Mạt thế thiên tai càn quét

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Editor: peterpan0209

Lúc ở trên xe, Kiều Thanh Thanh khóc đến khi ngủ. Từ buổi sáng trọng sinh đến bây giờ, cô vẫn luôn ở trạng thái bận rộn, đầu óc vẫn luôn tính toán các loại vật tư, đã sớm mỏi mệt không chịu nổi. Hiện tại như trút được gánh nặng, tình cảm thư giải, liền nhịn không được ngủ rồi.

Khi về đến nhà, Thiệu Thịnh An ôm cô xuống xe, Kiều Thanh Thanh lập tức bừng tỉnh.

“Không có việc gì, anh cõng em về nhà.”

Thiệu Thịnh An leo cầu thang thực ổn, Kiều Thanh Thanh an tâm mà ôm cổ hắn: “Em vừa rồi nói chính là sự thật, em rất nhớ anh, bên ngoài trời mưa, em sợ anh không kịp về nhà, cho nên mới lừa anh  muốn nhảy lầu.”

“Không có việc gì, về sau đổi biện pháp khác gạt anh, ngàn vạn đừng dùng nhảy lầu, anh bị hù chết.”

“ Vậy em nói bị bệnh?”

“ Vậy cũng không được, anh cũng sẽ lo lắng a.”

Kiều Thanh Thanh sờ mặt anh: “ Thế nói như thế nào mới được?”

Thiệu Thịnh An đem nàng hướng lên trên lấy thác, cười nói: “Em chỉ cần nói nhớ anh, anh nhất định sẽ trở về.”

“Kẻ lừa đảo.” Hốc mắt Kiều Thanh Thanh lại đỏ, “Rõ ràng em nói vô số lần, anh cũng đâu có trở về, đành phải lừa anh nói em muốn nhảy lầu.”

“Sao anh lại trở thành kẻ lừa đảo rồi? Anh là —— sao cửa nhà lại dơ như vậy.”

Đến cửa nhà lầu tám, Thiệu Thịnh An buông Kiều Thanh Thanh xuống, lại nhìn cửa nhà chống trộm mới, màn dán màu xanh ở mặt trên vẫn còn đây.

“Em đổi cửa mới hả? Bằng đồng sao? Ừ không tồi, ánh mắt em tốt, anh thích loại cửa này một tấm thép không có khắc hoa văn, nhìn hào phóng đại khí.” (nịnh vợ 😌😌)

“Ừ.” Kiều Thanh Thanh lấy chìa khóa mở cửa, lớp cửa phòng trộm mở ra, lại là một lớp cửa phòng trộm nữa.

“Em dỡ bỏ cánh cửa gỗ ban đầu sao, trong nhà an toàn, ăn trộm cũng vào không được.” Thiệu Thịnh An biết trạng thái của vợ không đúng, chỉ lo phụ họa tán đồng trấn an cảm xúc của cô, nhưng anh không biết đó là, sau cánh cửa này lại là một cánh cửa phòng trộm khác, Kiều Thanh Thanh cùng bác thợ nói, muốn lắp ba cánh cửa đâu, sự sợ hãi đời trước bị người phá cửa vào đã khắc sâu ở trong linh hồn, không làm như vậy cô sẽ ngủ không yên.

Chờ đến khi nhìn thấy cánh cửa phòng trộm thứ ba chưa lắp đang dựa nghiêng trên mặt tường, lúc này Thiệu Thịnh An mới thật sự chấn kinh rồi.

Ba cánh cửa phòng trộm toàn bộ đều bằng đồng không có khắc hoa văn mà bóng loáng, cái này cũng quá khoa trương.

Nhưng mà càng khoa trương hơn còn ở phía sau, trong phòng khách chất đống các loại đồ vật linh tinh, có vài cái là dụng cụ thi công, có rất nhiều thùng hàng chuyển phát nhanh còn chưa mở ra, mấy cái này cũng không có gì, nhưng chờ khi anh định kéo hành lý về phòng ngủ, mới thực sự sợ ngây người.

Hắn đứng ở cửa, nhìn phòng ngủ trống không dây cáp điện nóng lên cùng với ống dẫn mặt đất, ống dẫn một vòng xung quanh, Thiệu Thịnh An trong đầu giống như có từng vòng tròn không hề quy tắc đang xoay vòng vòng.

“Thanh Thanh, đây là cái gì a?”

“ Máy sưởi ấm, phòng ngủ phụ cùng gác mái cũng cũng đang lắp, đêm nay chúng ta ngủ phòng khách là được.”

Kiều Thanh Thanh ý bảo Thiệu Thịnh An đi tắm rửa trước: “Áo ngủ của anh trong rương hành lý là sạch hả? Vậy đi tắm rửa đi, tắm rửa xong lại nói.”

Thiệu Thịnh An gãi đầu mấy cái, mở ra rương hành lý lấy ra một bộ áo ngủ đi toilet. Kiều Thanh Thanh dọn dẹp phòng khách một chút, toàn bộ thùng hàng chuyển phát nhanh cứ ném vào trong không gian trước, lại đẩy sô pha dựa vào tường thả cái giường ra chổ trống.

Khi Thiệu Thịnh An tắm rửa sạch sẽ đi ra, liền thấy một chiếc giường đột nhiên xuất hiện ở phòng khách, vẫn là cái giường cưới của hai người bọn họ.

“Này, cái này……”

“Đói bụng không?”

“Đói, không đói bụng, anh đã ăn cơm ở trên máy bay, anh nấu bữa ăn khuya cho em —— không đúng, cái giường này sao lại ở chỗ này?”

Rõ ràng lúc vào nhà trong phòng khách không có giường a, tắm rửa có năm phút thôi, giường đã xuất hiện?

Kiều Thanh Thanh vẫy tay với anh: “Lại đây.” Chờ chồng lại, cô kéo người ngồi xuống, ôm lấy cánh tay dựa vào anh.

Loại cảm giác này thực hạnh phúc, ở trong ngôi nhà quen thuộc, nằm trên giường cưới nhiều năm, bọn họ đều còn khỏe mạnh, lúc ôm có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương .

“Thịnh An, em muốn cùng anh nói một chuyện, anh phải tin tưởng em. Bên ngoài trời đang mưa, cơn mưa này sẽ là bắt đầu tất cả tai hoạ……”

Kiều Thanh Thanh chậm rãi nói, nói hồng thủy, nói băng tuyết cùng hè nóng bức, dịch bệnh cùng đói khát, khói độc cùng mưa axit, cùng với màn đêm vĩnh cửu.

“…… Sau đó, đột nhiên toàn bộ đều bị đen tối, mặt trời không có xuất hiện, nơi nơi đều là bóng tối, trong căn cứ làm phát điện bằng sức gió, mỗi ngày sẽ phát đèn đường năm tiếng, nói đó chính là ban ngày, chờ đến lúc tắt đèn, đó là chạng vạng, chúng ta kêu đèn đường là mặt trời nhân tạo, anh nói có phải chơi rất vui hay không? Em cho rằng kế tiếp cứ như vậy mà trôi qua, nhưng mà động đất, động đất, tất cả phòng ở đều sập, trên mặt đất có một khe lớn hơn mười mét, khi người rơi xuống tiếng kêu đều trở nên rất nhỏ, chúng ta ra ngoài chạy nạn, trên đường đi em bị thương, sau đó chết đi.”

Thiệu Thịnh An tim đập thực nhanh, anh nghe vợ nói cái gọi là câu chuyện đời trước, anh rất muốn cắt ngang lời cô và nói đều là ác mộng, những cái đó đều là giả, nhưng biểu tình cùng ngữ khí của vợ chân thật đến nỗi làm anh hốt hoảng.

Cô đang đắm chìm trong hồi ức, nói chuyện cũ một cách thống khổ.

Yết hầu phát đau, Thiệu Thịnh An gian nan nói: “Thanh Thanh, kiếp trước này của em, sao lại không có anh?”

Kiều Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình bi thương: “Bởi vì anh ở tháng thứ hai mạt thế đã chết. Anh đi nước A  bàn công việc, hôm nay nói không thành công, nói là khách hàng bên kia đã đổi người trung gian, phải làm lại tất cả từ đầu, anh tạm ở lại nước A, nửa tháng sau bắt đầu mưa to lên, chuyến bay quốc tế bắt đầu có một phần ngừng bay, anh vội vàng tranh thủ cơ hội cuối cùng ngồi máy bay trở về, sau khi đến Nguyệt Thành tàu cao tốc đều dừng hoạt động, anh muốn về nhà lại mua không được vé, ngay cả xe buýt cũng không còn. Em bảo anh đừng trở lại, cứ đợi ở Nguyệt Thành, anh nói anh mua thuyền xung phong, bảo em chờ anh…… Em đợi anh một tháng, lúc về đến nhà anh gầy mười mấy cân, còn đang phát sốt, anh ho khan, hộc máu, nói với em trên đường đi điện cơ thuyền xung phong hết dầu, anh tự mình chèo thuyền trở về, em muốn đưa anh đi bệnh viện, nhưng em lại không biết chèo thuyền, thuyền xung phong đảo quanh tại một chổ, thiếu chút nữa làm anh ngã xuống……”

Cô nghẹn ngào đến nói cũng không được nữa.

“Đừng nói nữa, Thanh Thanh đừng nói nữa.”

Kiều Thanh Thanh bi thương cùng thống khổ rõ ràng như vậy, Thiệu Thịnh An cũng nhịn không được đôi mắt cũng lên men, anh ôm lấy vợ: “Đừng nói nữa, anh còn ở đây.”

Dừng một chút, Kiều Thanh Thanh tiếp tục nói: “Sau đó em xuống nước bơi, lôi kéo thuyền xung phong mang anh đi bệnh viện, bệnh viện bị ngập hơn phân nửa, may là trên tầng cao còn có thể dùng, em ở bên ngoài chờ anh, chờ anh…… Bác sĩ nói quá muộn, anh bị  chứng viêm phổi nặng, chậm trễ quá lâu cơ quan hô hấp đã suy kiệt, ban đêm anh đã đi rồi. Anh quá ngốc, đã bảo chưa về thì đừng trở lại, chỉ cần anh còn sống, cho dù chúng ta cách rất xa cũng không sao hết, Nguyệt Thành cũng không xa, chờ hồng thủy rút em có thể đi tìm anh, làm gì một hai phải trở về……” Cô đấm vào ngực chồng, “Anh có bị ngốc hay không, có phải ngốc hay không!”

“Anh khờ, anh khờ.” Thiệu Thịnh An nắm lấy tay nàng, cảm xúc của anh cũng bị Kiều Thanh Thanh lây nhiễm, “Nếu em nói chính là sự thât, anh ở Nguyệt Thành nhìn khắp nơi bị ngập, biết cả nước các nơi đang bị hồng thủy, mực nước càng ngày càng dâng cao, anh nhất định sẽ rất lo lắng cho em, muốn về nhà cùng em ở bên nhau, để em một mình ở nhà anh không an tâm.”

Kiều Thanh Thanh gào khóc, chờ cô phát tiết xong cảm xúc, đôi mắt đã không mở ra được.

“Ngủ đi, ngủ đi.”

Thiệu Thịnh An thả lên trên giường, kéo chăn đắp kĩ cho cô. Anh muốn rời khỏi, phát hiện Kiều Thanh Thanh cầm lấy áo anh, lông mày nhăn lại. Anh một lần nữa ngồi xuống, lấy ra di động gửi tin nhắn cho đồng nghiệp.

Qua hai phút, đồng nghiệp gọi điện thoại tới, thấy màn hình sáng anh lập tức bắt máy.

Không chờ anh nói chuyện, đồng nghiệp đã oán giận nói liên tục: “Ký không thành công! Trời ơi khách hàng chút xíu nữa đã ký xong hợp đồng, kết quả bắt một cuộc gọi liền đi luôn, đi luôn đấy! Bây giờ không thể liên hệ với người trung gian ở bên kia, ông chủ dùng quan hệ để hỏi thăm, nói là người trung gian đã xảy ra chuyện, có thể phải bị sa thải, thất bại, đơn hàng này sắp thất bại!……”

“ Tôi không thuận tiện nói điện thoại, gửi tin nhắn cho anh.” Thiệu Thịnh An trong lòng chấn động, cắt đứt điện thoại. Sau khi soạn tin nhắn gửi đi, anh ngơ ngác  nhìn giao diện tin nhắn, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bên ngoài đang mưa, cơn mưa này là bắt đầu tai hoạ sao?

Nếu người khác nói với anh mạt thế sắp tới, Thiệu Thịnh An nhất định sẽ cười tủm tỉm lễ phép nghe, trong lòng nửa câu cũng không tin. Nhưng đây là Thanh Thanh nói, biểu hiện Thanh Thanh rõ ràng như vậy, giống như thật sự đã sống trong thế giới kinh khủng như vậy, lúc nói anh tử vong, ánh mắt toát lên sự thống khổ khi khổ sở hoài niệm chuyện cũ cùng cảm xúc chết lặng trộn lẫn lộn xộn phức tạp.

Nhớ tới cái gì, hắn sờ sờ dưới thân giường, giường này cũng không đúng nơi, rốt cuộc là từ đâu mà ra tới? Trong nhà có thể đặt giường chỉ có phòng ngủ chính cùng phòng ngủ phụ, nhưng chủ yếu và thứ yếu nằm đều đang lắp máy sưởi, cho dù trong nhà có phòng thứ ba, Thanh Thanh cũng không thêtrong vòng năm phút dọn ra cái giường hoàn hảo không tổn hao gì. Thêm nữa, đây chính là cái giường đích thân anh chọn làm giường tân hôn, gỗ đặc, rất nặng, ngày ấy khi nâng vào cũng phải tháo ra, sau khi mang vào nhờ thợ lắp lại.

Nhìn gương mặt vợ đang ngủ, anh nhẹ nhàng sờ hàng mày trong lúc ngủ mơ vẫn nhíu chặt, lại lần nữa cầm lấy di động.

Kỳ thật hiện tại anh còn bán tín bán nghi, tin là bởi vì tín nhiệm vợ, nghi là cuộc sống ở thời hoà bình thật sự khó có thể tiếp thu trong khoảng thời gian ngắn, thế giới mình ở lại có mạt thế sắp buông xuống.

Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng đến cảm xúc anh chiếu cố vợ. Anh tính toán mua một chiếc thuyền xung phong , lại nhờ chủ tiệm để cho nhiều dầu là được, tiết kiệm có thể qua lại hai nơi Hoa Thành đến A thành cũng đủ dùng. Dù sao này tiền thưởng cũng không lấy được, khoảng cách mua được căn phòng còn thiếu hai mươi vạn, cho dù ít đi mấy vạn tệ cũng không có gì ghê gớm, về sau kiếm lại là được.

Thiệu Thịnh An đối với thuyền xung phong không quá hiểu biết, ngây ngốc là Baidu nửa tiếng, càng nhìn bản thân càng thích, lựa ba chọn bốn lấy loại mà anh nhìn trúng, cùng chủ tiệm hàn huyên gần một tiếng rốt cuộc cũng chốt đơn. Anh quyết định chờ sau khi mua thuyền xung phong về, cuối tuần đưa vợ đi bờ biển lướt sóng, thả lỏng tâm tình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp