Ngày 3 tháng 4, buổi đấu giá trang sức thành phố S.

Trình Lưu đậu xe xong, mới vừa đến cửa đã nhìn thấy trợ lý tổng giám đốc mặc tây trang, giày da đứng ở kia, vô cùng nổi bật.

"Hạ Bách." Trình Lưu tiến lên chào hỏi trợ lý tổng giám đốc: "Đến sớm thế à?"

"Vừa mới tới chưa lâu." Hạ Bách đẩy mắt kính gọng vàng lên, đưa vé mời tham gia đấu giá đưa cho cô.

Trình Lưu nhận lấy, rất có lòng nhắc nhở: "Vừa nãy cậu đứng ở đây, có hơi giống vệ sĩ."

"..." Hạ Bách mỉm cười: "Bởi vì bên cạnh tôi không có bạn gái."

Trình Lưu nghe thế, nhìn xung quanh bốn phía, quả nhiên phát hiện người đến đây phần lớn đều có đôi có cặp, cô muộn màng hỏi: "Tôi dùng vé mời của bạn gái cậu sao?"

"Không phải, trước đó không có chuẩn bị." Hạ Bách hỏi Trình Lưu: "Sao đột nhiên muốn đến buổi đấu giá này thế?"

Trước kia cô chưa từng quan tâm đến mấy chuyện thế này.

"Hôm qua lúc ăn cơm, Lý Đông nói anh ta muốn đến." Trước khi Trình Lưu đi, đưa thư mời cho bảo vệ đứng trước cửa nhìn thoáng qua: "Tôi cũng muốn xem thử xem trong buổi đấu giá này bán cái gì."

"Khó có cái làm chị thấy hứng thú." Hạ Bách đi vào song song với cô, ngoại trừ bộ quần áo đơn giản, lỗi thời của Trình Lưu thì hai người chẳng khác gì với những cặp đôi xung quanh cả.

Mấy buổi đấu giá như thế này, bên trong đặc biệt chuẩn bị rượu và điểm tâm ngọt, tạo điều kiện cho khách đến thoải mái nói chuyện với nhau.

Trình Lưu vừa đi vào đã lập tức bị Lý Đông phát hiện, cô mặc như thế này vô cùng nổi bật trong đám người mặc tây trang và dạ hội.

Huống chi bên cạnh cô còn có một vị trợ lý tổng giám đốc họ Hạ trẻ tuổi, cũng đủ thu hút sự chú ý của không ít người ở đây.

Lúc này Lý Đông đang cầm ly rượu, dẫn theo vợ mình là Dương Phồn Ngọc đi đến.

"Tổng giám đốc Tiểu Trình, hôm nay sao cô có thời gian rảnh đến chỗ này thế?" Lý Đông nâng ly hỏi cô.

Trình Lưu có tiếng là người cuồng công việc, ai mời cô đi tham gia tiệc tùng cô đều không đi, ngoại trừ là việc có liên quan đến công việc.

Giống như hôm qua anh ta có thể hẹn cô cùng đi ăn cơm, đơn giản là bởi vì anh ta có hẹn gia hạn hợp đồng với khoa học kỹ thuật Thần Ẩn.

Lý Đông nghe nói lần gần đây nhất mà Trình Lưu xuất hiện trước mặt mọi người, hình như là trong một bữa tiệc rượu cách đây nửa năm trước, cũng bởi vì chuyện hợp tác.

Hạ Bách cầm hai ly rượu vang đỏ từ bàn bên cạnh đến, đứng ở bên cạnh phía sau Trình Lưu, im lặng đưa ly cho cô.

Trình Lưu thuận tay cầm lấy, chạm ly với Lý Đông, ngẩng đầu uống một ngụm: "Đến xem thử có gì thích hợp để tặng cho bạn trai tôi không."

Cô rất dễ dàng thỏa mãn bản thân mình, nhẹ nhàng bâng quơ khoe bản thân mình đi mua quà tặng cho bạn trai.

Đứng sau lưng Trình Lưu, Hạ Bách nắm chặt ly rượu trong tay, cô đến buổi đấu giá này là để mua quà tặng Uông Hồng Dương?

Nhắc đến chuyện này, Lý Đông lại nhớ đến vòng bạn bè tối qua của cô, lập tức nói: "Tổng giám đốc Tiểu Trình, nước hoa ngày hôm qua chính tôi tận mắt thấy cô mua đấy."

"Sau đó bạn trai lại tặng tôi lọ khác." Trình Lưu ngoài cười nhưng trong không cười nói, nếu không phải vì anh ta thì tối hôm qua cô đã thành công khoe cho bạn bè trên mạng biết rồi.

Lý Đông kéo dài giọng: "Thì ra là thế."

Thể hiện đang không hề tin.

"Tiểu Trình, cô có muốn xem qua danh sách đồ bán đấu giá ngày hôm nay không?" Dương Phồn Ngọc đứng bên cạnh lấy một quyển sách dày: "Buổi đấu giá này sẽ có một trăm sản phẩm, số lượng rất ít, nhưng mà quả thật có mấy món không tệ đó."

Trình Lưu đưa tay nhận lấy, cô liếc mắt nhìn Dương Phồn Ngọc, không hổ là người từng là ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí, mặc dù đã hơn bốn mươi, nhưng vẻ đẹp vẫn xinh đẹp động lòng người, vừa gợi cảm vừa quyến rũ.

Lúc này, có người đến chào hỏi Trình Lưu.

Lý Đông cùng đối phương gật đầu chào hỏi nhau, liền đưa vợ mình đi sang bên cạnh.

Lý Đông xoay người buôn chuyện với vợ mình: "Nếu Trình Lưu có bạn trai, thì heo rừng cũng có thể sinh con!"

Dương Phồn Ngọc nghe thấy lời anh ta nói thì theo bản năng nhíu mày.

Lý Đông nghĩ vợ mình không tin nên nói tiếp: "Ngày hôm qua lúc ăn cơm anh đã nhìn ra rồi, ngay cả hình của bạn trai cô ấy cũng không thể lấy ra được, thế chắc chắn là giả rồi."

"Dù Tiểu Trình không có bạn trai, nhưng anh kích động thế làm gì?" Dương Phồn Ngọc liếc nhìn Lý Đông, không biết chuyện này có gì thú vị đối với mấy người đàn ông già cả này, tối qua anh ta còn chạy đến phòng khác vui vẻ nói chuyện này với mấy người khác nữa.

"Vợ à, em chưa từng thấy Trình Lưu mấy năm trước thế nào đâu." Lý Đông cảm thán: "Người cuồng công việc anh đã gặp qua không ít, nhưng người cuồng công việc nặng như cô ấy thì tuyệt đối không quá ba người. Yêu đương ấy hả? Cô ấy không thể để ý đến chuyện này đâu."

"Thật không?" Dương Phồn Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý tổng giám đốc trẻ tuổi của Trình Lưu kia: "Nếu cô ấy yêu ai, chắc cũng không cần tốn tâm tư gì đâu."

...

Sau một hồi chào hỏi, Trình Lưu mới đi vào phòng đấu giá, cô cũng tiện tay lấy theo bình nước khoáng, mở ra uống mấy hớp, nói với Hạ Bách bên cạnh: "Mới sáng sớm đã uống rượu, cũng chỉ có mấy người này nghĩ ra được."

Hạ Bách không biết lấy bánh ngọt ở đâu ra, đưa cho Trình Lưu: "Lót bụng một chút."

Trình Lưu không nhận: "Cậu ăn đi, tôi ăn sáng rồi mới đến."

Hai người đi vào trong, có người phụ nữ chừng ba mươi tuổi xoay người ngoắc ngoắc Hạ Bách.

"Đó là chị tôi." Hạ Bách nghiêng đầu giới thiệu với Trình Lưu.

"Chị cậu đang gọi cậu qua kìa." Trình Lưu nhìn về phía bên kia, ý nói Hạ Bách không cần đi theo cô nữa.

Hạ Bách đi được vài bước, quay đầu lại nói: "Tôi ngồi bên kia, có việc gì chị cứ gọi tôi."

Trình Lưu giơ tay phất phất, ý bảo cậu đi nhanh đi: "Hôm nay cho cậu nghỉ một ngày."

Hạ Bách ngồi chung với chị mình, một mình Trình Lưu cầm cuốn sách đồ bán đấu giá tìm đại một chỗ ngồi xuống.

Mới vừa ngồi xuống, cô phát hiện người bên cạnh nhìn có hơi quen mắt.

Người đó vừa khéo là tổng giám đốc Quý nhắn tin WeChat với cô ngày hôm qua.

Vị tổng giám đốc Quý này mặc một bộ vest màu xám, vẻ ngoài anh tuấn, cũng không giống người hơn bốn mươi tuổi, chẳng qua giữa khe hở lông mày là một đường rãnh rất sâu.

Quý Mộ Sơn phát hiện bên cạnh có người ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Lưu, nhìn cô gật đầu: "Tổng giám đốc Tiểu Trình."

"Tổng giám đốc Quý." Trình Lưu cũng gật đầu, cũng không cảm thấy đây là một sự trùng hợp.

Trong buổi đấu giá này có hơn nửa là doanh nhân thành phố S, gặp nhau cũng là bình thường.

Sau khi Trình Lưu ngồi xuống thì chuyên tâm lật sách bán đấu giá, muốn xem thử bên trong có chứa đồ trang sức nào. Trên tay Quý Mộ Sơn ngồi bên cạnh cũng có một quyển sách thông tin đồ bán đấu giá, nhưng ông ấy không mở ra, chỉ ngồi thẳng lưng ở đấy, im lặng nhìn phía trước.

Sảnh đấu giá to như thế, nhưng chỗ hai người họ ngồi chính là nơi im lặng nhất.

Những người khác ngồi cùng nhau, cho dù có quen biết nhau không cũng sẽ nói chuyện với nhau vài câu, dù sao có thể vào chỗ này thì đều là người có thân phận không hề thấp.

Trình Lưu không có cảm giác gì, cô lật sách đấu giá của mình, thấy không vừa mắt cái gì cả.

Hoặc là nói mấy cái này đều không thích hợp tặng bạn trai.

Trong sách đấu giá này không phải vòng ngọc thì chính là vòng cổ bằng kim cương, hơn nữa đa số đều là đồ tặng cho phụ nữ, mấy thứ khác thì có vẻ lỗi thời và xấu xí.

Trình Lưu cảm thấy mình bị đến không công một chuyến rồi, sớm biết thế thì đã hỏi Hạ Bách về sách đấu giá rồi, xem xong rồi quyết định có đến hay không.

Lúc này, nhân viên bán đấu giá đã lên sân khấu, chuẩn bị quay phim.

Trình Lưu mở mấy tờ cuối cùng, bỗng nhiên nhìn thấy một tấm ảnh, lập tức nhắm ngay nó.

Cô đóng sách bán đấu giá lại, chờ đến sản phẩm trong tấm ảnh kia.

Vừa đến trưa, từ món thứ nhất đến món thứ hai mươi lăm, Trình Lưu và Quý Mộ Sơn vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thẻ bài vẫn không dựng lên lần nào cả.

Giữa lúc nghỉ ngơi, có phục vụ bưng nước, rượu và đồ ăn đến.

Chiếc bàn nhỏ giữa Trình Lưu và Quý Mộ Sơn được đặt đầy đồ ăn sáng vô cùng đẹp đẽ, nước và rượu, dưới tình huống này ngồi cùng bàn nên đành miễn cưỡng nói chuyện với nhau.

"Tổng giám đốc Tiểu Trình nhìn trúng món nào rồi sao?" Quý Mộ Sơn chủ động hỏi.

Trình Lưu gật đầu: "Tổng giám đốc Quý cũng thế à?"

"Có một thứ muốn lấy cho con trai tôi." Quý Mộ Sơn nhìn về phía trước đài bán đấu giá: "Nhìn chắc phải chờ một khoảng thời gian nữa."

"Tôi cũng nhìn trúng một món muốn mua tặng bạn trai." Trình Lưu vô cùng tự nhiên nói trước mặt người khác, lại khoe chuyện mình có bạn trai với mọi người.

Ánh mắt Quý Mộ Sơn dừng lại bên cạnh khuôn mặt trẻ tuổi của Trình Lưu, trong mắt hiện lên chút buồn bã, từ trước đến nay gương mặt vẫn luôn nghiêm túc cũng lộ ra nụ cười, nhưng bởi vì lâu quá không cười nên trái lại có chút kỳ dị: "Rất tốt."

"Chỗ này có nhiều thứ bán đấu giá." Trình Lưu nhìn thấy cuốn sách bán đấu giá trước mặt Quý Mộ Sơn nói: "Tôi nghĩ có rất nhiều trang sức."

Quý Mộ Sơn đồng ý: "Cô muốn tặng cho bạn trai, thật sự không có nhiều sự lựa chọn lắm."

Hai người lại nói chuyện phiếm một lúc, Quý Mộ Sơn đột nhiên hỏi: "Tổng giám đốc Tiểu Trình, hôm nay dùng nước hoa Nhiễm Sơn Mi Du nhỉ?"

Trình Lưu ngạc nhiên, trả lời: "Vâng, là của bạn trai tôi tặng."

Thật ra bây giờ mùi hương cuối cùng đã giống rồi, nhưng Trình Lưu cảm thấy mùi trên người cô và mùi trên người bạn trai mình vẫn có hơi khác nhau.

Trên người bạn trai có mùi hơi ẩm ướt, cô rất thích, nhưng cũng loại nước hoa này trên người cô, Trình Lưu lại không cảm thấy có gì đặc biệt cả.

Quý Mộ Sơn còn muốn nói gì đó nhưng buổi đấu giá lại bắt đầu.

Ly dĩa trên bàn của hai người đều được đưa đi, buổi đấu giá tiếp tục.

Cùng lúc đó, Hạ Bách ngồi phía trước cùng chị mình cũng quay đầu lại nhìn Trình Lưu mấy lần, thấy cô mãi vẫn không đưa thẻ bài lên, cũng không có dáng vẻ gì cả, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Còn về Trình Lưu, hoàn toàn không hề phát hiện trợ lý tổng giám đốc nhìn mình tận mấy lần, cô dựa lưng vào ghế, chờ đến muốn ngủ quên luôn.

Cô vốn không phải người thích lãng phí thời gian ở nơi như thế, cô chỉ muốn để não mình được nghỉ ngơi.

Thế nhưng Quý Mộ Sơn ngồi bên cạnh lại rất thoải mái, chỉ cầm duy nhất một chiếc di động, chụp một tấm hình bên trong sách bán đấu giá, cúi đầu gửi tin nhắn rồi không có hành động nào nữa.

...

Chờ mãi đến tận cuối buổi chiều thì món đồ Trình Lưu nhắm trúng cuối cùng cũng xuất hiện.

"Phía trước có nhiều trang sức như thế, mọi người có thể cũng mệt rồi." Nhân viên bán đấu giá dùng lòng bàn tay chạm vào vật phẩm đấu giá: "Chậu hoa Linh Lan ngọc thạch này được khắc từ tay bậc thầy khắc ngọc, cả một chậu cây này đều được khắc trên ngọc, dịu dàng tươi mát, thích hợp dùng làm vật trang trí, giá khởi điểm là chín trăm ngàn, tăng lên mười ngàn."

Trên đài bán đấu giá là một tác phẩm điêu khắc hình hoa Linh Lan nở rộ, hoa Linh Lan màu trắng và lá cây xanh được khắc trên tấm ngọc xanh, gốc hoa có hình một con hươu sống động, cái chậu màu đen phía dưới được mài từ ngọc đen mà tạo thành.

Trình Lưu nhìn thấy bồn Linh Lan bằng ngọc thạch được mang lên, lập tức ngồi thẳng dậy

Vào lúc người đấu giá nói bắt đầu, Quý Mộ Sơn và Trình Lưu đồng thời giơ cao thẻ bài.

Người bán đấu giá vươn bàn tay đeo găng trắng về phía Trình Lưu: "Cô gái này mời báo trước."

Quý Mộ Sơn sững sờ, quay lại nhìn Trình Lưu, dường như không ngờ rằng cô cũng có hứng thú với thứ đồ này.

"91." Trình Lưu cầm tấm thẻ giơ lên nói.

“Quý ông này?” Người bán đấu giá chỉ vào Quý Mộ Sơn.

"100." Quý Mộ Sơn trực tiếp nói số chẵn.

Trình Lưu cũng không ngờ rằng tổng giám đốc Quý này cũng đang chọn trúng bồn hoa Linh Lan bằng ngọc thạch này, cô quay đầu lại chỉ để bắt gặp ánh mắt của Quý Mộ Sơn.

Cả hai người đều nở nụ cười lịch sự, sau đó quay lại nhìn bàn đấu giá.

Tại thời điểm này, người đấu giá đã đánh búa hai lần.

Trình Lưu lại giơ tấm biển lên: "110." Cô ấy nhất định phải giành được chậu hoa Linh Lan này.

Quý Mộ Sơn cũng nhất định phải giành được chậu hoa Linh Lan này, ông ấy giơ bảng nói: "120."

Hai người đang trò chuyện vui vẻ trước đó, nhưng bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên Trình Lưu coi trọng việc tặng quà cho bạn trai như vậy, không thể bị người khác chặn đường được, cho dù tổng giám đốc Quý muốn tặng con trai mình cũng không được!

Vì thế, Trình Lưu lại giơ tấm bảng lên và nhìn Quý Mộ Sơn: "150."

Cô, Tiểu Trình luôn có tiền!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play