Chu Đại Hà cõng mẹ già vào trong nhà tránh mưa, còn mình thì nhảy nhót trong mưa, hai, ba chục người, bây giờ lại vui vẻ như những đứa trẻ.
Hắn ngửa đầu uống từng ngụm nước mưa, đừng nói cái gì mà nước mưa bẩn, bọn họ khát vô cùng, đói vô cùng, ngay cả đất sét trắng cũng đã từng ăn.
Nước mưa mùa thu đều ấm áp, theo cổ họng chạy thẳng vào bụng.
Chu lão nương cười như nở hoa, những nếp nhăn trên khuôn mặt chen chúc nhau. Trừa mưa thật tốt, mưa xong, đất có thể trồng hoa màu rồi.
Chu Đại Hà nhảy nhót một hồi, ngồi xổm xuống bốc đất trồng bị nước mưa bắn lên, ướt sũng, là đất trồng.
Hắn dùng ngón tay thô ráp miết nhẹ, cảm nhận độ mềm và mịn của đất ẩm. Nước mưa rơi trên tay hắn, dần dần dội bùn đất đi. Hắn nhìn bàn tay sạch sẽ, mũi cay cay, ngồi xổm dưới đất gào khóc.
Nước mưa giấu đi nước mắt, tiếng khóc cũng bị bao phủ trong tiếng mưa. Bọn họ ngày ngóng, đêm trông, ngóng trông bầu trời rơi xuống một giọt mưa.
Nếu như hắn có thể gặp Chưởng môn sớm hơn một chút thì tốt rồi, như vậy phụ thân hắn, ca ca, tỷ tỷ hắn đã không phải chết.
Cảm xúc bi thương sẽ lan truyền, đám người vốn đang cười lớn, sau phút vui mừng ngắn ngủ, là cảm giác trống rỗng nồng đậm. Những đau thương, phẫn nộ, tuyệt vọng, thống khổ cố tình giấu sâu trong đáy lòng giờ phút này như nước vỡ đê tràn khắp trong tim.
"Đa (cha), nương, các người nhìn thấy không, trời mưa, thật sự là trời mưa."
"Đa bọn trẻ, lúc ngươi chết đã muốn uống một miếng nước, bây giờ trời đang mưa, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu..."
"Tiểu Cẩu Tử của ta, con của ta hu hu hu hu..."
"Nương nó à..."
Trong màn mưa, diễn ra trăm vẻ nhân thế, khiến người nhìn đau xót.
Cổ họng Trương Túc như bị chặn một cây bông, rất chặt, đột nhiên nàng cảm giác vạt áo bị người ta khẽ kéo một cái.
Trương Túc mất tự nhiên híp mắt, tâm trạng nặng nề vừa rồi dần biến mất, có chút xấu hổ, chút sợ hãi, nàng hắng giọng một cái, trả lời: "Ta cũng rất vui khi gặp ngươi."
Trẻ con thành thật lại có khả năng như thế thật sự không gặp nhiều.
Nhất Niệm bình tĩnh nhìn nàng một cái, sau đó chợt lao vào trong màn mưa.
Trương Túc:???
Tim Nhất Niệm nhảy thình thịch, giống như một chút thỏ, hô hấp có chút khó khăn, lỗ tai, cổ cũng nóng hổi. Hắn để mặc cho nước mưa cọ rửa thân thể, ngón tay luồn qua tóc, tóc hắn ngắn, rửa rất dễ dàng.
Chu Đại Hà sau khi khóc lớn một trận, cả người như bị đào rỗng, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy Nhất Niệm đang gội đầu trong mưa. Hắn nháy mắt một cái, nghĩ tới gì đó, cũng tháo dây buộc tóc, còn cởi áo, tắm trong mưa.
Bọn họ đã rất lâu không tắm, trên người hôi muốn chết, thừa thịp trời mưa, tắm cho sạch sẽ. Như vậy lần sau gặp Chưởng môn, hắn cũng có thể lấy hết can đảm đi lên gần phía trước.
Các lão phụ nhân cầm thùng gỗ hứng nước mưa, nước mưa âm ấm, đợi lát nữa về nhà, đóng cửa lại, bọn họ cũng lau rửa.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng học theo. Các nam nhân để vai trần, lộ ngực.
Hiện giờ có cái ăn lấp đầy bụng, sự khác biệt nam nữ một lần nữa mới hiện ra. Các nữ nhân đỏ mặt nhao nhao về nhà, không dám nhìn thêm.
Trương Túc yên lặng về giường, ngồi xếp bằng xuống, sau đó lại nằm ngửa trên giường. Tiếng cười đùa cùng tiếng mưa bên ngoài truyền vào không ngớt, nàng không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên.
Ở một nơi mà mọi người không biết, âm thanh huyên náo vang lên, những động vật nhỏ còn sót lại vui sướng uống nước mưa.
Điểm công đức của Trương Túc cứ từ từ tăng lên.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT