"Nguy rồi, Yên Nhi đang tới Thiên Ma Giáo, với tính cách của nó chắc chắn lại lo lắng rồi mạo hiểm thăm dò, ta phải nhanh chóng ngăn cản mới được!"

Nói rồi Hạ Liên Thanh chỉ truyền lại một câu dặn dò cho mấy vị trưởng lão rồi phi tốc bay ra ngoài.

Suy đoán của nàng không hề sai, lúc này ở một nơi cách Bách Liên Cung gần ngàn dặm Thúy Yên lo lắng nhìn về phía xa.

Tâm vừa buông xuống lại một lần nữa nhấc lên, nàng vừa gạt hai dòng nước mắt vừa cấp tốc phi hành:

"Lục Huy, Tiểu Thanh Trúc hai người nhất định đừng xảy ra chuyện gì a!"

Mà nàng vừa rời đi khoảng một khắc đồng hồ Hạ Liên Thanh mới đến được nơi đây, người sau cũng không dừng lại mà đều một mạch phi hành.

Dù sao nơi mà đồ nhi nàng muốn đến cũng chỉ có Thiên Ma Giáo a!

Tuy là sư tôn nhưng trong thời gian ngắn Hạ Liên Thanh cũng không cách nào đuổi kịp đồ nhi của mình.

Dù sao người sau cũng khởi hành trước một đoạn thời gian, hơn nữa Thúy Yên tư chất hơn người tuổi còn trẻ đã Hóa Thần Sơ Kì đỉnh phong, có thể nói là rồng phượng trong loài người, tìm khắp Thiên Việt đại lục cũng không có mấy nhân vật như vậy.

Mà thân là cung chủ cùng sư tôn nhưng Hạ Liên Thanh cũng mới Hoá Thần hậu kỳ đỉnh phong, tuy mọi phương diện nàng đều vượt trội đồ nhi nhưng đều là thiên kiêu nên muốn trong thời gian ngắn bắt kịp là không có khả năng!

Thôi vậy, Thúy Yên con tốt nhất đừng quá xúc động a!

Lại toàn lực phi hành, một phần vì lo lắng cho đồ nhi, một phần vì nỗi lòng rối bời kia nữa!

Đến lúc này ngay cả bản thân nàng vẫn không rõ rốt cuộc mình có còn lo lắng cho Lục Huy hay không a?

Quay trở lại Thiên Ma Giáo bên kia, một quãng thời gian trước đó.

Tám hung thú thấy Huyết Vân đang dần tiêu tán thì cực độ vui mừng.

Khi Huyết Vân đã gần như biến mất hoàn toàn bọn chúng mới chuẩn bị thu hồi lại yêu lực thu hồi pháp bảo.

Nhưng đúng lúc này....



Ầm!

Tiểu Thanh Trúc đột ngột từ trên lưng Giải Trãi ngã xuống đất khiến từng đạo khói mù từ từ văng lên.

Cú va chạm cực mạnh cũng không khiến nàng tỉnh lại nhưng đau đến nhíu mày!



Ngay sau đó một lực hút cực mạnh từ Hợp Âm Tử Cực bộc phát đem tám thân hình dán chặt vào đáy bát.

May mắn vào giây phút then chốt Giải Trãi đã kịp thời đem Tiểu Thanh Trúc gạt ra, tuy phải ủy khuất chủ nhân nhận thêm một điểm thương thế nhưng đó đã là kết quả tốt nhất rồi.

Nếu không dưới sức ép cùng lực va chạm của hai bên chắc chắn nàng đã bị tươi sống ép chết rồi!

Tám thú cũng hơi hoảng loạn, bọn chúng thử mọi cách vùng vẫy nhưng cũng không làm cách nào thoát ra được.

Bọn chúng cũng thử phong cấm kinh mạch đan điền nhưng không hề có tác dụng.

Đan điền lúc này như con đê bị vỡ, yêu lực không ngừng tràn ra.

Yêu lực bởi vì đem kích hoạt pháp bảo đã tiêu tán mất gần bảy thành chỉ còn lại ba thành, vốn nếu truyền như bình thường cũng sẽ chống đỡ được hai canh giờ nhưng với cái tốc độ cưỡng ép tước đoạt này chẳng mấy chốc sẽ bị hút khô mà chết.

Đúng lúc này, Thao Thiết mở miệng nói:

"Các ngươi tạm thời trốn trong bụng ta đi, ta có cách thoát ra ngoài!"

Mấy thú nghe vậy liền mừng rỡ, bọn họ thế mà lại đem Thiên Phú thần thông của Thao Thiết quên mất!

Đều là thôn phệ nhưng cái bát này chỉ có thể thôn phệ linh lực, còn thiên phú thần thông của Thao Thiết lại có thể thôn phệ vạn vật chuyển hoá thành sức mạnh.

Cũng không biết cái pháp bảo tà môn này làm sao làm được nhưng quả thật với lực hút hiện tại bọn chúng muốn dựa vào sức mình để thoát ra gần như là không thể!

Nên chỉ có một cách duy nhất: đánh cược vào Thao Thiết, dùng thôn phệ đối kháng thôn phệ!

Nhưng nghĩ tới cái miệng hôi hám đầy dãi nhớp nháp kia bảy thú lại một trận ác hàn.

Ài, không còn cách nào a!

"Được rồi, cố nhanh nhanh lên chút!" Nhân Xà một mặt ghét bỏ mở miệng.

Mấy thú vạn lần không tình nguyện nhưng vẫn phải buông bỏ chống cự.

Theo đó lực hút từ Hợp Âm Tử Cực cũng gia tăng không ít khiến thân thể bọn chúng lập tức héo rút một vòng.

"Nhanh lên, bọn ta sắp không chịu được!" Nhân Xà nhanh chóng hối thúc.

Thao Thiết biết tình thế cấp bách nên cũng không dây dưa, ngay lập tức thân thể nó liền trướng lớn, cái miệng há thật to, theo đó cái đầu xấu xí liền biến mất, thay vào đó là một lỗ đen sâu hoắm không biết thông hướng đến nơi nào.

Một lực hút cực mạnh từ lỗ đen cấp tốc toả ra đối đầu với lực hút từ Hợp Âm Tử Cực.

May mắn người sau chỉ chuyên hút linh lực không hút thân thể nên dù vấp phải cực độ ngăn cản nhưng cuối cùng nó cũng thành công.



Chỉ thấy Quỳ Ngưu, Niên, Nhân Xà, Giải Trãi, Cùng Kì, Huyền Quy, Hắc Kì Lân chầm chậm từng chút từng chút bị hút về phía lỗ đen, tuy tiến độ vô cùng chậm chạp nhưng xác thực có hi vọng.

Sau một khắc không ngừng tranh đấu bảy thưa cuối cùng đều đồng loạt bị hút vào trong lỗ đen.

Thao Thiết ợ một hơi lớn, thân thể nó phình ra hẳn một vòng, từng đạo từng đạo khe rãnh tràn ngập khắp thân thể, từng đạo từng đạo máu tươi hoà lẫn hắc khí kì dị từ đó phiêu tán mà ra, đây là có dấu hiệu do quá no khiến thân thể bạo nổ nhưng tất cả đều bị cưỡng ép nhịn xuống.

Thiên Phú thần thông thôn phệ cũng không phải là vạn năng thoải mái cắn nuốt.

Vạn vật đều có giới hạn, Thôn phệ cũng vậy.

Quả thật Thao Thiết có thể thôn phệ vạn vật nhưng những vật đó đều phải nằm trong phạm vi giới hạn của nó.

Trong cơ thể Thao Thiết trời sinh có một vùng không gian đặc thù có thể luyện hoá vạn vật, nếu là bản tôn chân thật cho dù có thôn phệ mười hung thú đồng cấp vẫn có thể thoải mái luyện hoá, nhưng Thao Thiết hiện tại chỉ được coi là hàng mô phỏng do hai cha con Lục Huy tạo ra.

Mà lấy tu vi của hai người không có cách nào sáng tạo sinh mệnh nên ngụy tạo được tám tàn hồn hung thú cũng được coi xưa nay chưa từng có.

Thao Thiết hiện tại tuy vẫn mang uy năng của Thao Thiết nhưng không gian trong cơ thể không thể nào vững chắc như bản tôn nên dù chỉ chứa đựng bảy hung thú đồng cấp cũng đã chạm vào giới hạn của nó.

Đem bảy đồng bạn nuốt vào, Thao Thiết một mặt toàn lực ngăn cản lực thôn phệ, một mặt đè ép thương thế.

Một cuộc giằng co sinh tử đang diễn ra vô cùng kịch liệt, không ai biết Thao Thiết lúc này phải chịu áp lực to lớn nhường nào.

Nhưng cuối cùng, do không có người điều khiển, chỉ dựa vào bản năng nên Hợp Âm Tử Cực vẫn bị Thao Thiết nhân cơ hội thoát ra.

Nó nôn ra một ngụm máu lớn nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.

Chật vật thu lại thân thể, nó nhanh chóng đem Tiểu Thanh Trúc cầm chặt rồi lập tức như tên bắn phóng ra ngoài.

Khi thấy mấy đạo bóng dáng quen thuộc kia nó mới thở phào một hơi.

Cái đồ chơi kia tránh càng xa càng tốt!

Lướt qua đám Thái thượng hộ pháp, Thao Thiết cũng không dừng lại, nó chỉ thốt ra một câu:

"Đi, ra ngoài rồi nói chuyện!"

Mà người sau cũng nhìn thấy nó, vì đối phương tốc độ quá nhanh nên cũng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ lờ mờ thấy một bóng dáng nhỏ bé trên lưng nó khiến cả đám đều vui mừng!

Thiếu Giáo chủ còn sống!

Tốt quá rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play