Dư âm của tiếng nổ lớn vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt hoàn toàn biến dạng của mấy người ngã xuống đất, máu tươi dưới ánh mặt trời đỏ đến chói mắt.
Có một người bị thương nhẹ, đầu gối hắn mềm nhũn ra, quỳ trên mặt đất bùm bùm dập đầu với Trương Túc: “Tiên nhân tha mạng, tiên nhân tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi, cầu ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tiện dân như chúng ta.”
“Xin ngài, tiên nhân, xin ngài.”
Nam nhân kia làm gì còn tâm tư gì khác nữa, vừa rồi hắn đứng gần như vậy, nhìn rõ ràng cái viên tròn đen kia chính xác là trống rỗng xuất hiện rồi cứ thế nổ tung, nếu không phải hắn nhanh chân thì hắn cũng đã chết rồi.
Năng lực triệu hồi một vật từ hư không trừ tiên nhân trên trời thì còn có ai làm được chứ.
Thế mà bọn họ lại muốn giết tiên nhân.
Nam nhân ra sức dập đầu, trên mặt đất nhanh chóng hiện lên vệt máu: “Tiểu nhân thật sự biết sai rồi, cầu xin tiên nhân khoan dung tha thứ cho tiểu nhân một lần, cầu xin ngài, tiên nhân.”
Những người khác đứng cách đó không xa như mới tỉnh từ trong mộng, vội vàng chạy đến, cách Trương Túc một khoảng thì rào rào quỳ xuống.
“Tiên nhân tha mạng, tiên nhân, chúng ta biết sai rồi.”
“Tiên nhân…”
Một đám người quỳ gối ồn ào cầu xin trước mặt Trương Túc, Trịnh Hương Lan nhìn bóng lưng gầy gò của Trương Túc, chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, rầm một tiếng quỳ xuống.
Thật là đáng sợ, thật sự quá đáng sợ mà.
Tiếng nổ kia vang lên như sét đánh, ong ong ong vang vọng bên tai.
Không, có lẽ chính là sét, là sét ngưng tụ trong tay tiên nhân, nếu không thì sao có thể khủng bố như vậy chứ.
Trương Túc không để ý bọn họ trong khoảng thời gian một chung trà, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng: “Về sau nếu như lại có người lấy oán báo ơn, ta sẽ cho người đó nếm thử mùi vị bị sét đánh.”
Quả nhiên, lời nói của Trương Túc vừa rơi xuống, bá tánh vốn đang run bần bật lập tức run như cái sàng, vẻ mặt hoảng sợ.
“Tiên nhân, chúng ta không dám, không dám đâu.”
Lúc này Trương Túc mới phất tay: “Đều đứng lên đi.”
Một đám người sợ hãi nhìn nàng, không dám cử động.
Mặt Trương Túc trầm xuống: “Lời ta nói không nghe đúng không.”
Một đám người lập tức đứng lên, Trương Túc phất tay một cái, trên mặt đất trống rỗng xuất hiện một đống rau dại cùng mấy bát nước.
Mọi người bất chấp sợ hãi nhìn rau dại và nước xanh cả mắt, nhưng thi thể còn ở bên cạnh, bọn họ nhất thời không dám lao lên.
Trương Túc khẽ ra hiệu bằng mắt cho Nhất Niệm, đáy mắt thiếu niên đầy ý cười, nhưng rất nhanh bị áp xuống, căng mặt tiến lên: “Đây là Chưởng môn ban cho các ngươi, mỗi người chỉ có thể lấy một phần, nếu có người dám đoạt…”
Hắn cố ý kéo dài giọng, khiến người ta liên tưởng vô hạn.
“Không đoạt, không đoạt, tiên nhân, chúng ta không đoạt.”
Thiếu niên lạnh mặt quát lớn: “Đây là Chưởng môn đương nhiệm của Thiên Hành môn.”
Đừng nói những bá tánh kia, ngay cả Trương Túc trong lòng cũng run lên, sao Nhất Niệm lại phát giận vậy.
Tiên nhân thì càng dễ hù dọa so với Chưởng môn mà.
Nhưng khóe miệng thiếu niên mím thành một đường thẳng, ánh mắt sắc bén như một cây đao, tư thế giống như nếu đối phương không đổi cách gọi hắn sẽ đưa người ta chầu trời vậy.
Vì thế một đám người sôi nổi sửa lại: “Chưởng môn, đa tạ Chưởng môn.”
Sắc mặt Nhất Niệm lúc này mới hòa hoãn một chút, liếc nhìn Trương Túc một cái sau đó một lần nữa lui về phía sau Trương Túc.
Một phụ nhân cẩn thận nhìn sắc mặt Trương Túc, sau khi xác định Chưởng môn đồng ý cho bọn họ lấy ăn thì lập tức ra tay.
Đầu tiên nàng ta nâng bát nước lên uống hai ngụm, sau đó cố ép bản thân buông bát xuống, rồi cầm lấy một nắm rau dại, nàng ta lấy không nhiều lắm, Chưởng môn không lên tiếng quát nàng ta, nên phụ nhân nhẹ nhàng thở ra.
Có phụ nhân mở đầu, những người khác cũng bắt đầu lấy đồ ăn, cũng có người muốn lấy nhiều.
Kết quả trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Ngươi muốn bước theo vết xe đổ của bọn họ à.”
“Bọn họ” là ai, tất cả mọi người đều biết rất rõ. Vì thế người nọ thu tay về, hoàn toàn thành thật.
Trương Túc chờ bọn họ ăn cơm, những người này ăn vô cùng chậm vô cùng quý trọng. Rốt cuộc chờ đến khi bọn họ ăn xong, thiếu niên lạnh lùng nói: “Nơi này của các ngươi có còn người khác không?”
Một đám người hai mặt nhìn nhau không biết có nên nói hay không.
Trương Túc rũ mắt, sắc mặt vừa lạnh nhạt vừa bình thản nói: “Ta được thần chỉ dẫn, muốn đi tìm một nơi có thể cày cấy.”
Ánh mắt những người đó sáng ngời, lập tức khóc lóc cầu xin: “Chưởng môn, xin Chưởng môn hãy đưa chúng tôi theo với.”
“Chưởng môn, chỉ cần cho chúng tôi một mảnh đất, chúng tôi sẽ làm việc thật cần cù.”
“Chưởng môn, cầu xin ngài đưa chúng ta đi theo.”
Trương Túc chớp chớp mắt, khẽ nâng đầu: “Chuyến đi này hung hiểm khó định, tiền đồ mờ mịt.”
“Chưởng môn…” Một đám người ngạc nhiên, nghe ý tứ này của Chưởng môn là sẽ không che chở cho bọn họ.
Nhưng mà ở lại trong thành cũng chỉ chờ chết, nếu đi theo Chưởng môn may ra còn có một đường hy vọng. Rốt cuộc thì Chưởng môn cũng đồng ý lấy rau dại và nước cho bọn họ ăn.
Vì thế có người khẽ cắn môi: “Chưởng môn, xin ngài cho chúng tôi đi theo ngài là được, nếu có người dám can đảm làm tổn thương đến ngài, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài không quản mạng sống.”
Trương Túc cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười hờ hững: “Lúc hoàng hôn, bổn tọa lập tức sẽ rời đi. Các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Trương Túc bỏ lại những lời này rồi lập tức xoay người đi luôn, những người khác nhìn bóng dáng nàng, chần chờ một lúc rồi cũng có người đi theo sau.
Trương Túc dừng lại ở một phòng nhỏ rách nát, tấm ván gỗ trên đỉnh đầu che đi ánh nắng, đợi tới lúc hoàng hôn, vậy mà ở quanh phòng nhỏ đã tụ tập hơn 50 người.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT