Ngước mắt nhìn đám Yêu Tộc bản thổ dần đi xa, Hoàng Trùng Tộc Thiếu Chủ ánh mắt lấp loé không biết đang đánh chủ ý gì.

Một lúc sau hắn mới cười cười mở miệng:

"Mộc Linh Tộc các vị đạo hữu, hiện nay chúng ta đều cùng cột chung trên một chiếc thuyền đều vì Yêu Vương hiệu mệnh, Đông Hoang tuy có nguy hiểm nhất định nhưng chưa chắc đã không phải một phen cơ duyên tạo hoá. Chúng ta tạm thời bỏ qua hiềm khích cùng đến thăm dò một phen, được chứ?"

Mộc Hà cùng Mộc Vân hai vị dẫn đội của Mộc Linh Tộc cũng lâm vào trầm tư suy nghĩ, mà đám tộc nhân bên dưới chỉ đưa ánh mắt thăm hỏi, bộ dáng thiên lôi sai đâu đánh đó.

Lúc này, Mộc Hà ít nói đột nhiên nhíu mày mở miệng truyền âm:

"Mộc Vân, tỷ có cảm giác thấy một luồng khí tức quen thuộc không?"

Người sau nghe vậy lông mày không để lại dấu vết khẽ nhíu một cái, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.

Nàng biết muội muội trời sinh linh giác nhạy bén, có thể cảm thụ được một số thứ người khác không cách nào cảm nhận, nàng đã nói vậy có lẽ không sai a.

"Muội xác định?"

"Ta cũng không rõ ràng, chỉ là từ trên thân đám Yêu Tộc bản thổ kia... không, là vị nữ yêu đó, ta cảm nhận được một luồng khí tức mỏng manh nhưng cũng không nhớ đã gặp qua ở đâu!" Mộc Vân có chút không xác định nói.

Nếu Lục Huy ở đây nhất định sẽ rất tán thưởng, linh giác của vị cô nương này thật tốt a, cho dù nguyên thân của Tiểu Hồ đã bị phế, khí tức mờ nhạt đến cùng cực vẫn có thể nhận ra, giác quan này thật tốt a!

"Hai vị cô nương, các ngươi thấy sao?" Tiếng nói của Hoàng Trùng Tộc Thiếu Chủ đánh gãy dòng suy nghĩ của hai người.

Mộc Hà rất nhanh cũng lắc đầu, cho rằng mình nghĩ nhiều quá rồi, làm sao có chuyện vừa xâm nhập đã cảm nhận được khí tức quen thuộc từ giới khác?

"Hoàng Chính Thiếu Chủ, ta nghĩ chắc ngươi cũng không có hảo ý tới vậy đi, thứ đồ chơi kia còn không rõ ràng là đồ vật gì, hơn nữa cũng không phải chúng ta có thể trêu chọc nổi." Mộc Vân khoé miệng chậm rãi lộ ra một tia tiếu dung tựa như cười mà không phải cười.

"Làm sao có thể? Ta đây là thật tâm thật lòng mời chư vị cùng đồng hành a!" Hắn vẫn mặt dày mày dạn bày ra biểu cảm thống khổ như chàng trai bị người yêu nghi ngờ ngoại tình.

"Thôi được rồi, đám đầu hói các ngươi cũng bớt giả vờ đi, mấy thủ đoạn bỉ ổi đó chúng ta còn không rõ ràng?" Mộc Vân một mặt khinh bỉ nói.

"Ngươi..." Lần này không chỉ Hoàng Chính mà toàn bộ tinh anh Hoàng Trùng Tộc đều vô cùng giận dữ.

Tuy trời sinh đã vậy nhưng đầu trọc vẫn là nỗi đau của bọn hắn.

Lão già khốn kiếp kia nói thì cũng thôi đi, dù sao người ta tu vi cao thâm mình không làm được gì, còn bây giờ đều là hậu bối với nhau...

"Mộc Vân, ngươi muốn chết!" Hoàng Trùng Tộc Nhị Công tử giận dữ hét lớn muốn động thủ, nhưng hắn chưa kịp lao ra đã bị Hoàng Chính đem ngăn trở về.

Hắn đem một ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Mộc Linh Tộc một lượt:



"Thù này ta nhớ kĩ!"

"Tùy thời phụng bồi!" Mộc Vân cũng không khách khí đáp lại.

Nói rồi cắt hai đều định quay đầu ly khai, đúng lúc này một giọng nói ồm ồm bá đạo vang lên:

"Ha ha, Đi, các ngươi muốn đi đâu?"

"Kẻ nào?" Hai đám người đồng loạt biến sắc cảnh giác nhìn xung quanh tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.

Kẻ đến không thiện a!

Cũng không ai trả lời bọn họ, chỉ có một luồng áp lực cực mạnh đột nhiên đè ép tới khiến mấy người tu vi thấp khó chịu đến thổ huyết, ba người mạnh nhất sắc mặt coi như bình thường một chút nhưng cũng lộ ra vẻ chật vật.

Tu vi này ít nhất cũng ngang bằng cấp bậc Đại Yêu mà còn thuộc hàng mạnh nhất.

Vạn chúng chú mục, không gian vốn đang yên bình đột nhiên nổi lên từng gợn sóng lăn tăn như mặt nước, sau đó oành một tiếng liền phá toái.

Một chiếc đầu gà cực lớn từ trong đó thò ra, chu vi ít nhất cũng hơn ba trượng.

Chỉ một chiếc đầu đã to ngang một vị đại hán, nếu cả người lộ ra...mấy người không rét mà run.

Như bọn họ 'ước mong' một con gà to lớn từ trong đó chui ra, toàn thân loé ra quang mang sặc sỡ vô cùng đẹp mắt.



Nhưng kì quái là trên lưng của nó lại cắm một cây cờ đen sì có khắc chính bản thân nó.

Đây chính là Thiên Kê!

Thiên Kê mở đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào hai tộc khiến ai nấy đều không thoải mái.

Mộc Vân cố nén khó chịu mở miệng trước tiên:

"Không biết đạo hữu tìm chúng ta có chuyện gì?"

Thiên Kê lúc này mới quay đầu để ý kĩ nàng, một lúc sau lại quay đầu nhìn sang Mộc Hà ngay bên cạnh.

Trong ánh mắt của nó loé lên một tia nghi hoặc.

"Hai người các ngươi có gặp qua một Nhân Loại tên Lục Huy?" Thiên Kê hơi khẩn trương hỏi.



Lúc bọn hắn được đắp nặn nhục thân chủ nhân đã rời đi nhưng kí ức trước đó vẫn còn rõ ràng, trong lòng chúng hung thú tuy vô cùng sợ hãi người thanh niên đó nhưng thật sâu trong lòng lại có chút thân cận cùng cảm kích.

Tuy hắn tạo ra bọn chúng chỉ với mục đích bảo vệ Thiếu chủ nhân nhưng nếu không có hắn bọn chúng không được sinh ra, nếu không có hắn bọn chúng không có nhục thể, cũng không thể tu luyện.

Bên cạnh đó, nhờ cơ duyên này thậm chí bọn chúng còn có cơ hội tái hiện hung uy của tổ tiên.

Thiên Kê thì vô cùng kích động trông mong mà Mộc Vân thì lại nghi hoặc thầm nghĩ:

"Không lẽ tên này cũng là Đại Yêu vượt giới? Hắn chính là người bên nhà vợ đuổi theo truy sát đó? Lục Huy cũng vượt giới rồi?"

Não hải cấp tốc chuyển động, hầu như không cần suy nghĩ nàng đã mở miệng:

"Đạo hữu có lẽ lầm rồi, ta cũng không quen biết Lục Huy nào a!" Giúp người thì giúp cho trót, dù sao Lục Huy tên kia làm người không tệ, số cũng khổ, uyên ương không được ở bên nhau, người yêu si ngốc cũng không ruồng bỏ, bên cạnh đó còn bị người nhà gái không ngừng truy sát.

Bi thảm a!

"Ta cho ngươi suy nghĩ lại lần nữa!" Thiên Kê ngữ khí dần trở nên lạnh lùng, tự thân uy thế cùng một tia huyết mạch hung thú hướng Mộc Vân bức bách khiến sắc mặt nàng trắng bệch, khóe miệng tràn ra một sợi huyết dịch đỏ thắm.

Tuy rằng tám đại hung thú chỉ là hàng mô phỏng nhưng lại được tiên hồn uẩn dưỡng, tinh huyết tố thể đem cả hai dung hợp vô cùng hoàn mĩ.

Không dừng lại ở đó, hung thú sau khi sinh ra đều không có linh trí không thể tu luyện, đều dựa vào thôn phệ để lớn mạnh.

Mà bọn hắn lại đều có linh trí, nếu biết lợi dụng thậm chí còn có thể vượt qua tổ tiên bước đến đỉnh cao hoàn toàn mới!

Hiện tại cũng có khuyết điểm nhưng đó chỉ là so với lực lượng của hung thú chân chính mà thôi, còn so với đám yêu thú hậu bối này mà nói thì chỉ riêng Huyết mạch áp đảo cũng đủ để sinh sinh đem bọn chúng đè ép chết tươi.

Hoàng Trùng, Mộc Linh hai tộc trong lòng đều nhấc lên kinh đào hải lãng, Hoàng Chính chật vật mở miệng:

"Hung...hung thú! Làm...làm sao... có...có thể?"

Không chỉ hắn, Mộc Vân Mộc Hà cũng sợ hãi không thôi.

Huyết mạch bậc này không phải đã tuyệt diệt rồi sao? Làm sao còn xuất hiện?

Cố nén kinh hãi, Hoàng Chính lại cẩn thận quan sát kĩ một phen.

Trong cổ thư có nói hung thú đều là những tồn tại vô cùng nguy hiểm, không có linh trí chỉ hành động theo bản năng.

Định thần lại, tuy con gà này hung uy tràn ngập là thật nhưng khi tức cũng chỉ ngang bằng bọn hắn, không cách nào so với tộc trưởng.

Xem ra là nó trong lúc vô tình đạt được rồi dung hợp huyết dịch của hung thú nào đó a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play