Hai hán tử cho đá lên xe đẩy, sau đó đẩy xe đá đi, bọn họ đi rồi, có người ngẩng đầu nhìn trời: "Sắp đến giờ tỵ rồi."
Những người khác nghe vậy, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vui mừng: "Đúng là sắp đến giờ tỵ."
Bọn họ một ngày hai bữa cơm, buổi trưa giờ tỵ một lần, buổi chiều giờ dậu một lần.
"Lát nữa các ngươi ăn khô, hay là ăn đặc." Vị Nhất Niệm đại nhân kia không lừa họ, nói một khô một đặc, chính là một khô một đặc.
"Ta muốn ăn khô, ban ngày làm việc không có sức, làm việc không có sức, sẽ bị người ta ghét, bây giờ ta muốn thành thật đàng hoàng làm cho xong một năm, sau đó giống những người khác trong lãnh địa, sau này có đất có nhà kiếm tiền, lại cưới lão nương, sinh một thằng nhóc mập mạp."
Người chung quanh vui vẻ nói: "Ngươi con mẹ nó nghĩ đúng là xa."
"Sớm biết sẽ có may mắn như hôm nay, lúc đầu ta ở trong quân lưu dân làm gì, tìm thẳng tới nương tựa Xích Hạ là được. Nói không chừng bây giờ đã có nhà ở rồi."
"Nhưng trước đây chưa từng nghe tới Xích Hạ mà."
Mọi người bỗng chốc trầm mặc.
Một lúc lâu sau, mới có người nói: "Thôi đi thôi đi, muốn những thứ khác, làm việc."
Nhưng mà mặt trời còn nóng như vậy, bọn họ cũng không có quá nhiều lòng tin, đảm bảo Xích Hạ nhất định có thể có tương lai. Chỉ là lúc này, bọn họ thật không có cách nào khác.
...
Nhất Niệm nói với thủ vệ: "Mở cửa ra."
"Vâng, Nhất Niệm đại nhân."
Huyện lệnh Hà huyện đã bị giam trong phòng tối ba ngày, khi thấy động tĩnh ngoài cửa, lộ ra chút ánh sáng, ánh mắt hắn có chút không thích ứng.
Qua một lúc lâu, hắn mới cảm giác được có người đứng trước mặt mình, hắn hữu khí vô lực nói: "Các ngươi là muốn đói chết ta sao."
Nhất Niệm tự mình tìm chỗ ngồi xuống, lưng thẳng tắp. cằm hơi nâng: "Sao vậy được chứ. Nếu muốn bỏ đói ngươi, sát vách còn làm việc thừa đưa cơm cho ngươi."
"Một ngày một ít cháo loãng cũng được à?" Giọng điệu Huyện lệnh Hà huyện có chút mỉa mai.
Nhất Niệm: "Đó không phải giữ mạng của ngươi sao?"
Huyện lệnh Hà huyện:...
Hắn tức đến nổi tim phổi đều đau, lại vướng vì không có chút khí lực.
Hắn hừ hừ hai tiếng, quay mặt đi chỗ khác, dứt khoát không để ý Nhất Niệm.
Nhất Niệm: "Ngươi bị đói, đầu óc sẽ không nóng lên."
Huyện lệnh Hà huyện:... Đ*ch
Thật sự là thúc có thể nhịn thím không thể nhịn.
"Ngươi tên vô lại này, đừng có quá cuồng vọng."
Nét mặt Nhất Niệm không đổi, thong thả ung dung phủi phủi tay áo: "Ta chính là cuồng vọng thì đã sao, Lý Đàm, đừng quên, hiện tại ngươi là tù nhân của bổn điện hạ."
Bổn điện hạ???
Lý Đàm híp mắt cẩn thận đánh giá Nhất Niệm, không đúng, cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt, tuổi này, khí độ này, còn có dân chạy nạn bên ngoài...
Nếu thật sự là...
Còn có tướng mạo này, cũng không biết trong lòng thế nào, hắn vậy mà cảm thấy thật sự có vài phần tương tự.
Như vậy chỉ có vị kia mới có thể làm được, nhưng vị kia lúc trước không phải là, không phải là...
Môi Lý Đàm giật giật, run rẩy nói: "Cửu... Cửu Điện hạ?"
Nhất Niệm: "Không sai, còn chưa tới nỗi mờ mắt."
Lý Đàm: "Cửu Điện hạ, ta nói với người, dù người là Điện hạ, nói kiểu như người, cũng sẽ bị đánh đấy.”
Được rồi, hắn thật sự không dám đánh.
Lý Đàm nhất thời bất chấp cái gì mà kiêu ngạo hay không kiêu ngạo, vị trước mắt này chính là Hoàng tử hàng thật giá thật, nào có phải là cường đạo.
Hắn quỳ xuống: "Hạ quan Lý Đàm, bái kiến Điện hạ, Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Nhất Niệm: "Đứng lên đi."
Lần này sau khi đứng lên, Lý đàm quy quy củ củ ngồi xuống, còn làm bộ làm tịch sửa lại đầu tóc vừa bẩn vừa rối.
Mắt hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên, con ngươi như sao sáng, khí chất tuyệt thịnh. Kết hợp với đối phương ở trong tuyệt cảnh xông ra một mảnh trời, vị này chính là chân mệnh thiên tử.
Vành mắt Lý Đàm thoáng cái đỏ lên: "Điện hạ, Điện hạ, bách tính thật là khổ, hạ quan thật khổ hu hu hu hu"
Ban đầu hắn còn nhỏ giọng khóc nức nở, dần dần thất thố, sau đó hoàn toàn khóc rống lên.
"Điện hạ, Điện hạ hu hu hu hu"
Nhất Niệm:...
Hiện giờ, may mà hắn đuổi thủ vệ đi xa, nhưng mà hắn không biết Lý Đàm khóc quá lớn, cho nên dù bọn thủ vệ có cách một khoảng, vẫn có thể nghe tiếng khóc.
Có điều, Lý Đàm nói thì lại không nghe rõ là nói gì.
Dù là như vậy, cũng đủ để bọn thủ vệ bổ não rồi.
Nhất Niệm đại nhân không hổ là Nhất Niệm đại nhân, viên quan kia hai ngày trước còn kiên cường, nhìn xem, Nhất Niệm đại nhân tới, lập tức liền thành thật. Đại nam nhân khóc thành như vậy, cũng không biết Nhất Niệm đại nhân làm cái gì.
Không phải đánh người răng rơi đầy đất đó chứ?!
Trong phòng, Nhất Niệm vô cùng muốn lấy khăn ra, chặn miệng Lý Đàm. Nhưng nhìn đối phương là một trung niên, khóc mất hình tượng như vậy, lại có chút không đành lòng.
Nếu như không phải đem bá tánh bên dưới trở thành trách nhiệm của bản thân, sao lại đến nỗi này.
Mấy ngày nay, những bá tánh Hà huyện đó cũng trong tối ngoài sáng tìm hiểu tin tức của Lý Đàm, cảnh tượng quan dân hài hòa này, ở trong thời thế này, hầu như là vô cùng khác biệt.
Nhất Niệm lặng yên chờ Lý Đàm phát tiết hết tâm tình, sau đó đưa khắn tới: "Lau đi."
"Tạ ơn... Hic... Tạ ơn Điện hạ." Lý Đàm cầm khăn lau nước mắt, thầm nghĩ cái khăn này thật mềm, sau đó hắn lau xong nước mặt, lại lau lau mặt.
Nhất Niệm: Cái khăn này không cần nữa.
Sau khi Lý Đàm lau xong, cái khăn đã thành màu xám, hắn ngượng ngùng nói: "Điện hạ, xin lỗi. Lát nữa hạ quan giặt sạch khăn trả lại cho ngài."
Nhất Niệm: "Không cần, ngươi cầm đi."
Lý Đàm vô cùng nhanh chóng cho khăn vào tay áo, lại chỉnh lại dáng ngồi, ngoan ngoãn ngồi quỳ trước mặt Nhất Niệm.
Nhất Niệm vị một loạt hành vi của hắn làm cho nghẹn, điều chỉnh lực chú ý, nghiêm mặt nói: "Ta có lời cần nói với ngươi."
Lý Đàm làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Nhất Niệm: "Trong Xích Hạ tạm thời không nhận được nhiều người như vậy, ta muốn ngươi dẫn bá tánh ngươi cai trị đi đến Hội huyện, yên tâm, đến đó rồi, mỗi người đều sẽ được phân lương thực đất đai nhà cửa, sẽ không để bọn họ chịu khổ."
Mắt Lý Đàm lại đỏ lên, mắt Nhất Niệm giật giật, vội nói: "Nhưng bên Hội huyện có một người chủ sự, sau khi ngươi đến, e là tạm thời đành phải làm người dưới, chờ sau này ta chiếm được huyện khác, lại cho ngươi đi qua làm Huyện lệnh."
Lý Đàm gật đầu như giã tỏi: "Điện hạ, mọi việc hạ quan đều nghe theo ngài."
Nhất Niệm vô cùng kinh ngạc: Dễ nói chuyện như vậy?
Lý Đàm nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười khổ nói: "Điện hạ, người nhìn hạ quan thử xem, thật ra năm nay hạ quan mới ba mươi tuổi."
Nhất Niệm mở to mắt.
Lý Đàm: "Hạ quan đúng là già, hiện giờ hạ quan không cần dốc sức gồng gánh, dưỡng đàng hoàng mấy năm, nói không chừng có thể trẻ ra một chút."
Nhất Niệm nghẹn một lúc, chỉ nói một chữ: "Ờ."
Hắn suy nghĩ một lát lại nói: "Còn đám lưu dân kia, ta biết đứng ở vị trí quan phụ mẫu, trong lòng ngươi có oán hận, nhưng ở vị trí của ta, thì không thể hành động theo cảm tính."
Nhất Niệm đơn giản chỉ điểm vài câu, Lý Đàm cũng không phải kẻ ngu, rất nhanh đã hiểu được dụng tâm của Điện hạ.
Chỉ là khi đứng ngoài cuộc, ai cũng có thể lý trí, nhưng thân là đương sự, về mặt tình cảm khó tránh khỏi không chịu được.
Nhất Niệm: "Ngươi mang người đi Hội huyện, sau này cách xa, lại có cuộc sống tốt đẹp, chút hận thù theo thời gian trôi, từ từ có thể buông xuống."
Lý Đàm thở dài: "Vậy thì nghe theo Điện hạ."
Nhất Niệm: "Một thời gian nữa, tốt nhất ngươi nên trấn an bá tánh ngươi cai trị một chút."
Lý Đàm: "Vâng."
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT