Phía sau một sườn núi hoang vu, một đám người tụ tập cùng nhau, có người gọi một tiếng, thiếu niên tuấn mỹ trong đám người xoay đầu lại.
Hán tử kia lập tức rùng mình, những lời muốn nói trong đầu đều loạn thành một đoàn.
Khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên khẽ dịu đi, nói: “Chuyện gì?”
Hắn mới gần mười bốn tuổi, thân thể còn chưa phát triển hết, nhưng vẻ trầm ổn đã có thể so sánh với người trưởng thành rồi.
Hán tử ấp úng một lúc mới nghẹn ra một chữ: “Không.”
Nhất Niệm đại nhân còn nhỏ hơn cả bọn họ, Nhất Niệm đại nhân còn không sợ, bọn họ sao còn không biết xấu hổ mà nói sợ chứ.
Tần Thu Nguyệt hợp thời nói: “Mọi người không phải sợ, lần này chúng ta đi diệt phỉ không phải vì người khác, mà là vì chính chúng ta.”
“Các ngươi nghĩ mà xem, sơn phỉ cách Hội huyện không xa, vậy Xích Hạ bị bọn chúng phát hiện cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, đến lúc đó sơn phỉ tiến đánh Xích Hạ, tường đất chúng ta xây tốt bị phá, lúa mạch gieo xuống sẽ bị chúng đốt sạch.”
“Phải phải, ngươi nói đúng lắm.” Lời nói có chút qua loa.
Vốn tâm lý hoảng loạn đã bị Nhất Niệm trấn xuống của mọi người lại bắt đầu dâng lên.
“... Thật ra chúng ta cứ luôn ở Xích Hạ, có Chưởng môn là tốt rồi.”
Bọn họ rất bội phục Nhất Niệm đại nhân, cũng tôn trọng hắn. Nếu là chuyện khác, bọn họ không nói hai lời lập tức làm theo, nhưng mà chống lại sơn tặc, làm một người dân bình thường đã từng bị sơn tặc tàn phá. Sơn phỉ để lại cho bọn họ bóng ma tâm lý quá lớn.
Đến nay mới thôi, bọn họ cũng chỉ ở lần đó Chưởng môn lạnh giọng ra lệnh, cùng với hai trăm người cùng xông lên lúc đó đánh với năm mười tên chỉ là tàn binh bại tướng.
Lúc ấy bọn họ là chiếm ưu thế tuyệt đối.
Sự sợ hãi sẽ làm mất khống chế cảm xúc của con người, Nhất Niệm cũng không quát tháo bọn họ.
Bởi vì bọn họ là người thường, những điều trải qua trong quá khứ làm tâm tính của bọn họ yếu ớt.
Nhất Niệm hỏi: “Các ngươi biết Chưởng môn là người nào không?”
“Tiên, tiên nhân?”
Nhất Niệm gật đầu tiếp tục hỏi: “Như vậy tiên nhân sẽ đi đâu?”
Một đám người ngập ngừng, sau một lúc lâu mới có người lo sợ bất an nói: “... Trên trời.”
Nhất Niệm không quá thích từ [Trên trời] này, bởi vì nếu Trương Túc thực sự về trời, vậy thì hắn cũng chỉ có thể nhìn chứ không làm được gì cả.
Chỉ mới nghĩ như vậy, cả người đều lộ ra sự bất lực rồi.
Nhất Niệm đè xuống cảm xúc đang dâng lên trong lòng, hắn nói: “Chưởng môn thấy chúng ta đáng thương, hạ phàm độ chúng ta. Nhưng mà tiên nhân chú trọng tùy tâm sở dục, hợp duyên phận. Chúng ta may mắn có thể đi theo Chưởng môn, nếu không nắm chặt cơ hội này, cố gắng rèn luyện. Nếu có một ngày Chưởng môn đột nhiên…”
Hắn dừng một chút, cắn răng nói tiếp: “Chưởng môn đột nhiên rời đi, dù cho chúng ta có lương thực tài vật, nhưng ở trong mắt tặc nhân thì có khác gì dê béo đâu. Đến lúc đó lương thực bị cướp, tôn nghiêm bị dẫm đạp, vận khí không tốt còn bị người giết chết. Vận khí tốt thì chạy đi, lần thứ hai trở thành dân chạy nạn, cuộc sống qua hôm nay không biết ngày mai.”
“Không,” Nhất Niệm còn chưa nói xong, những người khác đã sợ tới mức ngắt lời hắn: “Chuyện như vậy sẽ không xảy ra. Chưởng môn, Chưởng môn sẽ không rời đi.”
Nhất Niệm nhếch môi, tựa như trào phúng lại giống như cười khổ: “Vì sao không đi.”
“Trên đời này nhiều người chịu khổ như vậy, dựa vào cái gì mà chỉ cứu ngươi.”
Lời này như đang hỏi mọi người, đúng vậy, trên đời này nhiều người chịu khổ như vậy, dựa vào cái gì mà cho rằng Chưởng môn chỉ cứu bọn họ chứ.
Nếu có một ngày Chưởng môn thực sự rời đi, thật ra bọn họ cũng đâu có cách gì đâu.
Lời của Nhất Niệm đại nhân, bọn họ không thích nghe, nhưng lại không thể phủ nhận đó là sự thật. Sự thật tàn khốc mà vô tình.
Nhất Niệm cho mọi người cơ hội suy nghĩ sâu xa, cảm thấy thời khắc không sai biệt lắm mới nói: “Rèn sắt còn cần bản thân cứng rắn. Trên người mình học được một thân bản lĩnh, tương lai cho dù phát sinh cái gì thì cũng không sợ.”
“Mà cơ hội khó có được như vậy, là Chưởng môn tạo cho các ngươi.”
Ánh mắt Nhất Niệm chuyển vòng, vô tình liếc Tần Thu Nguyệt, mí mắt Tần Thu Nguyệt nhảy lên, hít vào một hơi thật sâu nói: “Cả đời người nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Có cơ hội làm anh hùng thì ai lại nguyện ý cả đời làm người vô tích sự uất ức hèn nhát đây. Ai cũng có thể ức hiếp, nhục mạ, cuộc sống như vậy còn ý nghĩa gì chứ.”
“Lại nói, các ngươi nghĩ xem lần này diệt phỉ thành công, là công lao lớn thế nào chứ. Ngày thường chúng ta huấn luyện vất vả như vậy, bây giờ trên người có áo giáp, tay cầm vũ khí, còn chưa đánh chúng ta đã thắng bảy phần rồi, đúng không nào.”
“Đúng vậy, đúng, đúng…”
Trên trăm hán tử đều hô to, khí thế mạnh mẽ.
Nhất Niệm thấy thế hài lòng gật đầu, bây giờ đội ngũ này mới ra dáng nè.
…
Đả hổ trại là mới lập lên gần hai năm nay, đại đương gia họ Võ, trong nhà đứng hàng thứ tư, gọi là Võ Lão Tứ.
Võ Lão Tứ họ Võ, trong nhà cũng có nguồn gốc học võ, từ nhỏ đầu óc hắn đã thông minh, học một thân công phu tốt. Nên tự thấy mình là thiên kiêu chi tử, đã định trước bất phàm. Đầu óc nóng lên đi tham gia thi võ, vòng đầu tiên đã bị người ta đánh rớt.
Trong lòng hắn căm giận, tìm được đầu sỏ gây tội, tên đầu sỏ gây tội kia là một tên ăn chơi trác táng, hắn ta ghét nhất là hạng thô bỉ như Võ Lão Tứ, Võ Lão Tứ tới tìm hắn ta, hắn ta lập tức ra sức nói móc trào phúng về khả năng của hắn. Võ Lão Tứ tuổi trẻ khí thịnh liền đánh chết người ta.
Việc này không phải việc tốt, hắn chạy trốn ở bên ngoài, đáng thương người nhà họ Võ bị hắn làm liên lụy, toàn bộ bị xử tử. Lúc Võ Lão Tứ nhận được tin thì thi thể người nhà họ Võ cũng đã thối.
Dưới cơn nóng giận Võ Lão Tứ giết lên huyện nha, chém chết mấy tên quan sai ác độc, sau đó thoát đi khỏi trấn.
Trên đường chạy nạn, hắn tụ tập một lượng lớn nạn dân, chiếm núi xưng vương. Ban đầu hắn còn có chút tâm địa nghĩa hiệp, quyết định thay trời hành đạo, cứu vớt dân chúng ở tầng lớp dưới chót.
Nhưng tất cả thiên phú hắn có đều ở trên chuyện luyện võ, căn bản không hiểu gì về tục vật, lại càng không có tiền bạc bên người, mới ngắn ngủi mấy ngày đã như trứng chọi đá. Nạn dân hắn thu lưu nhân cơ hội tạo phản, dưới sự tức giận Võ Lão Tứ đã giết chết người kia.
Áp lực về lương thực giảm đi, Võ Lão Tứ nhẹ nhàng thở ra, nhưng chỉ có ra mà không có vào, cuộc sống hàng ngày vô cùng khổ sở.
Thế là dưới sự đề nghị của thuộc hạ, hắn bắt đầu cuộc sống “Cướp của người giàu chia cho người nghèo”.
Cướp chính là tiền tài bất nghĩa, chia là người nghèo bọn họ.
Đồ cướp được đến quá dễ dàng, cuộc sống quá tiêu dao, Võ Lão Tứ càng ngày càng làm quá, thu nạp nhân thủ cũng càng ngày càng đông.
Hắn không phải người nào cũng được, chỉ cần thanh niên trai tráng, hơn nữa trừng trị người dưới rất có dáng vẻ, hắn sẽ làm trò giết chết vài người trước mặt những người khác, để lại một hai người, nói cho bọn họ là vì thưởng thức bọn họ nên mới để bọn họ lại. Nếu không nghe lời thì sẽ giết chết bọn họ giống những người kia luôn.
Quyền lực ăn mòn lòng người, Võ Lão Tứ vốn không phải người quá chính nghĩa, nếu không lúc trước cũng sẽ không vì lời nói mà đánh chết người, còn chạy trốn không màng hậu quả, để lại tai họa cho người nhà.
Đừng nói cái gì mà dưới sự xúc động nên không nghĩ nhiều như vậy. Không phải không nghĩ tới, chẳng qua là trốn tránh theo bản năng mà thôi.
Võ Lão Tứ lấy cớ nạn dân đã từng phản bội hắn, nên nạn dân đều không phải người tốt, mà tiến hành lạm sát.
Sau đó quan phủ đã phái người tới hòa giải, quan phủ đưa ra ý dùng mạng cả nhà tên ăn chơi trác táng kia để biểu hiện thành ý. Võ Lão Tứ thuận sườn núi xuống lừa[1] đồng ý, từ đây thế lực Đả Hổ trại ngày càng tăng cao, khí thế càng kiêu ngạo.
[1] Thuận sườn núi xuống lừa: Ẩn dụ của việc nhân cơ hội xuống đài.
Hội huyện bị hủy diệt, mặt ngoài nhìn là do họa lưu dân, nhưng cụ thể thế nào chỉ có lòng người nào đó là rõ nhất.
Trên sườn núi Đả Hổ trại đã có hàng rào rất quy mô, gần như cứ năm bước lại có một trạm gác nhỏ, mười bước một trạm gác to.
Võ Lão Tứ mồm to ăn thịt mồm to uống rượu, trong ngực còn ôm một nữ nhân trang điểm thanh tú. Nữ nhân lớn lên xinh đẹp, một thân áo gai vải thô cũng không thể che đi vẻ đẹp của nàng được.
“Không phải Uyển Nương am hiểu nhất là khiêu vũ à, đi, nhảy một cái cho lão tử xem, nhảy mà đẹp, hôm nay thưởng ngươi cái đùi gà.”
Nữ tử miễn cưỡng nở một nụ cười: “Đúng vậy.”
Nàng đứng lên từ trong lồng ngực nam nhân, chậm rãi đi đến giữa đám người, ánh mắt những nam nhân khác giống như sói nhìn chằm chằm miếng thịt mà nhìn nàng.
Uyển Nương, đầu bài của Hồng Thanh lâu ở Hội huyện.
Cổ tay nàng hơi chuyển, dáng người uyển chuyển, không có nhạc đệm cũng đều có thể tự mình tìm được tiết tấu để nhảy.
“Hay, nhảy đẹp!!”
Trong đại đường rộng mở là tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các nam nhân, tiếng trầm trồ khen ngợi, trong nháy mắt Uyển Nương thiếu chút nữa cho rằng bản thân mình vẫn còn ở trong thanh lâu bán nghệ.
Võ Lão Tứ rót một ngụm rượu, vẫn cảm thấy thiếu chút hương vị: “Chỉ khiêu vũ không chẳng thú vị gì cả, lại hát một đoạn tiểu khúc đi.”
Thân hình Uyển Nương cứng lại, vốn khiêu vũ đã làm người rất mệt mỏi, nàng lại ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lúc này còn bắt nàng hát một khúc, quả thật là đang khó xử nàng.
Mặt Võ Lão Tứ trầm xuống, câu nói tiếp theo lập tức được Uyển Nương nuốt vào trong bụng.
Hôm nay e là khó giữ được mạng nhỏ này rồi, trong lòng Uyển Nương đau khổ nghĩ.
Ngay vào lúc nàng tuyệt vọng, đột nhiên có người vọt vào nói: “Đại đương gia, chúng ta bắt được một đứa con nhà phú thương.”
Võ Lão Tứ cực kỳ mẫn cảm với từ phú thương này, cũng không rảnh mà xem người khiêu vũ với hát hò gì nữa, phất phất tay với Uyển Nương: “Ngươi xuống trước đi.”
Uyển Nương cầu còn không được.
Sau khi Uyển Nương rời đi, lập tức có người áp tải một thiếu niên đi vào, trên người thiếu niên này mặc hoa phục, làn da tinh tế, lại lớn lên tuấn mỹ, đích xác không giống dân chúng bình thường.
Nhưng cũng không giống con nhà phú thương.
Trong lòng Võ Lão Tứ cân nhắc, tiến lên đánh giá thiếu niên đang bị trói chặt.
Thiếu niên hơi nâng cằm: “Các ngươi mau thả ta ra, nếu không phụ thân ta sẽ dẫn người đến tấn công chỗ này của các ngươi.”
Võ Lão Tứ trực tiếp bị tức đến cười: “Phụ thân ngươi?”
Thiếu niên gật đầu: “Phụ thân ta có nhiều tiền, ông ấy có thể bỏ tiền ra tìm thật nhiều người tới cứu ta.”
Nghĩ đến gì đó, thiếu niên hơi dừng một chút, sửa lời nói: “Nếu các ngươi nguyện ý thả ta, phụ thân ta cũng có thể trực tiếp đưa tiền chuộc cho các ngươi. Dù sao các ngươi đừng thương tổn ta là được.”
“Đường núi này của các ngươi thật khó đi mà, lúc ta đi lên không cẩn thận bị trẹo chân rồi, ngươi có thể bảo người xem cho ta không, ngươi yên tâm, ta sẽ cho tiền.”
Võ Lão Tứ: Chắc chắn đây là con nhà phú thương rồi, kiến thức hạn hẹp đến lợi hại.
Hắn giơ tay nhéo mặt thiếu niên một cái, lúc rời tay ra lập tức trên mặt thiếu niên đã xuất hiện vết hồng.
Chậc, thật đủ yếu ớt.
Nhưng mà yếu ớt cũng tốt, cái này nói lên hắn được người trong nhà coi trọng, như vậy mới có thể bỏ tiền chuộc người ra được.
Nhưng mà hắn vẫn có chút không yên tâm: “Này tiểu tử, người hầu của ngươi đâu?”
Nếu là con nhà phú thương thì không thiếu người hầu sai sử chứ nhỉ.
Đôi mắt thiếu niên trợn lên, giống như cực kỳ tức giận mà quay mặt đi.
Người bắt được thiếu niên cười ha ha: “Chắc chắn đại đương gia không thể tưởng tượng ra được, người hầu của tên tiểu tử này đều là một đám hèn nhát, sau khi phát hiện không đánh lại chúng ta thì lập tức chạy sạch rồi.”
Thiếu niên căm giận nói: “Chờ ta trở về, ta nhất định sẽ bảo phụ thân ta đuổi việc bọn chúng.”
Võ Lão Tứ hừ một tiếng không nói chuyện, trong lòng lại đang cười nhạo: Trở về? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày đi.
Tiền hắn sẽ thu, người thì đừng mong thả.
Phú thương là giàu như thế nào hắn còn không biết chắc, còn không phải trong nhà toàn thịt cá à, đến lúc đó nhân cơ hội bắt phú thương kia vào tay, ở trước mặt bao người thiên đao vạn quả hai cha con họ. Thứ nhất có thể di dời cừu hận, còn có thể được một khoản tiền tài, thứ hai có thể lần nữa đề cao uy tín của hắn.
Nghĩ đến cái này, ánh mắt Võ Lão Tứ nhìn thiếu niên tựa như nhìn người chết vậy.
So đo với một người chết làm gì chứ.
“Nhốt hắn vào một phòng riêng, đừng làm hắn chuồn mất. Những người khác đi xuống núi hỏi thăm phú hộ Trương gia là Trương gia nào.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trương - giả tiên nhân - chân thần côn - Túc: Bản tọa là Trương gia này, ngươi có hài lòng không?
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT