Bản ý của Cung chủ cũng không muốn nói ra sợ mọi người lo lắng, nhất là
đứa đệ tử ngốc này nhưng không nói ra có khi lại càng lo lắng hơn.
Quả nhiên, nghe nàng nói vậy Thúy Yên liền đứng ngồi không yên:
"Không được, con phải qua xem một chút, Lục Huy và Tiểu Thanh Trúc không thể có chuyện gì!"
Thúy Yên lúc này vô cùng gấp gáp, tuy không rõ ràng là Thiên Kiếp loại gì nhưng xem chừng liền vô cùng nguy hiểm.
Nghe thấy tin cha con Lục Huy có khả năng gặp tai hoạ đầu óc thông minh
thường ngày của nàng có chút trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì nhiều chỉ nghĩ đến an toàn của hắn.
Nói rồi nàng liền định bất chấp nguy hiểm phóng đi nhưng ngay lập tức liền bị Cung chủ cùng chư vị trưởng lão nhanh tay cản lại:
"Yên Nhi, con định làm gì? Không biết bên ngoài nguy hiểm như thế nào sao?"
Bách Liên Cung Chủ có chút tức giận, thường ngày ngươi ngoan ngoãn lý
trí là thế, bây giờ đầu óc đem để đi đâu rồi?
"Nhưng là...nhưng là Lục Huy huynh ấy...huynh ấy gặp nguy hiểm a!" Thúy Yên mếu máo khóc.
Tin tức Lục Huy rời đi ngoại trừ Tiểu Thanh Trúc cùng các vị cao tầng Thiên Ma Giáo thì cũng không có ai biết rõ.
Mà Thúy Yên còn tưởng rằng hắn vẫn đang ở trong tông môn chăm sóc con gái nhỏ.
Người nào chết cũng được nhưng không thể là hai người bọn họ a!
"Ài, Yên Nhi a, tình huống ra sao còn chưa biết, vả lại dị tượng ngay trên
đầu tên khốn đó, không lẽ hắn còn không biết trốn sao? Vả lại con qua đó cũng đâu giúp được gì, có khi còn bồi thêm cái mạng mình vào. Hơn
nữa...hắn cũng bỏ rơi con rồi!"
Thúy Yên nghe vậy lập tức xụi lơ xuống, đúng vậy a, mình và huynh ấy đã chia tay rồi, huynh ấy cũng đã
có gia đình rồi, mình còn níu kéo gì nữa? Nhưng mà...ít ra vẫn là bạn a!
Bách Liên Cung Chủ cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn dáng vẻ đau lòng của đồ nhi lập tức liền đối với Lục Huy hận nghiến răng nghiến lợi lập tức gọi hắn là 'tên khốn".
Nàng hận hắn cũng có một phần vì chuyện năm đó, một phần là vì hắn đã bỏ rơi đồ nhi của nàng.
Ài, sao số phận sư đồ chúng ta lận đận như vậy, cùng yêu lầm người rồi đau khổ!
Mà mấy vị trưởng lão cũng vội vã dìu nàng, phụ giúp khuyên can:
"Thánh Nữ, người không nên vọng động a, Lục Giáo chủ cát nhân tự có thiên
tướng, chắc chắn ngài ấy đã đem tông môn di dời đến nơi an toàn rồi!"
"Đúng vậy, đúng vậy, ngài cũng đừng lo lắng quá khiến thân thể bị tổn hại..."
Nghe lời khuyên Thúy Yên cũng dần tỉnh táo lại, lo lắng nhìn về phương xa,
chứng kiến từng đoá Hồng Liên nở rộ trong lòng thầm cầu nguyện mọi
chuyện bình an!
Trung Châu Thánh Địa, bảy vị Bán Bộ Thượng Cảnh
còn sót lại đều vừa ngưng trọng vừa khoái trá quan sát dị tượng phía
Đông Hoang, cũng không ai mở lời bình phẩm mà đều chỉ nở nụ cười hả hê.
"Thiên Kiếp thật đáng sợ a, tốt nhất đem bọn chúng hủy diệt đi!" Một tên lão giả lạnh giọng nói.
"Hừ, một đám sâu kiến tội đáng chết vạn lần!" Một lão giả khác trong mắt cũng toát ra hận ý.
Từ lúc chết mất chín vị chính thống Thái thượng trưởng lão bọn họ tự nhiên từ khách đảo thành chủ, từ khách Khanh lên chính thống.
Thế
nhưng theo đó chiến lực cùng uy vọng của Thánh Địa đều bị giảm xuống
không chỉ một bậc, lại thêm chuyện của yêu tộc thậm chí còn có một số
thế lực âm thầm làm một vài tiểu động tác nhưng hiện tại đang là thời kì quan trọng nên bọn họ chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Âm
thầm điều tra, cuối cùng cũng để bọn họ tìm được dấu vết, mọi đầu mối
đều chỉ hướng Thiên Ma Giáo, cũng không ngờ rằng dưới mí mắt của mình
lại để bọn chúng đem hai tông phái phụ thuộc toàn diệt.
Tổn thất lớn a!
Tuy không rõ ràng bọn chúng làm sao mời được yêu tộc ra tay nhưng cũng không sao, điều đó không quan trọng.
Bởi vì...
Cả đám còn định đợi một thời gian cho mọi chuyện lắng xuống rồi đột nhiên
phất cờ chính nghĩa lấy danh trừ ma vệ đạo đem nó cho diệt đi một mặt là vì báo thù, một mặt là vì giết gà dọa khỉ vực dậy hùng uy của Thánh
Địa!
Mà bây giờ có khi không cần ra tay bọn chúng đã bị diệt rồi!
Thiên Diệt quy mô như thế này không ai có thể chống đỡ!
Cho dù có chạy được người thì sơn môn cũng bị phá hủy, đem số người còn lại giết đi càng thêm nhẹ nhõm!
Một bên khác, đại quân yêu tộc sau khi nhận được tin thông đạo đã khai mở
cả đám bừng bừng phấn chấn, một khắc cũng không ngừng nghỉ chỉ mong mau
chóng được về Tổ Giới.
Một tương lai tươi sáng như đang mở ra trước mắt, cho dù là dị tượng kia vô cùng kinh khủng cũng không bị bọn họ quan tâm.
Đột nhiên, toàn tộc đang toàn lực di chuyển, bảy vị đại yêu đột ngột dừng lại, ngưng trọng nhìn về hư không phía trước.
Một luồng khí thế cực mạnh đang dần lướt tới, từng đạo bóng đen hiện ra trước mắt.
Đó là từng yêu tộc đầu trọc bóng loáng mọc lên hai sợi râu dài tua tủa khẽ phe phẩy, tuy chỉ hơn ngàn người nhưng bất kì ai khí tức cũng vô cùng
mạnh mẽ, thấp nhất cũng là Yêu Soái, cao nhất cũng tới trình độ Đại Yêu.
Rất nhanh hai quân liền chạm mặt, một nam tử trẻ tuổi hình như là người
đứng ra bước lên phía trước, hắn dùng ánh mắt xem kĩ nhìn chúng yêu:
"Các ngươi là yêu tộc của giới này?"
"Giới này? Không lẽ... ngươi vượt giới mà đến?" Một vị đại yêu thận trọng hỏi.
"Ừm, ngươi biết đến giới ngoại?" Hoàng Trùng Tộc Thiếu chủ có chút bất ngờ, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Tại sao sinh linh của Tiểu Thế giới lại biết sự tồn tại của giới khác? Không lẽ ngoài Tổ Yêu Giới còn có người giới khác?
"Thật sao? Ngươi là yêu tộc từ Tổ Yêu Giới mà đến?" Lần này không chỉ chúng đại yêu mà ngay cả tiểu yêu đều vô cùng kích động.
Bọn chúng bất chấp nguy hiểm khởi xướng chiến tranh với Trung Châu Thánh
Địa là vì cái gì? Còn không phải vì tạo cơ hội cho Yêu Vương đại nhân
khai cùng đối tác khai mở thông đạo sao? Mà bây giờ có sự xuất hiện của
yêu tộc ngoại giới chứng tỏ thông đạo vận hành vô cùng hiệu quả.
Như vậy chứng tỏ bọn họ đều có thể đi qua.
Lại nhìn tu vi của đối phương, chỉ là quân tiên phong mà tu vi đã cao tới
vậy, chắc chắn những yêu tu lãnh đạo tu vi còn cái hơn thế nữa nên cho
dù không thể phi thăng nhưng được sống ở đó, có thể đột phá thêm một
tầng cũng là một niềm hạnh phúc.
"Các ngươi có thể dẫn chúng ta đến đó không?" Một vị đại yêu khát vọng hỏi.
Mà phía đối diện các Thiên Kiêu Hoàng Trùng Tộc đều lộ vẻ mặt cổ quái.
Cái sáo lộ này có gì đó không đúng a!
Không phải thông thường nếu nghe tin có người giới khác xâm nhập sẽ lập tức đề phòng hoặc đuổi đánh sao?
Sao đến đám này lại chẳng những không sợ lại còn hưng phấn?
Là ta nghĩ nhiều hay sinh linh của Tiểu Thế giới này quá hiếu chiến còn muốn xâm nhập giới ngoại?
"Ngươi không sợ chúng ta sao?" Nhị công tử Hoàng Trùng Tộc tò mò hỏi.
Cái chuyện kì hoa này hắn chưa gặp bao giờ.
"Sợ? Làm sao phải sợ, chúng ta vui còn không kịp a!"Một vị đại yêu cười hưng phấn.
Chỉ nghĩ đến quang cảnh tương tươi đẹp, chúng yêu đều cảm thấy nhân sinh viên mãn.
Cũng không ai để ý tới Hồ Vương, chỉ cho rằng đến bây giờ nàng cũng không trở lại có lẽ đã đi trước một bước rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT