Lại qua nửa canh giờ nữa Huyết Vũ cuối cùng cũng ngừng hẳn, dòng nước lũ tràn ngập mặt đất cũng đột nhiên quỷ dị biến mất.
Huyết Vân bao trùm ngàn dặm cũng đang dần tiêu tán.
"Cuối cùng cũng thành công rồi?"
Quỳ Ngưu cất giọng ồm ồm nhưng chất chứa vui mừng vô tận.
Tuy chỉ trải qua một đợt Thiên Diệt nhưng áp lực mà nó đem lại cũng khiến bọn chúng phải sợ hãi.
Ngoài Huyền Quy, Giải Trãi cùng Quỳ Ngưu da dày thịt béo chịu tuy ít thương
tổn nhất nhưng toàn thân thể cũng không có mấy chỗ lành lặn.
Còn năm hung thú khác thì càng không phải nói.
Nhưng may mắn có pháp bảo kia giúp che chắn hơn nửa canh giờ nếu không có còn sống được hay không cũng chưa biết!
Phía xa bảy người La Sinh một khắc không ngừng luôn chú ý dị tượng trên bầu trời.
Khi thấy Huyết Vũ đã ngừng, Huyết Vân tiêu tán bọn họ không khỏi mừng rỡ.
Mặc dù muốn ngay lập tức xông vào xem xét tình hình của Thiếu Giáo chủ
nhưng do Kiếp lực vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán ngộ nhỡ xông bừa rồi xảy
ra sai xót bọn họ có chết cũng chưa hết tội.
Dị tượng kết thúc không chỉ bọn họ mà còn có rất nhiều thế lực đều thở phào một hơi.
Điển hình như Vạn Linh Hoàng triều Hoàng Chủ cùng đám người Bạch Lão.
"Xem ra là kết thúc rồi, cũng không biết tình hình bên đó thế nào nhưng có
lẽ cũng không có tổn thất gì lớn!" Bạch Lão đứng sau Hoàng Đế vừa quan
sát dị tượng vừa bình phẩm.
"Ừm, tuy không biết Thiên Kiếp đột
nhiên giáng xuống là xảy ra chuyện gì nhưng với tính cách của Thiên Ma
Giáo chủ chắc chắn hắn cũng kịp thời làm ra ứng đối, ít nhất thì nhân
thủ có lẽ cũng bảo toàn được đầy đủ nhưng sơn môn chắc sẽ bị tàn phá a!"
"Bệ hạ nói phải, sơn môn bị hủy nhưng chỉ cần người vẫn còn địa vị thực lực của Thiên Ma Giáo sẽ không bị suy giảm, đây đối với chúng ta cũng là
chuyện tốt!"
Người ngoài có khả năng không biết nhưng hai người bọn họ là người rõ ràng nhất thực lực của Thiên Ma Giáo.
Hiện nay hai phe đều đã kết thành minh hữu, bọn họ cũng bị mấy vực khác gắn mác mang cái danh đầu phục ma nhân trụy lạc ma đạo.
Người ngoài chỉ biết Thiên Ma Giáo tội ác cùng cực liên tiếp hủy diệt mấy thế lực lớn xưng bá Đông Hoang khiến chính đạo không chỗ dung thân.
Nhưng Vạn Linh Hoàng triều bọn họ biết rõ thực chất không phải như vậy, đầu
đuôi đều là do hai thế lực kia dẫn đầu trêu chọc khiến Thiên Ma Giáo chủ nổi giận xuất quân tiêu diệt.
Mà sau khi bình ổn chiến cuộc bọn
họ cũng không lạm sát vô tội quá nhiều, bên cạnh đó dưới chính sách cùng sức lực đè ép Đông Hoang cũng dần quy về một mối.
Tôn chỉ của
Vạn Linh Hoàng triều đều là vạn vật bình đẳng, có cấu kết với ma đạo thì đã sao? Chỉ cần không xâm phạm lợi ích hoặc vô cớ đồ sát sinh linh vô
tội là được!
Còn về Bách Liên Cung? Không nói tới quan hệ mờ ám
giữa Bách Liên Cung chủ cùng Thúy Yên không một ai biết tới thì những tu sĩ trong cung đều là nữ lưu, bọn họ muốn sinh tồn giữa tu chân giới tàn khốc này đã quá khó rồi sao còn phải để ý đến ánh mắt của thế nhân?
Chỉ cần Thiên Ma Giáo không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình đạm của bọn họ là được!
Vạn Linh Hoàng triều lo lắng Thiên Ma Giáo xảy ra tai nạn bản thân sẽ bị liên lụy tổn thất.
Còn Bách Liên Cung do quan hệ giữa Thánh nữ cùng Thiên Ma Giáo chủ nên các
trưởng lão đối với hắn tuy không quá hảo cảm nhưng cũng không kì thị.
Chỉ là nếu để Thánh Nữ lo lắng không yên hình thành tâm ma sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này, đến lúc đó hậu quả sẽ rất nặng nề.
Trong đại điện Bách Liên Cung, các vị trưởng lão đều đã lui xuống, người thì
đi trấn an đệ tử, người thì đi sắp xếp sự việc trong cung.
Đại
điện trống vắng chỉ còn lại hai sư đồ Thúy Yên: sư phụ lười biếng nằm
trên bảo toạ, đệ tử thì bồn chồn lo lắng quan sát tình hình trên không
trung.
Đột nhiên Huyết Vũ ngưng hẳn, Huyết Vân dần tiêu tán, Thúy Yên vui mừng hô to:
"Sư phụ sư phụ, Thiên Kiếp cuối cùng cũng ngừng rồi, con muốn qua đó xem một chút!"
Ánh mắt nàng nhìn về phía sư tôn cũng lộ vẻ chờ mong.
Hạ Liên Thanh (Bách Liên Cung Cung Chủ) cũng có chút bất đắc dĩ.
Đồ nhi này cái gì cũng tốt chỉ là quá si tình không dứt ra được.
"Yên Nhi, ta cũng đã từng căn dặn con một lần rồi, con phải nhớ quá khứ đã
qua thì nên để nó qua đi, nếu cố cưỡng ép sẽ chỉ làm cả hai đều tổn
thương, mà người tổn thương nặng nhất cũng là con! Còn nữa, yêu... cũng
không nhất định phải ở bên nhau a, đứng từ xa chúc phúc cũng là một loại yêu!" Hạ Liên Thanh nhìn đồ nhi ngốc cũng có chút lo lắng, nàng cũng
không để ý tới khi nói lần này bản thân cũng hơi u buồn.
Thúy Yên nghe vậy liền trầm mặc, Hạ Liên Thanh có thể nhìn ra nàng vẫn còn vướng bận.
Một lúc sau nàng nói với giọng điệu hơi mất mát:
"Không cần không cần, cảm ơn sư tôn!"
Dứt lời Thúy Yên nở nụ cười tươi rói như trăm đoá hoa sen đang nở rộ nhưng
hoà lẫn với hai dòng lệ đang khẽ chảy dài lại cho người ta cảm giác xót
xa.
Thúy Yên cũng không rõ mình có dứt được không nhưng sư phụ
nói đúng: chỉ cần biết cha con Lục Huy yên ổn là nàng đã hạnh phúc rồi!
Đứng từ xa chúc phúc cũng là một loại yêu.
Mà nàng...không nên tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của hắn!
Nhìn nàng vội vã rời đi, Hạ Liên Thanh cũng có chút thất thần, nàng lôi ra
một bình Dược Tửu lâu năm nhấp một ngụm uống rồi lười biếng nằm dài trên bảo toạ ngẩn người suy nghĩ vu vơ.
Hình như ban nãy ta cũng có chút động lòng muốn đi thăm hắn nhỉ?
Không lẽ mình vẫn còn thích hắn? Không thể nào, năm xưa bởi vì ngạo khí nên
nàng liên tục tìm hắn 'luận bàn' nhưng cái tên đầu đất đó cũng đâu có
đoái hoài gì tới nàng, kể từ đó một chút tâm tư cũng dần đoạn tuyệt rồi
đầu nhập vào tu luyện.
Bây giờ biết đồ nhi đã từng là người yêu
đầu tiên của hắn cũng khiến nàng hơi xao động, nghe thấy hắn có khả năng gặp nguy hiểm cũng bất tri bất giác mà lo lắng.
Nàng vẫn còn thích hắn?
Không! Cho dù thích cũng không làm được gì, cho đến hiện tại cũng chỉ là quan
hệ hợp tác, mà mối quan hệ này dù đối với nàng hay với hắn đều là tốt
nhất!
Không những vì nàng, vì đồ nhi mà còn vì cả hắn nữa!
"Ha, vừa uống rượu vào lại suy nghĩ linh tinh rồi. Khi nói với Yên Nhi thì
không có cảm giác gì, đến khi rơi vào bản thân sao trong lòng lại đau
thế nhỉ?" Hạ Liên Thanh khẽ nở một nụ cười đắng chát.
Rượu chưa say lòng người đã say!
Tuy đã thông suốt nhưng không hiểu sao đáy lòng của nàng vẫn có chút mất mát!
Quyệt đi một giọt lệ mới trào ra, nàng loạng choạng đứng dậy vòng ra hậu điện muốn đi vào mật thất.
May mà bộ dạng không bị các trưởng lão nhìn thấy, nếu không bọn họ lại lo lắng a!
Đúng lúc này, bầu trời đang dần quang đang dần đột nhiên mây đen kéo đến.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Một tia chớp thô to vạch phá bầu trời đem cả đại điện đều chiếu sáng.
Hạ Liên Thanh ngay lập tức liền tỉnh táo lại, nàng dò xét bầu trời rồi biến sắc.
Thanh thế này so với trước đó chỉ hơn chứ không kép.
Lần này là lôi kiếp thứ thiệt chứ không phải Hồng Liên hay Huyết Vũ gì nữa.
Nếu bị nó bổ trúng không ngay lập tức hoá thành tro bụi đã may mắn rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT