gặp.”

“Tổng giám đốc Tiểu Trình, đây là lại bận việc ở đâu về đây?” Lý Đông cùng Hạ Bách đi ra khỏi thang máy, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trình Lưu thế nên mỉm cười hỏi.

Trình Lưu đi lên phía trước bắt tay Lý Đông: “Bên ngoài có chút chuyện.”

Hạ Bạch đứng không xa không gần ở sau bọn họ, lái xe đưa hai người qua đó.

Lúc đi tới gần nhà hàng Hạ Bách đi tới bên cạnh Trình Lưu cúi đầu khẽ nói: “Phòng ăn ở tầng 6, tôi về công ty trước đây.”

Trình Lưu gật đầu: “Được, lát nữa kết thúc thì cậu tới đón tôi.”

Cô và Lý Đông cùng đi vào trung tâm thương mại, hai người đã gần một năm không gặp mặt rồi.

“Hiện giờ công ty của giám đốc Tiểu Trình càng ngày càng lớn mạnh rồi.” Lý Đông cười nói: “Nhưng mà cô cũng phải thay đổi cách ăn mặc đi.”

Hai tay Trình Lưu đút trong túi quần thể thao, kính râm thì để ở trong xe chứ không mang theo, cô đứng ở bên cạnh Lý Đông hơn 40 tuổi được làm nền trông càng trẻ tuổi hơn, hoàn toàn là cách ăn mặc của một sinh viên đại học.

“Mặc thoải mái là được.” Trình Lưu không quan tâm, ngành cô học là kĩ thuật chứ có phải là thời trang đâu.

“Cũng đúng.” Lý Đông gật đầu tán thành.

Hai người đi vào trong thang máy, Trình Lưu vừa quay qua định ấn nút thì ánh mắt đột nhiên khựng lại nhìn về phía bên phải, sau đó hạ tay xuống quay qua nói với Lý Đông ở bên cạnh: “Tổng giám đốc Lý, đợi tôi một lát.”

Cô nhanh chóng bước ra ngoài thang máy rồi đi thẳng sang phía bên phải.

Lý Đông ngẩn người rất nhanh cũng đi ra theo.

Trình Lưu đi tới quầy chuyên doanh của Nhiễm Sơn, trực tiếp hỏi nhân viên phụ trách quầy: “Tôi muốn mua một lọ Nhiễm Sơn Mi Du.”

“Vâng, xin cô đợi một lát tôi lập tức lấy ngay cho cô.” Nhân viên phụ trách lập tức quay người lấy một lọ nước hoa cho cô.

“Thương hiệu Nhiễm Sơn này gần đây rất nổi tiếng, vợ của tôi cũng rất thích dùng nước hoa của hãng này.” Lý Đông tiến lại gần có hơi kinh ngạc hỏi: “Cô mua tặng ai à?”

Anh ta đã quen tổng giám đốc tiểu Trình nhiều năm như vậy rồi, người này không hề ăn diện chứ đừng nói tới dùng nước hoa.

“Tự dùng.” Trình Lưu trả tiền xong thì mở lọ nước hoa ra luôn, rồi xịt hai lần lên trên người mình.

Lý Đông: “Hả?”

Trình Lưu đóng lọ nước hoa lại bỏ vào trong túi, khoe khoang nói với Lý Đông: “Bạn trai tôi thích dùng Mi Du, thế nên tôi mua dùng thử.”

Lý Đông khiếp sợ: “Vậy mà cô có bạn trai?”

Một thẳng nữ vạn năm giống như Trình Lưu này ngoài việc cuồng công việc ra, anh ta thường nói với vợ mình rằng tổng giám đốc Tiểu Trình nhất định là độc thân cả đời.

Trình Lưu khẽ cười: “Đương nhiên, bạn trai tôi còn vô cùng đẹp trai nữa.”

Chẳng trách người đàn ông trung niên này suốt ngày thích nói với cô về vợ của mình, Trình Lưu hiểu rồi, ngoài mặt thì tiện miệng nói một câu, nhưng mà cảm giác khoe khoang này thực sự không tệ!

Lý Đông chấn động, giám đốc Tiểu Trình cây sắt này nở hoa rồi, thật là chuyện lạ.

Anh ta lập tức hứng thú hỏi: “Có ảnh không? Cho tôi xem thử nào.”

Phải biết từ trước tới giờ Lý Đông luôn thấy vinh dự vì vợ của mình, mỗi lần hẹn Trình Lưu ra ngoài ăn cơm không có ý gì khác, chỉ là khoe khoang vợ mình mà thôi.

Trình Lưu không hề có ảnh của bạn trai, cô mở vòng bạn bè của bạn trai ra, muốn tìm vài bức ảnh kết quả phát hiện ra vòng bạn bè của bạn trai hoàn toàn trống không.

Cô ho một tiếng: “... Ở trong một chiếc điện thoại khác.”

Lý Đông bán tín bán nghi: “Thật không?”

Sau đó hai người cùng đi vào thang máy, đi tới phòng ăn rồi ngồi xuống, Lý Đông thuận thế bắt đầu: “Cô có thể chụp ảnh nhiều cho bạn trai một chút, đều là hồi ức thanh xuân đấy. Nói ra thì khoảng thời gian trước đây tôi cùng vợ cùng làm giám khảo cho một chương trình điện ảnh, ảnh chụp đẹp lắm.”

Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại của mình mở ảnh lên cho Trình Lưu xem.

Vợ của người khác thì có gì mà xem, Trình Lưu chỉ muốn ngắm bạn trai của mình nhiều hơn, cô chỉ khen vài câu qua loa sau đó thử thăm dò tin tức về đối thủ của bạn trai: “Tổng giám đốc Lý, anh có biết Vân Phỉ không?”

“Vân Phỉ á, biết chứ.” Lý Đông khoe khoang xong thì hài lòng ấy điện thoại về: “Cô hỏi cô ta làm gì? Muốn mời cô ta làm người đại diện à?”

“Chỉ hỏi chút thôi.”

“Nữ minh tinh đó là ngọn gió đầu đang nổi tiếng trong giới giải trí hiện nay.” Lý Đông bĩu môi: “Ban đầu debut bằng đi bài giống với vợ tôi.”

(*) Đi bài giống như phương thức chạy truyền thông để thu hút sự chú ý từ công chúng.

Vợ của Lý Đông là một minh tinh xinh đẹp nổi tiếng, đã lên lên xuống xuống hơn 20 năm trong giới giải trí, giờ đây đã gần như lui về hậu đài rồi.

Trình Lưu hồi tưởng lại chuyện hôm nay gặp Vân Phỉ, trông đối phương quả thực khá giống với vợ của Lý Đông, chỉ là so sánh ra thì thiếu vài nét trưởng thành.

“Không nhắc tới cô ta nữa, tổng giám đốc Lý, năm đó sao anh theo đuổi được vợ anh vậy?” Trình Lưu nhớ trước đây Lý Đông từng khoác lác trước mặt cô, nói rằng bản thân đã đánh bại vô số các đối thủ, trổ hết tài năng mới được vợ anh ta nhìn trúng.

Vừa nhắc tới chuyện này Lý Đông lập tức trở nên hăng hái, một người hơn 40 tuổi mà khuôn mặt lại toát ra vẻ thanh xuân, anh ta hắng hắng giọng, nghiêm túc nói với Trình Lưu: “Mấy người có sự nghiệp thành công giống như chúng ta, lúc theo đuổi đối phương thì nhất định phải nhớ kỹ một điều.”

“Anh nói đi.” Lý Tầm lập tức ngồi thẳng người, rửa tai lắng nghe.

“Hạ thấp mình, hạ thấp mình hơn nữa!” Lý Đông đặt tay lên trên bàn chỉ điểm giang sơn: “Lúc này chúng ta phải quên đi thân phận của bản thân, phải biết rằng những người đẹp đều kiêu ngạo, còn những người như chúng ta...”

Ánh mắt Lý Đông rơi trên mặt của Trình Lưu, câu nói “trông bình thường” trong miệng của anh ta đột nhiên không nói ra nữa.

“Tóm lại, vợ tôi nói gì thì tôi làm nấy, kiên quyết không phản đối.” Lý Đông dùng một loại giọng nói của một người qua đường nói: “Chúng ta chỉ cần yên lặng ở đằng sau là được.”

Trình Lưu như có điều suy nghĩ.

Đến khi bữa ăn của hai người kết thúc thì đã là 6 giờ tối rồi.

Trước khi rời khỏi Lý Đông còn nắm lấy tay Trình Lưu chưa thỏa mãn, anh ta cảm thán: “Tổng giám đốc Tiểu Trình, không ngờ tới chúng ta càng ngày càng có nhiều chủ đề chung rồi, lần sau tôi nhất định lại hẹn cô một mình nữa.”

Trình Lưu ra vẻ đã tiếp nhận được sự chỉ dạy: “Được, tổng giám đốc Lý, tôi nhất định sẽ đến.”

Hai người đồng cảnh ngộ trân trọng lẫn nhau trực tiếp khiến cho Hạ Bách ở bên cạnh nhìn đến ngây người.

...

“Tổng giám đốc Lý còn tặng nước hoa cho chị à?” Trên đường Hạ Bách đưa Trình Lưu về công ty lấy xe thì tiện miệng hỏi một câu.

“Tôi mua đấy.” Trình Lưu đưa tay lên ngửi ngửi, không khỏi nhíu mày cảm giác như mùi hương này không giống với mùi hương ở trên người bạn trai.

Ánh mắt của Hạ Bách nhìn một lượt lọ nước hoa trên chân cô: “Sao đột nhiên chị lại muốn mua nước hoa vậy?”

“Bạn trai xịt loại này khá thơm nên mua thử.” Trình Lưu lấy lọ nước hoa ở trong túi ra, nghiêm túc xem, có lẽ không mua nhầm đâu nhỉ.

Bàn tay cầm vô lăng của Hạ Bách khựng lại, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà quẹo vào khúc cua: “Nước hoa này quá lạnh, không hợp với chị lắm.”

“Tôi thấy cũng được.” Trình Lưu đang nghĩ lát nữa sẽ hỏi bạn trai sao lọ nước hoa cô xức lại không giống với của anh.

Trong xe đột nhiên rơi vào trầm mặc, Trình Lưu ngồi ở ghế sau hoàn toàn không phát giác ra.

Mười mấy phút sau hai người đi tới cổng Thần Ẩn, Hạ Bách hạ cửa xe xuống hỏi Trình Lưu ở ngoài xe không đi về phía cổng công ty: “Chị không vào công ty ư?”

“Không, cậu về nghỉ sớm đi.” Trình Lưu đi về phía xe của mình.

Cô còn phải đi đón bạn trai nữa.

...

9 giờ, Trình Lưu đúng giờ đến bên ngoài của tòa nhà nghiên cứu và phát triển Nhiễm Sơn.

Quý Triều Chu bên trong phòng nghiên cứu giờ đây đã cởi áo khoác ra, mặc lên người chiếc áo blouse trắng, còn đeo một cặp kính bảo hộ, anh dùng ống nhỏ giọt hút lấy chất lỏng nhỏ lên trên giấy thử hương, cúi đầu khẽ ngửi.

Mùi hương không đúng.

Quý Triều Chu đặt giấy thử hương xuống, vừa định thử một loại chất lỏng khác thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, đi tới trước cửa sổ thủy tinh tầng hai rồi nhìn xuống dưới.

Quả nhiên nhìn thấy ánh đèn xe quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp