Vườn hoa chiếm diện tích không nhỏ, mỗi một nơi đều được thiết kế một cách tỉ mỉ, hàng năm đều có người chăm sóc.

Quý Triều Chu đẩy dì Vân đi tới nhà chòi nghỉ chân, bên dưới là một ao nước màu xanh, cá koi đang nhàn nhã vẫy đuôi ở trong nước.

Vân Sắt giơ tay mở hộp thức ăn cho cá ở trên bàn đá sau đó lấy một ít thức ăn ra, quay qua đưa cho Quý Triều Chu.

Quý Triều Chu nhận lấy thức ăn cho cá rồi từ sau xe lăn vòng ra ngồi trên ghế cổ ngỗng, ngón tay thon dài để lên lan can, từng ngón tay khẽ tách ra sau đó thức ăn cho cá mới dần dần rơi ra từ những khe hở của ngón tay.

Cá koi trong ao nhao nhao bơi về phía chòi nghỉ mát, một lúc sau đã hợp lại thành một mảng đỏ bơi đi bơi lại trong nước.

“Vừa nãy vệ sĩ kia là sao?” Vân Sắt nhìn cháu trai mình dịu dàng hỏi.

Ánh mắt Quý Triều Chu rơi trên mặt nước, một con cá koi nhỏ đang ngẩng đầu há miệng chờ ăn: “Ông ấy mời tới ạ.”

Vân Sắt sáng tỏ: “Bố cháu đang lo cho cháu.”

Quý Triều Chu rắc thức ăn từ kẽ ngón tay, yên lặng nhìn chú cá khoi nhỏ đó đớp lấy thức ăn.

“Triều Chu, dì không còn nhiều thời gian nữa rồi.” Đáy mắt Vân Sắt đầy sự phức tạp, nhưng mà ánh mắt nhìn cháu ngoại vẫn dịu dàng như vậy: “Sau này có dì cùng với chị…”

“Dì Vân, bên ngoài gió lớn cháu đưa dì quay về.” Quý Triều Chu rắc ít thức ăn kia xong, lau sạch tay đi, ngắt lời bà ấy rồi muốn đứng dậy.

“Triều Chu, ngồi xuống.” Giọng nói của Vân Sắt trở nên nghiêm túc, nhưng mà một khi cảm xúc của bà ấy vừa kích động thì sẽ bắt đầu ho.

Quý Triều Chu lập tức cau mày đi lên trước, vỗ lưng giúp bà ấy: “Dì đừng nổi nóng.”

Vân Sắt bình tĩnh lại một chút nắm lấy tay của Quý Triều Chu, kéo anh tới trước mặt mình rồi ngẩng đầu nói: “Nghe dì nói hết trước đã.”

Quý Triều Chu chủ động khom người ngồi xuống, đối diện với tầm mắt của dì Vân.

“Cháu rất giống chị.” Vân Sắt đưa tay lên chạm vào khuôn mặt của cháu trai, trong mắt là sự hoài niệm: “Ngay cả sở thích cũng vậy, nếu như chị biết được… Chắc chắn chị ấy sẽ rất vui.”

Hàng lông mi dài của Quý Triều Chu khẽ run run nhưng vẫn yên lặng như cũ.

“Chuyện giữa người lớn không liên quan tới cháu.” Vân Sắt kéo chặt tay cháu trai: “Triều Chu, cháu vẫn còn trẻ phải sống thật tốt. Những thứ khác không quan trọng, dì Vân chỉ mong cháu đừng làm hại tới cơ thể mình.”

“Cháu biết rồi.” Anh thấp giọng nói.

Vân Sắt lắc đầu: “Triều Chu, dì muốn cháu nói được.”

Quý Triều Chu nâng mắt lên nhìn người phụ nữ gầy gò, xanh xao trên xe lăn, bà ấy là em gái của mẹ anh - người đã nuôi anh lớn, giờ đây… cũng sắp rời xa anh.

Cuối cùng một giọng nói rõ ràng, trong vắt lạnh lùng lại pha chút khàn khàn vang lên trong chòi nghỉ mát: “… Được.”

Lúc này khuôn mặt Vân Sắt mới lộ ra nụ cười, bà ấy vỗ vỗ tay cháu trai ra hiệu cho anh đẩy mình quay về.

Trên đường đi bà ấy cầm lấy bông hoa linh lan trên đầu gối, cúi đầu ngửi một cái rồi nói: “Đứa bé Vân Phỉ kia giờ cũng trưởng thành rồi, tự có suy nghĩ của bản thân.”

Vân Sắt quay đầu qua nói với Quý Triều Chu: “Nó là nó, cháu là cháu, cháu không cần phải vì dì mà chịu sự kiềm chế của nó.”

“Vâng.” Lần này Quý Triều Chu đồng ý luôn.

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn nâng cánh tay ưu nhã lên vén phần tóc bị gió thổi tán loạn, lúc này cơ thể mới được hoàn toàn thả lỏng.



Trong phòng khách biệt thự, Trình Lưu ngồi trên sofa đã được một lúc rồi.

Sau khi người y tá đó dẫn cô ngồi ở đây xong đã quay người đi ra ngoài rồi.

Trình Lưu cảm thấy hơi căng thẳng.

Cô không ngờ rằng bạn trai mình lại trực tiếp đưa cô về nhà.

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn khi nãy và bạn trai trông giống nhau tới mấy phần, có lẽ là người lớn trong nhà.

Phát triển này cũng nhanh quá rồi!

Cô vẫn chưa chuẩn bị xong.

Trình Lưu hồi tưởng lại kĩ càng một lần, phát hiện ra kinh nghiệm gặp người lớn của mình bằng không, trước đây đối tác trung niên kia cũng không có nhắc tới loại chuyện này.

Thế nên giám đốc Trình âm thầm quan sát phòng khách xác nhận không có người, lúc này mới dè dặt mà lấy điện thoại ra chuẩn bị tra một chút.

Nhưng mà cô vừa mới lấy điện thoại ra, đánh được vài chữ thì người y tá đó lại đi ra trên tay còn bưng một cái đĩa, bên trên là trà và điểm tâm.

Người y tá đó cười khách sáo với Trình Lưu, sau đó bày trà bánh ra trước mặt cô: “Trà này đều là do bà chủ tự tay làm từ lá trà của nhà trồng đấy, cô nếm thử xem.”

“Cảm ơn.” Trình Lưu cũng mỉm cười khách sáo với người y tá, trong lòng suy nghĩ mình có nên tìm chút tin tức gì trong miệng y tá xem vị trưởng bối ban nãy thích thứ gì.

Lúc này, y tá chủ động bật tivi lên, muốn hóa giải sự gượng gạo của Trình Lưu.

“Trong những năm gần đây Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn đã đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc trong công nghệ trí tuệ nhân tạo…”

Ti vi vừa được mở lên thì đã là một chương trình khoa học kĩ thuật, người dẫn chương trình đang giới thiệu về công ty Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn, đồng thời trên màn hình bắt đầu phát một vài video của Trình Lưu, đó là bài phát biểu trong hoạt động kỉ niệm 3 năm của Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn, chỉ nói riêng về tạo hình cũng đã mất hai tiếng đồng hồ.

Thế nên sau này cô đều không thích tham gia mấy hoạt động như vậy, vì vậy truyền thông cũng không thể có được những video mới nữa.

Nhưng hiện giờ lưng Trình Lưu dựng đứng, âm thầm nhìn về phía người y tá, vậy mà bị đối phương nhìn thấy mình xuất hiện ở trên tivi rồi.

Trời giúp cô rồi!

Đợi sau khi cô và bạn trai quay về nhất định người y tá đó sẽ nói về bản thân cô với dì Vân.

Người sáng lập ra Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn.

Trình Lưu nghĩ đánh giá về giá trị con người của cô ở bảng này, bảng kia vào năm ngoái cũng rất cao.

Cô cúi đầu quan sát chân mình, khá dài, mặt cũng coi như là qua rồi, miễn cưỡng có thể được xem là nữ thanh niên ưu tú.

Có lẽ người lớn sẽ hài lòng nhỉ?

Huống hồ trong tivi còn không ngừng khen ngợi!

Trình Lưu đột nhiên cảm thấy sau này lên tivi cũng chẳng có gì là không tốt cả.

Người y tá ở bên cạnh lúc thì nhìn người sáng lập ra Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn trên tivi, lúc lại không dấu vết mà quan sát Trình Lưu ở bên cạnh.

Chỉ là hoạt động tâm lí của đối phương không giống với tưởng tượng của Trình Lưu lắm.

Vừa nãy y tá nhìn người sáng lập ra Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn trên tivi đã thấy quen quen rồi, nghĩ một hồi mới nhớ ra người này trông giống vệ sĩ bên cạnh cậu chủ Quý đến bảy, tám phần.

Nhưng mà cách biệt thân phận của hai người này quá lớn.

Một người là người sáng lập ra công ty Khoa học kĩ thuật Thần Ẩn ở trong tivi, đối phương với mái tóc xoăn màu nâu nhạt, đuôi tóc buông xõa trên bờ vai, khoác lên mình bộ tây trang xám màu, áo khoác mở ra, lộ ra chiếc áo sơ mi màu cafe, đường cong cơ thể lưu loát.

Cô ấy đứng đĩnh đạc trên bục, ánh đèn như tụ lại trên người.

Còn về…

Người y tá lại nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh của cậu chủ Quý, người này mặc một chiếc quần thể thao màu đen bình thường, còn hơi cau mày, mặt mộc tự nhiên.

Có lẽ cũng nhìn ra người trong tivi rất giống mình, cô có chút tự ti mà cúi đầu.

Người y tá cũng có chút đồng cảm với nữ vệ sĩ đáng thương này, mấy người bình thường như họ này mới là đại đa số, không phải ai cũng có thể trẻ tuổi lại rực rỡ cao muôn trượng như người sáng lập ở trong tivi đó.

Thế nên người y tá ngồi xuống bên cạnh vệ sĩ, vỗ vỗ vai cô an ủi, sau đó đưa tay ra lấy chiếc điều khiển.

Trình Lưu bị người y tá vỗ vai mà cảm thấy kì lạ, cô ngẩng đầu lên vừa hay thấy bạn trai đẩy dì Vân đi vào, trái tim cô này lên một nhịp, căng thẳng suy nghĩ:

Dì Vân sắp nhìn thấy bản thân trên tivi rồi, lát nữa lúc cô giới thiệu bản thân mình thì có cần phải đứng lên không?

“Bụp…”

Y tá cầm lấy điều khiển trực tiếp ấn vào nút tắt màu đỏ, hình ảnh trên màn hình biến mất, chỉ còn lại màn hình tivi đen xì, cô ấy mỉm cười với vệ sĩ trẻ này, rất hiểu cho sự khốn cùng của cô.

Trình Lưu chầm chậm nghiêng đầu nhìn người y tá bên cạnh, cô khiếp sợ khi phát hiện ra đối phương đang lộ ra nụ cười khiêu khích với mình.

… Y tá đang ra oai phủ đầu à?

Trình Lưu không hiểu, không nghĩ ra mình đã đắc tội gì với y tá này.

Thôi bỏ đi, bạn trai đã biết mình là ai từ lâu rồi, sau này sẽ có cơ hội để giới thiệu thôi.

“Mọi người về trước đi.” Sau khi đi vào Vân Sắt kéo tay Quý Triều Chu rồi nói: “Dì Vân không giữ mọi người ở lại ăn cơm nữa.”

Bà ấy bệnh rồi, đồ ăn của bà không phù hợp với dinh dưỡng của người bình thường.

“Vâng.” Quý Triều Chu khom người xuống giúp Vân Sắt sửa lại khăn choàng: “Một thời gian nữa cháu lại tới thăm dì.”

Vân Sắt vỗ vỗ tay cháu trai khẽ gật đầu sau đó lại quay mặt ra nhìn Trình Lưu: “Cháu thay dì chăm sóc tốt cho thằng bé.”

Trình Lưu vừa nghe lời này thì biết đây là lời chấp thuận của người lớn, cô lập tức đứng lên nghiêm túc nói: “Cháu sẽ chăm sóc anh ấy.”

Sau khi Quý Triều Chu và Trình Lưu rời khỏi, y tá bèn đi lên trước đẩy Vân Sắt vừa nói: “Bà chủ, người vệ sĩ vừa nãy của cậu chủ Quý rất giống với một người sáng lập công ty.”

“Trên đời này người giống người rất nhiều.” Vân Sắt không hứng thú lắm với người vệ sĩ kia, sau một khoảng thời gian dài nói chuyện đã khiến bà vô cùng mệt mỏi: “Cháu đẩy cô về phòng nghỉ ngơi đi.”



“Buổi trưa anh muốn ăn gì?” Vừa lên xe Trình Lưu đã chủ động hỏi.

Quý Triều Chu nhắm mắt dựa vào cửa xe, hờ hững nói: “Tùy cô.”

Anh đã đồng ý với dì Vân nên không muốn làm trái lời hứa.

“Vậy tới nơi náo nhiệt một chút nhé?” Trình Lưu thử thăm dò.

Bạn trai không lên tiếng cô dứt khoát cho rằng anh đồng ý rồi.

Nơi họ tới là một tiệm đồ xào nhỏ, không lớn lắm, chỉ có hai gian hàng, vệ sinh cũng khá sạch sẽ, bên trong vô cùng tấp nập.

Hai người vừa đi vào vốn dĩ bên trong còn huyên náo đầy tiếng người không biết tại sao lại đột nhiên biến mất.

Một lúc sau tiếng người mới dần dần trở lại.

“Hai người là người nổi tiếng ư?” Nhân viên cầm thực đơn đi qua, do dự hỏi.

Trình Lưu nhận lấy thực đơn rồi lắc đầu với nhân viên: “Không phải.”

“Tôi cũng thấy không phải.” Nhìn thấy Trình Lưu nhìn mình cô nhân viên có hơi ngại nói: “Hai người đẹp như vậy nếu là người nổi tiếng thì chắc chắn tôi sẽ nhận ra.”

“Mọi người gọi món trước đi, lát nữa tôi sẽ qua lấy thực đơn.” Nhân viên đưa bút cho Trình Lưu, sau khi âm thầm nhìn Quý Triều Chu thì mới biến mất như một làn khói.

“Không biết anh có hợp khẩu vị ở đây không, thử trước đã nhé.” Trình Lưu đẩy thực đơn tới trước mặt Quý Triều Chu: “Không thích thì lần sau đổi tiệm khác.”

Dường như Quý Triều Chu không hề nghe thấy khúc nhạc đệm vừa rồi, hoặc có thể nói anh không hề quan tâm tới những gì xảy ra ở xung quanh.

Anh lật cuốn thực đơn, mắt nhìn chốc lát sau đó tiện tay gọi hai món.

Trình Lưu liếc nhìn một cái quả nhiên là món thanh đạm.

Trong lúc hai người đang ngồi ở bên trong gọi món thì có một người đàn ông trẻ đi qua con đường bên cạnh, trên môi còn đeo khuyên môi, tay trái là một nửa điếu thuốc, tay phải cầm một chai nước vừa mới mua bước lớn về phía trước, người xung quanh vô thức bị khuôn mặt đó thu hút.

Uông Hồng Dương mở nắp ra, ngửa đầu uống mấy ngụm nước, chụp ảnh tạp chí cả một buổi sáng thế mà không có ai mua cho anh ta một chai nước, cuối cùng vẫn là anh ta phải tự đi mua.

Uông Hồng Dương đen mặt bóp chai nước rồi ném vào trong thùng rác bên cạnh, một bầy chó coi thường người khác.

Cái ném này khiến cho Uông Hồng Dương nhìn thấy một người quen hình như đang ngồi ở trong quán xào nhỏ ở phía đối diện, không đợi anh ta nhìn rõ, nhân viên trong tiệm lại chắn trước mặt người đó.

Chậc, sao có thể là Trình Lưu chứ.

Trình Lưu làm gì có thời gian để ăn cơm, còn chạy tới một quán xào nhỏ cần phải xếp hàng này nữa.

Mỗi lần ăn cơm với mình đều chỉ thiếu điều mang máy tính theo, điện thoại thì kêu không ngừng.

Vừa nghĩ tới Trình Lưu, Uông Hồng Dương vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho cô, kết quả không có ai bắt máy cả, không biết lại đang bận việc gì ở công ty rồi.

Uông Hồng Dương vứt đầu thuốc đi, dùng chân giẫm mạnh vào, cúi đầu mở danh bạ ra rồi tìm một số điện thoại gọi đi, rất nhanh đã được kết nối với đầu bên kia.

Anh ta nói hẹn đối phương tới quán bar chơi tối nay, cô gái bên kia điện thoại vừa ngượng nghịu vừa hưng phấn mà đồng ý.

Quả nhiên, trên thế giới này chỉ có Trình Lưu mới không hiểu phong tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play