Trans:  Bạch Lan Tửu

"Đại hãn, Đại hãn, những người đó lại đến."

Một nam hài tầm bảy, tám tuổi chạy còn nhanh hơn so với thỏ, hò hét nhảy vào trong lều trại.

Hô Đồ Đại hãn sờ sờ mồ hôi trên trán nó, dịu giọng nói: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi."

"Ồ."

Đứa nhỏ lại chạy ra ngoài, kết quả đụng trúng người đang đi từ ngoài vào, bởi vì quán tính, nó trực tiếp ngã đập mặt xuống mặt đất.

"Nhóc con, nhớ nhìn đường."

Giọng nói nặng nề, cảm giác vô cùng áp bách.

Đứa nhỏ ngửa đầu nhìn lại, vẻ ngoài cục cằn, quanh mặt có một vòng râu quai nón, đây là diện mạo thường thấy của nam nhân bộ lạc Hiến Chân bọn họ, nó vốn sẽ không sợ, nhưng đối diện với cặp con ngươi sâu thẳm màu đỏ tươi kia của nam nhân, nó bất giác rùng mình một cái.

Thật, thật đáng sợ.

Còn đáng sợ hơn so với sói trên thảo nguyên.

Nó dùng cả tay lẫn chân bò dậy, chạy ra ngoài như đang chạy trốn.

Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo của nam nhân.

Hô Đồ Đại hãn không vui: "Vị khách này, ngươi dọa nó rồi."

"Đại hãn nói đùa, nam hài chính là phải rèn luyện can đảm nhiều một chút, nếu không sẽ không khác gì sơn dương."

Hô Đồ Đại hãn không nói, rũ mắt nhìn bàn nhỏ trước mặt, trên mặt không biểu lộ cảm xúc.

Mấy người tiến vào cũng không khách khí, tự mình tìm chỗ ngồi xuống, nháy mắt đã lấp đầy cái lều trại không lớn này.

"Đề nghị đã nói với Đại hãn lúc trước, không biết Đại hãn suy nghĩ thế nào rồi."

Ánh mắt Hô Đồ Đại hãn không lay động: "Bộ lạc Hiến Chân nhiều người, muốn trưng cầu ý kiến đại chúng cần chút thời gian."

Lời này vừa nói ra, không khí trong lều lập tức ngưng trọng lại.

Tráng hán dẫn đầu ném cho người bên cạnh một ánh mắt, người nọ lập tức bổ nhào lên cái bàn nhỏ: "Hay cho cái lão già này, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Anh Dũng vương (Ngô vương) coi trong ông mới để Trần Tướng quân đi mấy lần đến hòa giải, ông lại lấy đó mà làm cao."

"Làm gì thế, Đại hãn là phải tôn kính, chúng ta là đến kết minh, không phải đến kết thù, ngươi nói phải không, Đại hãn." Hắn không nặng không nhẹ quát lớn thuộc hạ, lại nhìn ông lão, nụ cười chứa đao.

Hô Đồ Đại hãn vẫn là dáng vẻ lão tăng nhập định, nam nhân được thuộc hạ gọi là Trần Tướng quân kia suýt nữa đã không duy trì được biểu cảm trên mặt.

Ánh mắt hắn lay động, hất một viên đá nhỏ đá qua.

Hô Đồ Đại hãn ngẩng đầu như bị chấn kinh: "A, a, sao thế, xảy ra chuyện gì?"

Trần Tướng quân ngoài cười nhưng trong không cười: "Đại hãn, chúng ta đang thương lượng chuyện kết minh đấy."

"A, kết cái gì cơ." Ông lão xoa xoa lỗ tai, lại vỗ vỗ mặt, buồn rầu vô cùng: "Người trẻ tuổi, thật không phải, người già rồi, lỗ tai dùng không tốt nữa, mấy ngày lại mệt mỏi, các ngươi thứ lỗi, thứ lỗi nhiều."

Nhóm người Trần Tướng quân:...

"Chẳng lẽ Đại hãn lấy tại hạ ra vui đùa, tuy ta bất tài nhưng cũng không dễ chịu người khinh nhục, nếu chọc giận ta."

"Chọc giận ngươi thì lại thế nào!" Màn bị người thô bạo mở ra, một nhóm hán tử cao lớn tiến vào.

Nỗ Đạt chắn ở trước người Hô Đồ Đại hãn, nhìn chằm chằm nam nhân không chớp mắt: "Nơi này là địa bàn của bộ lạc Hiến Chân, ai cho ngươi lá gan càn rỡ ở chỗ này, thật sự cho rằng nam nhi bộ lạc chúng ta đều để làm cảnh à."

"Ngươi ---"

Trần Tướng quân giơ tay cản thuộc hạ lại, hắn liếc mắt đánh giá trên dưới Nỗ Đạt một cái, chú ý đến trang phục và phối sức trên người đối phương, trong lòng mơ hồ có một suy đoán.

"Là tại hạ mạo phạm, mong các vị bao dung, tại hạ xin cáo lui trước."

Dứt lời hắn dẫn theo người đi ra ngoài.

"Đại hãn, ngươi không sao chứ."

"Không sao."

"..."

Thoáng chốc trong lều trại đã có thể nghe được tiếng hỏi thăm quan tâm.

Trần Tướng quân tạm dừng một lát, sau đó bước chân càng nhanh hơn.

"Hổ ca, Hổ ca đợi chúng ta với."

Lúc không có người ngoài, bọn họ vẫn quen gọi lão đại nhà mình là Hổ ca.

Tên đầy đủ của Hổ ca là Trần Hổ, bởi vì dám giết dám tranh nên hiện tại đã trở thành mãnh tướng đệ nhất dưới trướng Ngô vương.

Trần Hổ đứng yên.

Một đám tùy tùng chạy lên cười làm lành, nói: "Hổ ca, chúng ta thật sự cứ đi như vậy sao?"

Vậy, vậy cũng mất mặt quá rồi, việc lại truyền ra chắc chắn sẽ bị những người khác cười chết.

Trần Hổ lạnh mặt: "Đám người kia từng đến Xích Hạ."

Tuy nhóm tùy tùng có hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh lại nói: "Cho dù như vậy cũng không đại biểu được cái gì."

Bọn họ cũng từng nghe nói Xích Hạ không tầm thường nhưng so ra thì quân Đức Thiên bọn họ càng có ưu thế về địa lý hơn.

Mặt Trần Hổ trầm như nước: "Một đám ngu xuẩn."

Nếu không phải thông đồng với Xích Hạ thì sao có thể qua loa với bọn họ đến mức này.

"Hả?" Nhóm tùy tùng không hiểu gì, sao đang yên đang lành Hổ ca lại mắng chửi người.

Trưa hôm đó Trần Hổ lập tức phái người truyền tin cho Ngô vương.

Thuộc hạ của Ngô vương cũng tổ chức một đoàn phụ tá, lúc nhìn thấy thư, một đám người xúm lại thương lượng: "Vương, không thể giữ lại bộ lạc Hiến Chân."

Nếu không, một khi bộ lạc Hiến Chân và Xích Hạ liên minh sẽ tạo thành giáp công đối với quân Đức Thiên bọn họ, tình thế sẽ vô cùng bất lợi.

Ngô vương ngồi sau án thư, mắt khép hờ, những người khác cũng không nhìn ra hắn đang suy tính cái gì.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Thật lâu sau mới truyền đến giọng nói sâu kín của nam nhân: "Thảo nguyên này cũng không chỉ có mỗi bộ lạc Hiến Chân bọn chúng."

"Vậy..."

Ngô vương: "Hồi âm cho Trần Hổ, để hắn đổi đường đi bộ lạc Tù Liên."

Quả nhiên mãnh thú vẫn phải làm bạn với mãnh thú mới được.

Nhóm người trần Hổ rời đi, rất nhanh bộ lạc Hiến Chân đã biết việc này, còn đặc biệt nghe được đối phương cũng không phải là quay về quân Đức Thiên, Hô Đồ Đại hãn cũng ngồi không yên.

Ông tìm Nỗ Đạt đến, khuôn mặt ôn hòa trầm xuống: "Vì sao bên phía Xích Hạ còn chưa có động tĩnh?"

Hô Đồ Đại hãn còn đang muốn kéo thêm một khoảng thời gian, tiện tranh thủ cho bộ lạc càng nhiều lợi ích, ai ngờ Ngô vương lại tàn nhẫn vô tình đến vậy.

Nỗ Đạt trấn an: "Đại hãn đừng vội, ta đã truyền tin đi, hiện tại hẳn là bọn họ đã đang trên đường rồi."

Hô Đồ Đại hãn khiếp sợ: "Nhanh như vậy?"

Nỗ Đạt chạy ra ngoài kêu thủ vệ tránh ra xa một chút, sau đó lại chạy vào, thần thần bí bí lấy từ trong ngực ra một cái... gương nhỏ.

"Cái này là tiên nhân ban tặng, có thể truyền âm ngoài ngàn dặm."

Ngô vương cùng lắm chỉ là một thủ lĩnh bất nhân tàn bạo của một đám phản quân, dựa vào cái gì đấu với tiên nhân.

Mắt nhỏ của Hô Đồ Đại hãn bỗng trừng lớn.

Một tháng sau quả nhiên bộ lạc Hiến Chân nghênh đón một đội vệ binh được huấn luyện và trang bị giáp trụ.

Dựa vào gương truyền âm và người bộ lạc Hiến Chân yểm hộ, quân Xích Hạ lặng lẽ vòng qua quân Đức Thiên, không xảy ra bất kì xung đột nào với bọn họ.

Ngược lại cũng không phải quân Xích Hạ sợ đối phương mà chuyến này của bọn họ còn mang theo không ít vật tư.

Muối, đường, lá trà, xà bông, dược liệu, đó đều là những thứ tốt tuy nhẹ mà rất đáng giá.

Hơn nữa đều vừa lúc cần đến.

Hô Đồ Đại Hãn lập tức lấy một chút muối ăn cho vào miệng nếm thử, một chốc lại lấy một miếng đường ăn thử, lại qua một lát trực tiếp bỏ lá trà vào trong miệng nhai, tươi cười trên mặt đều chưa từng giảm.

"Thứ này tốt, đây đều là thứ tốt."

Phần lớn lực chú ý của mọi người bị vật tư hấp dẫn đi, nhưng một bộ phận người trẻ tuổi lại đỏ mắt nhìn quần áo và bội đao của quân Xích Hạ.

Chẳng qua chất lượng chiến mã của bọn họ không bằng chúng ta, số lượng còn ít nữa.

Nhưng trâu kéo vật tư không tệ, chính là không giống với trâu trên thảo nguyên của chúng ta.

Khố Nhĩ Cáp đi vòng vòng, nhìn trái ngó phải một lượt.

"Tiểu huynh đệ đang nhìn gì thế?" Một giọng nói dễ nghe truyền từ phía sau đến.

Khố Nhĩ Cáp quay đầu nhìn lại, đó là một người thật dịu dàng.

Ấy, phản ứng đầu tiên của Khố Nhĩ Cáp chính là như thế, tuy rằng dùng dịu dàng để hình dung nam nhân dường như có chút không ổn QAQ.

Lông mày của người này không thô như nam nhân bình thường, nhưng lại không mảnh như nữ nhân, đuôi lông mày hơi cong, hai mắt không phải đen huyền, nói đến đại đa số người Vĩnh Nguyên đều không phải có con ngươi đen huyền, mà là ánh chút nâu.

Cái mũi không cao không thấp, vừa vặn đẹp, miệng cũng vậy, khuôn mặt cũng vậy, đều là dáng vẻ đẹp vừa phải, nếu có gì không giống thì chính là tóc của đối phương không dài không ngắn, chỉ có thể buộc nửa chừng.

Khố Nhĩ Cáp còn chú ý đến trên tay đối phương mang một chuỗi hạt châu, đại nam nhân mang hạt châu gì chứ?

Nhưng rất nhanh đã nhớ đến, người Vĩnh Nguyên xây dựng chùa miếu, tăng nhân trong chùa miếu và một số khách hành hương đều sẽ mang. Khố Nhĩ Cáp đương nhiên coi đối phương thành người sau.

Khố Nhĩ Cáp: "Ngài là?"

"Ta là người chủ trì của nhóm người này, họ Nguyên, tên một chữ Chân."

Khố Nhĩ Cáp mau chóng gọi một tiếng "Nguyên đại nhân", thầm nghĩ, đây hẳn là chân nhân bất lộ tướng mà người Xích Hạ thường nói đi.

Ai có thể nghĩ đến thế nhưng đối phương có thể là người chủ trì.

Nguyên Chân hơi mỉm cười: "Ta thấy ngươi trước đó nhìn ngó xung quanh, là đang tìm người sao?"

Khố Nhĩ Cáp sờ sờ gáy, ngượng ngùng: "Thôi Tiệp không cùng đến với các ngươi sao."

Nguyên Chân: "Hắn có việc khác."

"À." Khố Nhĩ Cáp mất mát buông tay, hắn đúng là người vô cùng dễ để lộ cảm xúc ra bên ngoài.

Nguyên Chân cười phì một tiếng: "Chẳng qua hắn có nhờ ta mang đồ cho ngươi."

Đôi mắt Khố Nhĩ Cáp lập tức lại sáng lên, hưng phấn: "Cái gì, cái gì?"

Nguyên Chân ném lại một câu "chờ một chút", rồi xoay người rời đi, một lát sau quay lại Khố Nhĩ Cáp vẫn còn đang mỏi mắt trông mong ở chỗ cũ.

"Cái này cho ngươi." Đó là một cây chủy thủ có vẻ ngoài không khác thường mấy, Khố Nhĩ Cáp nhận được lập tức mở ra, lưỡi dao sắc bén dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh, vừa nhìn đã biết là thứ tốt.

Các thiếu niên vốn đang chảy nước miếng đối với quân Xích Hạ lập tức vây quanh Khố Nhĩ Cáp: "Thanh chủy thủ này từ đâu ra, cho ta xem."

"Khoan đã, đó là của ta." Khố Nhĩ Cáp còn chưa nói xong đã bị đoạt mất chủy thủ.

Khố Nhĩ Cáp: Khóc ngất mất.

Nguyên Chân lẳng lặng nhìn, tùy hầu ở một bên nói: "Đại nhân, không ngăn cản sao?"

Nguyên Chân: "Sao phải cản?"

Nhớ đến trước lúc xuất phát, vị tiên nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi kia cố ý nói với hắn: "Lần này đi phương bắc gặp người bộ lạc Hiến Chân, đại thể ổn thỏa là được, không cần câu nệ tiểu tiết."

Vừa khéo hắn cũng nghĩ như vậy.

Đến buổi tối người bộ lạc Hiến Chân dùng dao Xích Hạ mang đến giết mười lăm con dê, bọc muối ăn Xích Hạ mang đến làm dê nướng nguyên con và canh thịt dê.

Nơi đây có mức chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, quân Xích Hạ có chút không thích ứng kịp. Nỗ Đạt để người trong bộ lạc tìm áo da dư đến cho mọi người phủ thêm.

Thành thật mà nói áo da có mùi rất nặng, có hơi ám lên người nhưng đúng thật là rất ấm. Có một số người nhịn nhưng cũng có một số người không nhịn nổi, bèn đốt lửa ngồi vây quanh, người ngồi nhiều sau lại chỉ có thể đứng, kết quả khiến người trong bộ lạc tưởng nhầm rằng bọn họ muốn nhảy múa.

Một binh lính Xích Hạ giơ tay từ chối: "Thật sự không cần."

"Nam tử hán đại trượng phu, thẹn thùng cái gì, nào."

Tay vừa giơ đã bị túm đi, hai hán tử bộ lạc kéo hắn, không nhảy cũng phải nhảy.

Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, người thứ ba...

Xung quanh đều là tiếng ồn ào và tiếng cười đùa, không khí tốt đến trước nay chưa từng có, vô tình xóa bỏ ngăn cách giữa hai nhóm người.

Nguyên Chân ăn thịt dê nướng, đang mỉm cười nhìn ra giữa sân, kết quả đỉnh đầu xuất hiện một cái bóng chùm lên.

Dưới ánh lửa, hàm răng trắng bóc của Khố Nhĩ Cáp đặc biệt sáng lóa: "Nguyên ca ca, không cần hâm mộ người khác, ta dẫn ngươi đi nhảy múa."

Thật đáng thương, chỉ có thể nhìn người khác trông mong.

Nguyên Chân ngốc luôn, hắn chỉ là xem náo nhiệt, hắn trêu ai chọc ai.

Chỉ trong nháy mắt ngây người như vậy hắn đã bị Khố Nhĩ Cáp kéo vào giữa đám người.

Nguyên đại ca còn giúp bọn hắn mang đồ đến, hắn nhất định phải làm một người tốt, về sau bọn họ chính là huynh đệ ruột khác cha khác mẹ rồi.

- -----oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play