Mạt thế thiên tai càn quét

Chương 4


1 năm

trướctiếp

Editor: peterpan0209

Lúc 7 giờ, các thợ tan tầm đi về. Nhìn ngôi nhà một mớ hỗn độn, Kiều Thanh Thanh lau sạch một chút, đi ra ngoài ăn cơm. Bên ngoài chung cư của có tiệm sủi cảo, cô ăn sủi cảo rau hẹ chiên, xa cách mười năm lại có chút thích bánh bao nhỏ nhất, hoành thánh canh ăn xong hết rồi. Cửa hàng này đã mở gần ba mươi năm, từ lúc cô sinh ra cho đến hiện tại, dùng nguyên liệu vô cùng tươi, nên làm ăn vô cùng tốt. Cô đặt ông chủ một ngàn phần thập cẩm sủi cảo chiên, một ngàn phần bánh bao nhỏ, một ngàn phần canh suông hoành thánh, 500 phần có thịt bò nạm, 500 phần hoành thánh tạc (này tui cũng k biết là gì nữa 🤔🤔).

“A?” Ông chủ cầm giấy hoá đơn sửng sốt, “Thanh Thanh à, cháu đọc sai rồi hả? Mười phần năm phần?”

“Chú, là một ngàn phần, 500 phần, cháu đọc lại một lần nhé. Tổng giá trị là hai vạn 4500 đúng không? Cháu đưa trước một vạn tiền đặt cọc.” Thu hồi tầm mắt nhìn bảng giá, Kiều Thanh Thanh nói xong liền quét mã chuyển tiền qua.

“Ai da! Thế này không được đâu!” Ông chủ bị sợ hãi, bên tai truyền đến âm thanh tài khoản nhận được, ông oán trách mà trừng Kiều Thanh Thanh, “Cháu muốn mua ta đương nhiên muốn bán, nhưng mà không thể theo giá bán lẻ, này không phải lừa người sao! Ta cho giảm cho cháu 20%, cháu bỏ số lẻ ở đuôi cho chú một vạn chín là được.” Đem số lẻ bỏ đi.

“Dạ.” Kiều Thanh Thanh cũng không khách khí với ông.

“ Ngày nào cháu lấy vậy, có phải đồng nghiệp công ty liên hoan phải không?”

“Đúng vậy, công ty sắp liên hoan, cũng không quá gấp, đến lúc đó liên hoan là tách ra làm, trong vòng nửa tháng chia ba đợt cho cháu là được.”

Ông chủ thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy đơn giản hơn nhiều, vậy thứ tư cháu tới một chuyến, ta làm cho cháu trước ba phần!”

“Được ạ,  buổi sáng cuối tuần cháu lái xe lại đây lấy.”

Chờ khách hàng cuối cùng trong tiệm ăn xong rời đi, ông chủ lập tức kéo cửa xuống, đóng cửa ngừng kinh doanh.

Đơn hàng này cũng đủ làm hai vợ chồng bọn họ bận việc rồi, ngày thường buôn bán, nửa tháng cũng không bán tới 4000 đơn đâu. Người mua lại là người quen cũ, nhà ở chung cư đối diện, tiền đặt cọc cũng đưa, còn sợ người ta bùng hàng? Chờ này đơn này hoàn thành, quán nhỏ nhà bọn họ có thể nổi tiếng trong ba năm!

Sau khi tùy hứng tiêu phí một số tiền như vậy, Kiều Thanh Thanh cảm thấy tâm tình rất tốt.

Cảm giác tiêu tiền thật tốt! Đời trước tiền trong nhà cũng chưa xài hết, hơn trăm vạn đâu, hai vợ chồng mệt chết tích cóp trả tiền, ngẫm lại liền đau lòng.

Kiều Thanh Thanh lại vui vẻ lái xe đi dạo chợ nông sản, khi xuống xe, chồng cô Thiệu Thịnh An gọi điện thoại tới: “Anh đã đến Nguyệt Thành, trạm cao tốc gần nhất đến Hoa Thành cũng 10 giờ, anh về tới nhà thì cũng gần sáng, em cứ ngủ trước không cần chờ anh. Thanh Thanh, em đã ăn cơm chiều sao?”

Kiều Thanh Thanh vạn phần kích động , nhưng cô khắc chế chính mình: “Đã ăn rồi, em muốn đi chợ nông sản mua đồ vật, buổi tối gặp lại đi.”

Nguyệt Thành, Thiệu Thịnh An rốt cuộc cũng an tâm, muốn đi chợ nông sản mua đồ, chắc là không có việc gì nhỉ?

Anh ngáp một cái, sai giờ cùng ngủ không đủ làm đầu óc anh căng ra, anh không thể không tìm khách sạn đặt phòng theo giờ, đặt năm lần đồng hồ báo thức, đôi mắt nhắm lại liền ngủ rồi.

Trời đã tối rồi, chợ nông sản vẫn cứ đèn đuốc sáng trưng, rau dưa còn có không ít, nhưng mà bày một ngày có chút héo rũ. Kiều Thanh Thanh đi dạo mấy tiệm, chọn một tiệm có rau dưa nhất đầy đủ, mặc kệ mùa rau dưa có đắt rau dưa nào cũng có, dự định đặt hàng ở tiệm rau dưa này: “ Tôi muốn mua hết rau dưa mà tiệm anh có, mỗi loại rau một trăm cân, mỗi loại dưa một trăm, khoai tây cùng cà chua với những thứ khác, tôi muốn hai trăm cân, ngày mốt giao hàng tận nhà có thể chứ?”

Đặt rau dưa ở chỗ này đúng là bị sỉ thương hố, nhưng lợi ở chổ thuận tiện, không cần bản thân đi vơ vét từng chút một, tốn nhiều thời gian cùng tinh lực.

Đương nhiên là có thể!

Ông chủ cười đến không khép miệng được, lập tức lấy ra nhập đơn hàng bắt đầu đánh máy tính toán, cuối cùng đưa bảng tính toán cho Kiều Thanh Thanh xem: "Có loại thực phẩm hơi đắt, có đồ ăn quý, ví dụ như đậu đũa đậu cô-ve, hiện tại đã mười hai tệ một cân đâu, ở chổ tôi có 38 loại rau dưa củ quả, cô đi khắp thị trường mà xem, tuyệt đối không có chổ nào đầy đủ như chổ tôi! Cho cô xem, đây là giá cuối cùng, tôi giảm cho cô 9%  ——” cạch cạch lại bấm xuống.

Âm thanh máy tính bị tắt đi, nói cách khác báo ra năm con số.

“Cũng được. Tôi đưa cho anh 8000 tiền đặt cọc trước, đến lúc đó anh đưa hóa đơn cho tôi, sau khi kiểm tra không có sai tôi lại chuyển khoản phần còn lại cho anh, chỉ cần buổi tối ngày mốt anh đưa hàng đến địa chỉ tôi đưa cho anh là được.”

Ông chủ vỗ ngực bảo đảm nhất định đưa đến: “Tìm hàng mới mẻ nhất cho cô,  ngày mốt đưa qua tuyệt đối tươi mới đến nỗi có sương sớm đâu!” Lập tức viết ra hóa đơn, lúc này Kiều Thanh Thanh mới chuyển tiền đặt cọc gửi đi.

Lấy cùng một biện pháp, Kiều Thanh Thanh lại chọn ba tiệm rau dưa cùng với mười tiệm trái cây, mẹ cô thích ăn sầu riêng, cô đặt hai trăm trái, chỉ cần thân thể mẹ cô khỏe mạnh không hề sinh bệnh, tương lai mười năm mỗi tháng đều có thể ăn một trái còn có dư ra. Trừ bỏ đặt sầu riêng, cô còn đặt tổng cộng một ngàn trái dưa hấu, một ngàn trái dưa Hami, cùng với một ngàn trái trái dừa, khi nào thời tiết mùa hè nóng bức rất thích hợp giải khát. Mặt khác mấy trái cây thường thấy như táo lê chuối, cô đều đặt số lượng lớn, vì thế đã tiêu mười mấy vạn tiền đặt cọc.

Mấy chủ tiệm ánh mắt nhìn cô giống như nhìn thấy Thần Tài, quạt điều hòa đều thổi về phía cô, mở ống hút mới cắm trên trái dừa đưa cho cô, một ông chủ còn hỏi: “Cô Kiều có ăn kem không?”

“Không cần, cảm ơn.”

Kiều Thanh Thanh cầm trái dừa lên xe lại đi dạo quầy bày thịt, đặt ra một đám thịt trước, quyết định rút thời gian lại đi lò sát sinh đặt một số lượng lớn hàng hoá. Sau khi Chuẩn bị tốt tất cả nhìn đồng hồ mới hơn 9 giờ, vì thế đi siêu thị mua sắm.

Cảm giác đi dạo siêu thị làm lòng người  say mê muội, Kiều Thanh Thanh cảm thấy bản thân giống như cá rơi vào nước, cả người đều hạnh phúc lên. Cô chất đầy ba chiếc xe đẩy, sau khi tính tiền chia sáu lần để lên xe. Ở trong xe cô cất đồ vật vào không gian, lấy ra di động nhìn thời gian, tức khắc tim đập nhanh chóng.

Trượng phu sắp đến trạm cao tốc, cô có thể đi ga tàu cao tốc chờ đón người.

Kiều Thanh Thanh phát hiện tay mình có chút run, ngồi trên xe chờ một hồi lâu mới tốt lên, chậm rãi lái xe đi ga tàu cao tốc trước.

Đêm khuya mưa so với buổi chiều lớn hơn một chút, nước mưa khiến trong ánh đèn thành thị cũng nhiễm ra bảy màu, đột nhiên trong mắt Kiều Thanh Thanh  hiện lên màu cọ nâu của hồng thủy, cô chớp chớp mắt để bản thân không nên thất thần, chuyên tâm lái xe.

Lúc đến sân bay đã 11 giờ rưỡi, cô nắm ngón tay đứng ở cửa ra chờ, nhưng cô thật sự quá mức khẩn trương, tay chân đều mềm nhũn, không thể không tìm ghế dựa ngồi xuống. 

Lại lần nữa cô đến chỗ chờ đợi ở cửa ra, đôi mắt cũng không dám chớp một chút.

Cho đến kia thân ảnh thẳng tắp xuất hiện ở mi mắt, trong nháy mắt hốc mắt cô tràn đầy nước mắt.

Mười năm, cô ở đó mười năm vẫn luôn nhớ đến anh, lúc này đây anh rốt cuộc đã bình an khỏe mạnh trở lại.

Thiệu Thịnh An không nghĩ tới vợ sẽ đến đón anh, nhưng đêm khuya ít người, anh liếc mắt một cái đã thấy được Kiều Thanh Thanh đứng ở nơi đó, trước mắt sáng ngời bước chân nhanh hơn, xuyên qua đám người ra đến gần nàng, vẫy tay: “Lão bà! Thanh Thanh!”

Kiều Thanh Thanh cũng tiến lên, cô đi ngược hướng nhóm người ra, duỗi tay ——

Hai người ôm nhau, Kiều Thanh Thanh nước mắt tràn mi: “Thiệu Thịnh An, em rất nhớ anh.”

Thiệu Thịnh An cũng ôm chặt lấy cô: “Ôi trời đất ơi, em thật sự hù chết anh, em không sao chứ, có chổ nào không thoải mái không, tâm tình không tốt sao? Đừng sợ! Anh về rồi, đừng nói cái gì mà nhảy lầu với không nhảy lầu nữa, nếu em nhảy thì anh phải làm sao bây giờ, mẹ phải làm sao bây giờ.” Anh nhẹ nhàng mà vỗ lưng Kiều Thanh Thanh, sờ tóc cô.

Người đi đường nhìn với ánh mắt thiện ý, ở cái ga tàu cao tốc này cảnh tượng mọi người vội vàng, có người đang khóc ly biệt, có người ở ôm nhau gặp lại, bối cảnh có nề nếp nhộn nhịp im lặng, giống như mùi pháo hoa rơi vào nhân gian.

Bên ngoài cửa kính màn mưa liên miên, quê nhà hoàn toàn khác với đêm ở nước ngoài, đứng ở đất nước mình, trong lòng ôm vợ, Thiệu Thịnh An thở ra một hơi thật mạnh, cảm thấy rốt cuộc mình cũng sống lại. Nghe tiếng nức nở của vợ, Thiệu Thịnh An thực đau lòng, anh đỡ bả vai Kiều Thanh Thanh cúi đầu nhìn cô: “ Sao lại khóc thành thế này?” Lôi tay áo sơmi lau nước mắt cho cô, cười nói, “Nhớ anh đến vậy hả, anh mới đi một tuần mà, được rồi đừng khóc, chúng ta về nhà đi, em lái xe tới hay là gọi xe tới?”

Kiều Thanh Thanh cầm tay áo anh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Lái xe đến, đậu ở tầng hầm khu A.”

“Được rồi, về nhà thôi!”

Thiệu Thịnh An nghiêng túi xách của Kiều Thanh Thanh gỡ ra đeo lên cổ của mình, xoay người một tay đỡ Kiều Thanh Thanh cõng lên, lấy thác, hơi hơi khom lưng đem hành lý nhắc lên: “Đi thôi!”

Dựa vào lưng chồng, Kiều Thanh Thanh nói: “Thiệu Thịnh An, em rất nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em.”

“Em vô cùng nhớ anh.” Kiều Thanh Thanh đem đầu vùi ở hắn trên lưng.

Nước mắt chảy vào trong cổ anh, Thiệu Thịnh An kinh nghi bất định (có chút khó tin, thắc mắc), kiểu nùng liệt bi thương cùng thống khổ, vợ có chuyện gì vậy? Trên mặt anh không còn nét tươi cười, nhưng thanh âm lại mang theo nhẹ nhàng ý cười; “ Anh cũng vô cùng nhớ em, Thanh Thanh nhà ta có đói bụng không buổi chiều muốn ăn gì nè? Anh dẫn em đi ăn điểm tâm được không?”

“Không cần, về nhà đi.”

“Được được, về nhà đi, anh nấu cơm cho em ăn, tủ lạnh có cái gì, em có mua đồ ăn không?”

“Có, em có mua chút điểm tâm cùng rau quả, trong nhà có thật nhiều đồ ăn.”

Thiệu Thịnh An theo nàng: “Thật vậy hả? Tí nữa anh phải làm tám món cho em nếm thử.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp