Câu chuyện này của Trịnh tẩu kể đến tận hoàng hôn mới ngừng, hai đứa nhỏ đã đói đến mức bụng thì thầm kêu, ăn chút điểm tâm miễn cưỡng lót bụng, phụ nhân thúc giục đã muộn rồi mà bọn chúng vẫn không tình nguyện rời đi.
Phụ nhân không có cách nào, chỉ có thể vừa lừa vừa gạt, mạnh mẽ ôm người về nhà, hai đứa nhỏ còn liên tục quay đầu lại, ồn ào nói ngày khác lại đến.
Trịnh tẩu cười đồng ý.
Nàng xoay người chuẩn bị về phòng thì có một bé trai bưng khay đi đến, trên khay có một bát cơm và một đĩa đồ ăn.
"Nương, ăn cơm."
Trịnh tẩu sờ sờ đầu nó: "Cảm ơn Cẩu Đản."
Khóe miệng bé trai giật giật: "Nương, không phải đã nói đừng gọi nhũ danh của con rồi sao."
Cẩu Đản gì đó, thật là thẹn mà.
Trịnh tẩu cũng chính là Trịnh Hương Lan lúc trước, nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt đứa nhỏ, mấy năm nay cuộc sống của hai mẹ con họ không lo lắng gì, ăn được uống được, hai mẹ con đều có thêm thịt, hai má đứa nhỏ cũng mập mạp không ít, rất đáng yêu, xúc cảm cũng cực tốt, nhưng m...
"Cẩu Đản à, sao con cứ luôn có dáng vẻ không ngủ đủ giấc vậy." Nói đến việc này Trịnh Hương Lan lại sầu khổ. Không biết có phải bởi vì khi còn bé phải chịu khổ hay không mà hiện tại trưởng thành hơn chút nhi tử vẫn có dáng vẻ ỉu xìu buồn bã.
Mí mắt Cẩu Nản nâng một cái, lập tức biết nương nó đang nghĩ cái gì.
Còn phải nói bao nhiêu lần đây, nó thực sự không có vấn đề gì mà.
Sầu quá.
Bởi vì chuyện này mà Trịnh Hương Lan ăn cơm cũng không ngon, ăn hai miếng lại nhìn nhi tử một cái rồi thở dài.
Cẩu Đản:...
Bỏ đi, lần sau vẫn nên để Tôn bà bà đưa cơm cho nương thì hơn. Nó tình nguyện đi viết chữ đọc sách cũng không muốn nương nó nhắc mãi.
Cẩu Đản xoay người muốn chạy, sao Trịnh Hương Lan có thể để nó đi chứ, nàng dừng ăn cơm, túm lấy nhi tử, nhớ về chuyện xưa.
"Đản Đản à, con biết không, năm đó con sắp chết đói, Chưởng môn tự mình đút đồ ăn cho con đấy, sau nàng còn từng ôm con." Mỗi lần Trịnh Hương Lan nhớ lại những chuyện này trên mặt đều là vinh dự và kiêu ngạo vô cùng.
Nàng không thấy được thằng bé lén đỏ mặt, trong ánh mắt vốn luôn không có tinh thần cũng lập lòe ánh sáng nhạt.
Tiền nhang đền trong miếu đều để duy trì nhu cầu sinh hoạt cơ bản của mọi người, để sống tốt hơn chút ngày thường người trong miếu cũng làm chút việc thủ công, sau đó mang đi bán lấy tiền. Quan phủ còn cố ý chia cho người trong miếu mấy mẫu đất, lương thực trong mấy mẫu đất này để cho bọn họ ăn, cũng không cần nộp thuế gì. Mọi người đều cảm thấy rất đủ rồi, có đôi khi bận rộn cả ngày, đến chạng vạng sẽ cùng nhau quây quần ăn cơm, nói nói cười cười, ngày ngày trôi qua rất vui vẻ, thực thỏa mãn. Lâu lâu bọn họ sẽ quỳ lạy tượng đá, lại nói lau chùi tượng đá là một công việc đắt hàng, chỉ có một số ít người được luân phiên làm.
Cẩu Đản cũng từng tranh thủ nhưng bị lấy lý do quá nhỏ mà từ chối, một phiếu phủ quyết.
Có đôi khi đêm khuya thanh vắng, nó sẽ một mình chạy đến trước mặt tượng đá, nương theo ánh trăng sáng ngời mà nhìn kĩ tượng đá.
Nó cũng không biết vì sao, nhưng trong lòng muốn nhìn một chút. Có lẽ là bởi vì nương cứ hay nhắc bên tai nó rằng trước đây Chưởng môn từng ôm nó chăng.
Nàng rõ ràng là tiên nhân, lại không thích mọi người gọi nàng là tiên nhân, muốn gọi nàng là Chưởng môn.
Thật là kỳ lạ mà.
Bên kia Trịnh Hương Lan nói một hồi sắc mặt đỏ ửng, dáng vẻ vô cùng kích động, lúc này Cẩu Đản bèn lặng lẽ rời đi.
Nó trở về phòng mình, từng nét từng nét viết tên chính mình, tên mẫu thân, tên những người khác trong miếu.
Nó viết từng nét từng nét cực kỳ nghiêm túc, cũng cực kỳ tinh tế.
Nó dùng không phải loại bút lông lưu hành thời tiền triều mà là bút chì của chính nó, tiện dụng, lại dễ dùng.
Trên giá bút của nó cũng có một cây bút lông, đó là nương dùng số giỏ tre bện nửa tháng để đổi lấy, nó rất quý trọng.
Đáng tiếc chữ viết bút lông của nó không tốt.
Cẩu Đản buông bút chì, một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã đen nhánh, gió đêm thổi tan mây đen, lộ ra trăng bạc như mâm ngọc treo cao trên bầu trời. Ánh trăng chiếu xuống tựa như cho mặt đất đen kịt một vầng sáng.
Ánh nến trước mặt nó cũng bị gió lạnh thổi lay động.
Cẩu Đản tựa như không phát hiện ra, vẫn xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên ánh mắt nó khựng lại, dưới ánh trăng bạc như có thứ gì vừa bay qua.
Là nó hoa mắt sao, không có gì mà.
Nó cẩn thận chăm chú nhìn trong chốc lát, ngoại trừ ánh trăng vẫn là ánh trăng, quả nhiên là nó nhìn lầm rồi.
Trong nháy mắt vừa rồi nó đang chờ mong gì chứ, thật ra trong lòng nó cũng không có khái niệm gì.
Nó chuẩn bị đóng cửa sổ lại, nhưng khi hai cánh cửa khép lại chỉ còn dư một khe hở, trên không trung có thứ gì đó rơi xuống.
Trái tim nó đột nhiên nhảy loạn lên, thình thịch thình thịch.
Tim sắp nhảy ra khỏi họng.
Đó không giống như chim hay đồ vật gì, nhìn hình dáng ngược lại giống như người.
Nơi cao như vậy, cho dù là chim cũng không bay cao được như thế.
Đầu nhỏ của Cẩu Đản mau chóng xoay chuyển, suy nghĩ các loại khả năng, sau đó vứt bỏ những cái không hợp lý nhất.
Tất cả lực chú ý của nó rơi bên ngoài cửa sổ, khổ nỗi gió đêm lại xuyên qua cửa sổ thổi loạn ánh nến, ánh nến phiền phức khiến nó hoa mắt, nó nhanh chóng thổi tắt nến.
Sau đó một lần nữa mở cửa sổ ra, dõi mắt nhìn.
Nhìn không trung không chớp mắt.
Trong thời điểm mấu chốt Trương Túc dồn toàn bộ linh lực còn lại lên chân, mới khó khăn ổn định lại được thân thể.
Nàng lau một lớp mồ hôi mỏng trên đầu, hồn phách chưa ổn định.
"Làm ta sợ muốn chết."
Hệ thống:...
Hệ thống không nghĩ ra, ký chủ đây là tính toán cái gì.
Hệ thống: "Ký chủ thật khắc khổ mà, tối rồi còn chạy khắp nơi."
Trương Túc rầu rĩ: "Đúng vậy, hiện tại biết ta nỗ lực bao nhiêu rồi chứ."
Thật ra cũng không hẳn, chỉ là nàng sống trong cung, đầu óc toàn nghĩ mấy thứ linh tinh, sau đó tâm thần không ổn định, căn bản không có cách nào dốc lòng tu luyện.
Vừa đúng dịp tu vi của nàng tăng lên, thuật ngự bút lại còn chưa thuần thục, bèn dứt khoát ra ngoài diễn luyện thực tế.
Trương Túc chăm chú hết sức, lấy linh lực ngự bút lông chậm rãi bay lên.
Đã tối muộn nàng cũng không biết bay đi đâu, nhưng cảm thấy hướng này có vẻ thân thiết, giống như có thứ gì tựa nước chảy ấm áp, ánh sáng mỏng manh hấp dẫn đom đóm trong đêm.
Nàng dựa theo cảm giác huyền diệu khó giải thích này mà bay, mà Cẩu Đản lại ở bên cửa sổ nhìn, thân ảnh dưới ánh trăng kia càng lúc càng gần nó.
Nguyệt thần đang tiến về phía nó!
Mí mắt nửa ỉu xìu đang sụp xuống của Cẩu Đản lập tức được xốc lên, hai mắt trừng to hết cỡ.
Thân thể nho nhỏ kích động đến run bần bật, nó muốn lớn tiếng gọi nhưng lại sợ quấy nhiễu Nguyệt thần.
Miệng đã mở ra, tiếng nói lại nghẹn trong cổ họng, sau một hồi lâu cũng không phát ra được âm thanh nào.
Đột nhiên không thấy "Nguyệt thần" đâu nữa.
Cẩu Đản dùng sức dụi dụi mắt, nhưng dưới ánh trăng không còn thân ảnh kia nữa.
Nó không chết tâm, lại nhìn lần nữa.
Không có, vẫn là không có.
Nó chán nản cúi đầu, hồi lâu sau, hai tay rũ bên người nó nắm chặt, ánh mắt kiên định.
Nó lấy bảo bối của bản thân ra, một cây ná, một túi đá, còn có một thanh chủy thủ cũ nát. Chủy thủ là nó vô tình đào được ở sau núi, sau khi mài miễn cưỡng có thể dùng được.
Nó lại dùng dây thừng, cột một miếng da dê rách nát vào chân thật chặt.
Cổ tay áo cũng được buộc chặt bằng dây thừng như vậy, cổ dùng vải bố quấn quanh, sau đó cầm ngọn nến lén nhảy ra khỏi miếu tiên nhân.
Nó chạy về hướng nơi thân ảnh kia xuất hiện lần cuối.
Tuổi của nó không lớn, lúc này còn chưa biết đạo lý mắt thấy rất ngắn thật ra rất dài.
Nó hoàn toàn dựa vào sự bướng bỉnh ngây thơ của một đứa trẻ mà chạy đi.
Nó chạy lại chạy, chạy rồi chạy, con đường lại giống như không có điểm cuối.
Trương Túc hạ xuống rừng cây nhỏ, bởi vì trước đó đã mua bảo hộ từ chỗ hệ thống cho nên không bị thương.
Hệ thống: "Linh lực của ký chủ gần như đã cạn." Đơn giản nói trắng ra, đâm trúng hồng tâm.
Trương Túc: QAQ
Hệ thống: "Lấy một lọ đan dược?"
Trương Túc cảnh giác: "Bao nhiêu điểm công đức?"
Giọng điệu máy móc của hệ thống lập tức dịu đi không ít, gần như dỗ dành: "Không đắt, cũng chỉ năm ngàn điểm công đức."
Suýt nữa Trương Túc đã chửi ầm lên: "Sao ngươi không đi cướp luôn đi."
Hệ thống giả chết.
Trương Túc vốn định mạnh mẽ chống đỡ một lát nhưng ban đêm ở trong rừng núi thật sự không phải để cho người sống.
Linh lực của nàng lại gần như cạn sạch, cuối cùng chỉ có thể buồn bực mua một lọ Hồi Nguyên đan.
Lừa tình nhất chính là, bên trong thế mà lại chỉ có một viên.
Không phải chứ, một cái bình sứ lại chỉ đựng một viên đan dược, không biết xấu hổ sao?
Đóng gói quá mức à!!
Trương Túc bực đến ngực đau, căm giận mà ăn Hồi Nguyên đan, sau một khắc, linh lực của nàng khôi phục cỡ bảy tám phần.
Trương Túc đột nhiên cảm thấy cũng rất đáng giá.
Nàng lại ngự bút bay lên lần nữa, lúc này nàng cẩn thận tính toán lượng linh lực, cố gắng đạt tới trình độ khống chế chuẩn xác.
Nhưng mà bay bay một hồi, nàng nghe được có tiếng khóc. Dưới chân đều là dừng núi, tiếng khóc như có như không, sắc mặt nàng bỗng chốc thay đổi.
Nàng vốn định tăng tốc rời đi, nhưng tiếng khóc kia lại vọng đến, lần này nàng nghe rất rõ ràng.
... Khoan đã, hình như không phải tiếng khóc của người trưởng thành, ngược lại giống một đứa trẻ.
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Trương Túc mau chóng lần theo tiếng khóc mà bay.
Cẩu Đản bôn ba dọc đường, không chú ý dưới chân nên ngã một cái thật mạnh. Trời đã tối mịt không trăng không sao, lúc trước nó cắm đầu chạy loạn, bây giờ vừa đói vừa mệt lại bị lạc, trên người còn rất đau. Nó nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, rốt cuộc cũng biết sợ.
Dẫu sao cũng chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, có thể thông minh hơn bạn cùng tuổi một chút nhưng lúc gặp chuyện thật lại vẫn luống cuống như thường.
Cả người nó cuộn thành một cục nho nhỏ, tay trái cầm ngọn nến, tay phải nắm chặt chủy thủ.
Xung quanh đen như mực, giống như cái mồm to của một con quái vật, nó, nó sợ quá.
Ngày mai nương không thấy nó, nhất định sẽ đau lòng khổ sở.
Nó không thể xảy ra chuyện, nương không thể không có nó.
Hiện tại Cẩu Đản đã bị hối hận bao vây, nó sai rồi, nó không nên đầu óc nóng lên đã chạy đi.
Ai đến cứu nó đi, hu hu hu...
Đột nhiên trong bụi cỏ vang lên tiếng động, lông tơ cả người nó thoáng chốc dựng đứng hết cả lên, theo bản năng nó hét chói tai, đồng thời tứ chi điên cuồng quơ loạn.
Chân trái như đá phải cái gì, cảm giác này khiến cho da đầu nó tê dại.
Trương Túc bị tiếng kêu bén nhọn đặc trưng của trẻ con đả kích, suýt nữa đã ngã xuống, chẳng qua cũng đã đoán được có chuyện gì bèn lần theo âm thanh mà tới.
Trong tuyệt vọng khủng hoảng, Cẩu Đản chỉ cảm thấy trước mắt có một vầng sáng nhu hòa, sau đó toàn bộ thân hình bé nhỏ bị thứ gì đó ôm lên.
Nó ngừng mọi động tác, cả người cứng đờ, hồi lâu sau mới chậm rãi mở mắt.
Dưới ánh trăng, nó ngửa đầu, gần gũi mà rõ ràng thấy được khuôn mặt nàng.
Nàng và tượng đá giống nhau như đúc.
Nương không lừa nó, thật sự có tiên nhân!
Trương Túc nào biết suy nghĩ của thằng nhóc này, nàng nhìn ngó vài vòng, xác thực chỉ có một mình thằng nhóc này mới mang theo nó rời đi.
Nàng mang theo người hạ xuống một khối đá thật lớn, vừa cúi đầu mới phát hiện thằng nhóc này đang nhìn nàng không chớp mắt.
Khóe miệng Trương Túc giật giật, vừa muốn mở miệng, đứa nhỏ lại càng thêm dùng sức mà ôm chặt nàng: "Tiên nhân... không... Chưởng môn---"
Trương Túc: Ơ...
"Con xuống trước đi." Giọng nói thanh lãnh như ánh trăng.
Toàn thân Cẩu Đản cảm nhận được độ ấm xuyên thấu qua quần áo của đối phương, nói gì cũng không chịu xuống.
Nhưng Trương Túc không biết nó, trên tay dùng lực, sau đó kiểm tra một lượt, xác định đứa bé không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này nàng mới phát hiện, đứa nhỏ này chuẩn bị rất đầy đủ, xem ra là có mưu tính trước.
Nàng gặp phải gấu con sao!
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT