Được tận mắt nhìn thấy đồ vật xuất hiện từ hư vô là một trải nghiệm thế nào?
Có lẽ là khiếp sợ đến mất luôn khả năng nói đi.
Một nam nhân lá gan lớn hơn một chút, sau khi dập đầu ba cái với Trương Túc, một đường lết gối tới bên cạnh đống lương thực, run run dùng tay nắm lấy một nắm nhỏ lương thực rồi nhét thẳng vào trong miệng.
Hương vị chỉ thuộc về ngô tràn ngập trong miệng, nam nhân lập tức khóc lóc thảm thiết, nức nở nói: “Là lương thực, thật sự là lương thực.”
Đám người nguyên bản đang đờ đẫn lập tức vọt qua như một tổ ong, mắt thấy sắp lâm vào cảnh đánh nhau cướp đoạt.
Nhất Niệm lạnh lùng nói: “Bảo hộ Chưởng môn trước.”
Nhưng mọi người chỉ nghe được một tiếng hừ lạnh, cách đó không xa ầm một tiếng nổ tung, giống như sấm sét.
Lúc này mọi người mới tìm về được lý trí, xoạt xoạt quỳ đầy đất, nơm nớp lo sợ nói: “Tiên nhân thứ tội, tiên nhân thứ tội, chúng tiểu nhân sai rồi, cầu xin tiên nhân cho chúng tiểu nhân một cơ hội nữa.”
“Không có lần sau.” Âm thanh kia còn lạnh hơn cái lạnh thấu xương của mùa đông, không ai dám nhìn thẳng vào mặt của tiên nhân.
Bá tánh Hội huyện: “Vâng vâng vâng, tuyệt đối không có lần sau.”
Đám người hỗn loạn lập tức xếp thành hai hàng dài, Nhất Niệm nhìn lướt qua cũng đã tính ra được nhân số đại khái.
Hắn đi đến bên cạnh Trương Túc, chắp tay nói: “Chưởng môn.”
Trương Túc: “Hử?”
Nhất Niệm: “Ở đây ta để 50 người trông coi, những người khác đi theo Chưởng môn tuần tra quanh huyện thành có được không?”
Trong lòng Trương Túc cảm thấy rất được, chứ không thì nàng ở bên cạnh đứng xem người khác nấu cơm ăn cơm cũng rất xấu hổ nha.
Nhất Niệm quả thực cho nàng một cái thang quá hợp lúc mà ~
Đuôi mắt Trương Túc hơi nheo, liếc mắt nhìn qua.
Chỉ một ánh mắt nhưng Nhất Niệm lập tức hiểu. Hắn lùi ra phía sau ba bước, rồi mới xoay người đi về phía những người khác, nhỏ giọng phân phó vài câu.
Trương Túc nhanh chóng mang theo những người khác biến mất ở cửa thành. Tiên nhân đi rồi, mọi người ở đó đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong số bá tánh Hội huyện đi ra ba mươi tráng niên, bắc bếp để nấu cháo, những người khác thì đi nhặt bàn ghế vứt đi ven đường để làm củi đốt.
Tình cảnh rất an tĩnh, cũng rất có trật tự. Đội hộ vệ ở lại trông coi bá tánh Hội huyện cũng nhẹ nhàng thở ra.
Một lão phụ nhân run rẩy đi đến trước mặt một nữ nhân khỏe mạnh, nặn ra nụ cười nói: “Đại muội tử, ta có thể hỏi thăm các ngươi chuyện này được không?”
Tần Thu Nguyệt nói năng thận trọng: “Ngươi muốn hỏi chuyện về Chưởng môn à?”
Lão phụ nhân liên tục gật đầu: “Chưởng môn là tiên nhân trên trời hạ phàm đúng không?”
Những bá tánh Hội huyện khác cũng rối rít vểnh tai lên nghe.
Tần Thu Nguyệt nghĩ đến mục đích chuyến đi này của bọn họ nên trịnh trọng gật đầu.
Rồi sau đó nói: “Cố gắng đừng gọi là tiên nhân, gọi Chưởng môn.”
Cái xưng hô tiên nhân này quá gây chú ý rồi.
Trong nháy mắt lão phụ nhân đã hiểu được: “Ta hiểu, ta hiểu mà.”
Một lúc sau, bà ta lại hỏi: “Tiên… Chưởng môn sẽ mang chúng ta đi chứ?”
Tần Thu Nguyệt thầm nghĩ: Mặc kệ Chưởng môn mang hay không mang theo các ngươi đi nhưng chắc chắn là muốn xen vào chuyện của các ngươi.
Nhưng sau khi nàng và trượng phu thành thân, lão Nguyễn thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm cho nàng vài câu, cho nên lúc này Tần Thu Nguyệt nói: “Ta chỉ là một hộ vệ nho nhỏ, nào dám phỏng đoán suy nghĩ của Chưởng môn.”
Lão phụ nhân còn muốn hỏi tiếp gì đó nhưng Tần Thu Nguyệt đã đi về phía đội hộ vệ, nàng còn nhỏ giọng dặn dò những người khác không nên trả lời lại bá tánh Hội huyện.
“Vì sao chứ?” Bây giờ trấn an tốt bá tánh Hội huyện, đến lúc đó bọn họ mới càng nhớ ơn Chưởng môn mà.
Tần Thu Nguyệt không tiện giải thích: “Dù sao ngươi cứ làm theo là được.”
“Dựa vào gì mà phải nghe theo ngươi, ngươi lại không phải đội trưởng.” Có người nói nhỏ.
Tần Thu Nguyệt cười lạnh: “Thế tùy ngươi thôi, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không quản được. Dù sao đến lúc Chưởng môn hỏi đến thì luôn có kẻ giơ đầu chịu trận.”
“Ngươi…”
Nhưng mặc kệ ra sao, lời kia của Tần Thu Nguyệt vẫn có hiệu quả.
Lúc lại có bá tánh Hội huyện đi qua hỏi thăm, nhưng người của đội hộ vệ đều ngậm miệng không nói, hoặc là thật sự có nói cũng chỉ là nói chút chuyện không quan trọng.
Mấy người Hội huyện bất lực trở về.
“Sao rồi, có hỏi thăm được gì không?”
Mấy người lắc đầu: “Miệng bọn họ chặt lắm.”
“Thật ra, Chưởng môn xuất hiện ở đây, là nói người vẫn muốn cứu chúng ta đó.”
“Ta cũng cảm thấy là như thế.”
“Dù sao đến lúc đó cầu xin cũng được, la lối khóc lóc lăn lộn cũng được, ta nhất định phải theo Chưởng môn đi.”
“...”
Nồi sắt rất nhanh sôi lục bục, mùi hương đồ ăn phiêu đãng ở không trung.
Đám người bắt đầu truyền đến từng tiếng xôn xao.
…
Trương Túc chậm rì rì đi lại trong huyện thành, nàng giơ tay vẫy vẫy để những người khác lui xa một chút, nàng gọi Nhất Niệm đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Không có ta trấn ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Nhất Niệm nghĩ một chút, không giấu Trương Túc: “Cọ xát nhỏ thì chắc là sẽ có, nhưng có sự chấn nhiếp lúc trước của người, còn có người của đội hội vệ canh ở đó nữa, sẽ không ầm ĩ thành đại loạn đâu.”
Trương Túc: “Ờ.”
Lúc này không có những người khác, biểu tình của nàng cũng không lạnh lùng nữa, Nhất Niệm cũng có thể từ vẻ mặt thả lỏng của nàng mà đoán ra được một chút: “Chưởng môn, thật ra cái này cũng có chỗ tốt.”
Trương Túc: “Là cái gì?”
Nhất Niệm: “Nhân tâm là thứ khó nói nhất. Dù cho người đã chấn nhiếp một phen, nhưng mà dân chúng Hội huyện bụng đói ùng ục đối mặt với đồ ăn, người nhiều cháo thiếu, không có đại loạn nhưng chắc chắn sẽ có nhiễu loạn nhỏ, lúc này sẽ có thể tự động chọn ra nhân tài thích hợp nhất, đến lúc đó để cho người sử dụng.”
Hắn nói ngắn gọn dễ hiểu, Trương Túc nghe hiểu luôn. Sau khi nghe xong, nàng cực kỳ cực kỳ tán thưởng Nhất Niệm.
Lúc trước nàng chỉ là không muốn xấu hổ mà đứng trơ trơ ra đó, quá tổn hại uy nghiêm của nàng chứ căn bản không nghĩ đến điều này.
Trương Túc: “Hệ thống ca, ngươi nói xem đều là gần gần tuổi với nhau, sao đầu óc Nhất Niệm lại thông minh vậy chứ.”
Hệ thống: “Ký chủ không cần tự lừa mình dối người, nghiêm khắc mà tính thì ngươi còn lớn hơn Nhất Niệm vài tuổi đó.”
Trương Túc: …
Hôm nay không thể nói chuyện mà.
Nhất Niệm cảm nhận được ánh mắt tán dương dừng trên người hắn, trong lòng vừa vui mừng vừa đắc ý, biểu tình trên mặt lại càng thêm cung kính.
Chưởng môn không cần nói, chỉ cần dùng ánh mắt thân cận thưởng thức như vậy mà nhìn hắn là được rồi.
Nhất Niệm không kiềm được khóe miệng cong lên, vì thế nói: “Chưởng môn, chúng ta nhìn xem địa hình phân bố của Hội huyện đi.”
“Đến lúc đó căn cứ vào cao kiến của người mà tu sửa lại lần nữa, vậy những địa phương này có thể cải thiện được rồi.”
“Đây là căn cứ địa đầu tiên của chúng ta ngoài Xích Hạ ra, tất nhiên phải coi trọng nhiều rồi.”
Trương Túc bị hắn nói đến trong lòng hào hùng vạn trượng, đúng nha, Hội huyện là căn cứ địa đầu tiên của bọn họ trừ Xích Hạ ra.”
Tiếp đó Trương Túc nghiêm túc hẳn lên, có đôi lúc nàng thấy không hiểu, Nhất Niệm sẽ nhỏ giọng giải thích cho nàng, giọng nói mềm mại thái độ lại tốt, còn không thu điểm công đức.
Trong hoảng hốt, Trương Túc còn cho rằng mình là đang đi ngắm cảnh kiến trúc thời cổ đại.
…
Cửa huyện thành.
Trương Túc đã đoán đúng, vì nguyên nhân đồ ăn nên đám người lại bắt đầu ầm ĩ.
Nồi sắt chỉ lớn có như vậy, một nồi cháo nấu ra cũng phải mất thời gian, nhưng mọi người đều đói bụng, dựa vào cái gì mà ngươi có thể ăn trước mà ta phải ăn sau chứ.
Chẳng qua là vì có đội hộ vệ ở đây nhìn mới không xảy ra chuyện đổ máu, nhưng giữa mọi người lại đầy mùi thuốc súng.
“Chúng ta mặc kệ à?”
“Nhưng mà trước khi Nhất Niệm đại nhân đi cũng không bảo chúng ta quản. Chưởng môn đã nói rồi, ý của Nhất Niệm đại nhân chính là ý của người.”
“Cứ mặc kệ sẽ xảy ra chuyện đó.” Có người không kiềm được nữa.
“Đều không được đi. Chưởng môn chỉ bảo chúng ta nhìn, nếu ai nhúng tay vào thì chính là người đó vi phạm mệnh lệnh của Chưởng môn.”
“Lại là ngươi, Tần Thu Nguyệt, ngươi có trái tim không vậy?” Nam nhân căm giận nói: “Quả nhiên là tướng từ tâm sinh, nữ nhân mặt đen như ngươi thì cũng chẳng thể sinh ra lòng tốt được.”
Tần Thu Nguyệt khoanh tay trước ngực: “Ta không so đo với kẻ ngốc.”
“Ngươi mắng ai ngốc hả, ngươi tìm việc có phải không, có bản lĩnh thì đánh một trận.” Trong cơn giận dữ, tất cả cảm xúc phức tạp của nam nhân đều biến thành lửa giận, nhắm vào Tần Thu Nguyệt.
Nhưng Tần Thu Nguyệt không sợ hắn: “Liêu Hôi. Ta không bị người kích động đâu, nếu ngươi vẫn muốn động thủ thì được thôi, nhưng ngươi cứ nghĩ xem hậu quả ngươi có gánh vác nổi không đi đã.”
Hai chữ hậu quả treo giữa mạng sống của Liêu Hôi, nghĩ đến Chưởng môn lạnh lùng như tuyết, hắn không nhịn nổi cảm thấy run rẩy.
Bá tánh Hội huyện bên kia cũng dần phát hiện ra người của đội hộ vệ không nhúng tay vào việc giữa bọn họ. Vì thế một ít người ầm ĩ càng ghê gớm.
“Ta đã ba ngày không ăn cơm, để ta ăn trước, những lão bất tử kia quản họ làm gì.”
“Cút ngay, để ta ăn trước.”
“Ta trước…” Một nam nhân tay đã sắp cầm lấy muỗng gỗ, trên mặt hắn còn chưa kịp lộ ra nụ cười, cả người đã giống như con diều bị người đạp bay ra ngoài.
“Lời Chưởng môn nói đều quên cả rồi à?” Nam nhân cao gầy khuôn mặt lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi muốn chết thì từ tùy tiện chết đi, đừng làm người khác liên lụy.”
“Từ Nam, con mẹ mày tính là cái gì chứ.”
Sắc mặt Từ Nam không đổi, thần sắc vô cùng bình tĩnh: “Ta không là gì, nhưng để thu thập ngươi thì vậy là đủ rồi.”
Từ Nam nói với những người khác: “Trong mắt Chưởng môn không chứa thứ bẩn thỉu, lúc trước chúng ta đã làm người tức giận một lần, bây giờ còn muốn làm người tức giận lần hai à?”
“Bây giờ các ngươi cùng ta trấn áp những người gây rối khác, chờ sau khi Chưởng môn quay về thấy đám người quy củ. Trong lòng vừa lòng nhận lấy chúng ta, sau này không cần lo lắng sinh tồn nữa. Hay là cùng các người khác ầm ĩ làm loạn, chỉ ăn một bữa cơm cuối cùng này?”
Đám người nhìn nhau, vấn đề này căn bản không cần nghĩ.
Vì thế ngay cả người già người ốm yếu đều cùng nhau ra sức, tìm dây thừng trói người.
Bá tánh Hội huyện lại lần nữa khôi phục trật tự, lúc này đây mới chân chính là an tĩnh.
Người của đội hộ vệ nhìn đến trợn mắt há mồm, còn có thể như vậy hở?
Tần Thu Nguyệt nhìn Từ Nam dẫn đầu, trong lòng có chút hâm mộ. Chờ sau khi Chưởng môn trở về, chắc chắn Từ Nam có thể lọt vào mắt Chưởng môn rồi.
Đáng tiếc loại cơ hội này không thường có, nên là thời điểm biểu hiện của đối phương.
Sau một canh giờ rưỡi, Trương Túc dẫn người quay về cửa huyện thành lần nữa, chân nàng có hơi xót, nhưng trên mặt không nhìn ra chút nào.
Lúc có nhiều người, cũng là lúc nàng biểu diễn kỹ thuật diễn.
Nàng nhìn nồi sắt được dọn dẹp sạch sẽ, cùng đám người ngồi ngoan ngoãn, cùng với… Hơn hai mươi người cả nam lẫn nữ bị trói thành bánh chưng ném ở bên cạnh.
Trương Túc tiến lên hai bước: “Ai làm?”
“Là Từ Nam, Chưởng môn, lúc người không có ở đây, Từ Nam mới dựa vào uy phong của người mà chơi xấu, Chưởng môn, người mau giết hắn đi.”
“Đúng đó, Chưởng môn, người mau giết đi…”
“Làm càn.” Nhất Niệm nhặt một cục đá ném vào miệng tên nam nhân đang kêu gào, trong nháy mắt máu tươi chảy ra.
Ngũ quan tuấn mỹ của hắn như bao trùm một tầng sương lạnh, cả người tức giận bừng bừng: “Thứ hạ tiện, ngươi là cái quái gì mà cũng dám sai Chưởng môn làm này nọ.”
“Người đâu, vả miệng.”
Tần Thu Nguyệt lập tức đi ra ngoài, nâng tay lên dùng sức tát xuống.
“Ngươi dám đánh…” Bốp…
“Mụ điên…” Bốp…
Tần Thu Nguyệt ra tay không chút lưu tình, vừa rồi tên này dám thêu dệt chuyện, nàng nhìn đối phương rất không vừa mắt. Ra tay cái sau nặng hơn cái trước.
Đánh được khoảng 50 cái, Nhất Niệm mới bảo dừng. Mặt nam nhân kia đã sưng như đầu heo.
Tiếp đó Trương Túc lại hỏi, lập tức có người nhanh chóng rõ ràng kể lại chuyện phía trước một lần.
Trương Túc nhìn hai mươi người bị bó ở đó, hơi nghiêng đầu: “Ổ Bảo còn chưa xây xong nhỉ.”
Nhất Niệm ngầm hiểu: “Đúng vậy Chưởng môn, dù sao vận chuyện đá và xây đá cần nhân công, nếu có người chia sẻ thì tốt rồi.”
Trương Túc: “Thế để bọn họ đi làm.”
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT