Thiên Mục Thiềm phất tay, đem một đống vật liệu linh tinh từ trong từ trong Trữ vật giới chỉ ( nhẫn trữ vật ) lấy ra.
Mỗi cái đồ vật có thì nội liễm như phàm phẩm, có thì toả ra hào quang lấp
lánh nhưng tất cả đều toát ra khí tức bất phàm, đều không phải phàm
phẩm.
Mấy Mộc Linh thủ vệ chỉ khẽ liếc mắt qua, cũng không dám nhìn nhiều nhưng chỉ nhìn qua mà phát thèm!
Xuất ra yêu hoả, đem vật liệu luyện chế qua một lần, bỏ đi tạp chất chỉ còn vật liệu tinh khiết.
Sau đó lại đem vật liệu dung hợp luyện chế qua lần nữa tạo thành những đồ vạt hình thù kì quái.
Thủ pháp mây trôi nước chảy không khác gì mấy đại sư luyện khí của nhân tộc.
Đúng vậy, trong số các Yêu Vương thì Thiên Mục Thiềm nổi danh thích nghiên cứu mấy thứ đồ quái lạ.
Đối với Luyện đan Luyện khí cùng Trận đạo hắn vô cùng hứng thú nên đã tìm tòi thủ pháp của nhân tộc.
Phí không ít công sức hắn mới mày mò tới Khí, Trận hai đạo, cuối cùng dừng bước ở Đại sư cảnh.
Tuy không thể tiến thêm, đối với hắn có chút gân gà nhưng đối với Yêu tộc, cũng không có người thứ hai làm tới bước này.
Cũng bởi thế nên trong đám Yêu Vương, hắn cũng có chút danh vọng.
Đem vật liệu đã luyện chế bày bố xung quanh hắc động.
Vận chuyển yêu lực khắc hoạ một đồ án kì quái xung quanh đó, thi thoảng lại bấm niệm pháp quyết lăng không hoạ ra những phù văn kì ảo.
Trận pháp dần dần sáng lên, cuối cùng bộc phát ra hào quang chói mắt.
Trận pháp thành!
Phù văn không ngừng chìm vào trong thông đạo, theo đó những gợn sóng không
gian dần dần yên tĩnh lại, vết nứt cũng theo đó khép lại.
Cả không gian thông đạo dần dần ngưng thực!
Thiên Mục Thiềm vô cùng hài lòng, trận pháp của nhân tộc quả nhiên dùng tốt,
nếu không có nó trợ giúp mình cũng sẽ không nhẹ nhõm như vậy.
Mấy Mộc Linh thủ vệ để ý thấy sắc mặt hắn có chút đắc ý, linh quang khẽ động mây trôi nước chảy tán dương không ngừng:
"Yêu Vương đại nhân thật là thần nhân, cả Tổ Yêu Giới duy ngài có thể đạt
đến Đại sư chi cảnh, ngài là tấm gương sáng mở đầu cho Yêu Tộc chúng ta
a!"
" Đúng vậy đúng vậy, Yêu Vương đại nhân như hạo nguyệt giữa màn đêm không có ngài chúng ta không biết đi đâu về đâu..."
Thiên Mục Thiềm khẽ liếc mắt, tuy không nói gì nhưng mặt tươi như hoa nở.
Đúng vậy a, cả yêu tộc chỉ có ta thông thạo khí trận hai đường, các ngươi thán phục a!
...............
Lại nói tới mấy vị cao tầng Mộc Linh Tộc sau khi nhận được mệnh lệnh của
Yêu Vương đều vội vã xuất phát tới các nơi trong lãnh thổ Thiên Yêu Sơn, đến từng tộc đàn thông tri mệnh lệnh.
Mộc Linh Tộc trưởng hướng tới chính là địa phận của hàng xóm nhà mình - Hoàng Trùng Tộc ( cháu chấu ).
Nghĩ tới tộc đàn này lão vô cùng hận, ước gì có thể một tay phiến chết cả lũ!
Quãng đường cũng gần, chưa tới một khắc thời gian lão đã tới gần Trung Tâm Tổ địa Hoàng Trùng Tộc - Hoang Lâm.
Hoang Lâm y như tên gọi, là một cánh rừng toàn những gốc cây trơ trọi không
một chiếc lá, trái ngược hoàn toàn với cánh rừng xanh bát ngát của Mộc
Linh Tộc.
Những ngôi nhà nhỏ chen chúc giữa những cành cây, những sinh vật thân xanh cánh vàng, đầu tam giác liên tục qua lại - Hoàng
Trùng.
Mộc Linh Tộc trưởng cũng không che giấu thân hình, khẽ hừ một tiếng, trong mắt đầy ghét bỏ.
Hoàng Trùng Tộc cao tầng ngay lập tức phát giác, một tiếng hừ lạnh từ bên dưới vang lên:
"Mộc lão quỷ, ngươi đến đây làm gì? Một mình xâm nhập là muốn chết sao?"
Mộc Linh Tộc trưởng đưa mắt nhìn, vừa nói chính là một lão giả bộ dáng cùng nhân loại không sai biệt lắm, chỉ là đôi mắt to khác thường cùng đôi
dâu dài trên đầu chứng tỏ thân phận Yêu tộc.
"Thì ra là Hoàng Ba Trưởng lão..." Lão tộc trưởng nở nụ cười nhàn nhạt.
Tên gọi Hoàng Ba kia tưởng đối phương sợ bên mình người đông thế mạnh nên
mới khách khí, dù sao hai tộc có thù cũng không phải ngày một ngày hai,
lần này thắng được mặt mũi khiến hắn vô cùng vui vẻ, khẽ nở nụ cười châm biếm.
Nhưng ngay sau đó nụ cười trở nên cứng ngắc, chuyển sang không thể tin được...
" Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện cùng ta? Gọi Hoàng đầu trọc ra đây ta có chuyện cần nói!"
Mộc Linh Tộc trưởng mặt lạnh lại, phách lối vô cùng, so với bộ mặt hoà ái thường ngày quả thật...một trời một vực!
Không biết nếu để đám tộc nhân thấy cảnh này phương tâm sẽ đau xót đến nhường nào a.
Lão vừa dứt lời, không chỉ Hoàng Ba mà tất cả Hoàng Trùng Tộc mấy vị Trưởng lão đều nổi giận.
Bởi vì không chỉ tộc trưởng mà cả Hoàng Trùng Tộc đều không có tóc a, đây chính là nỗi đau trong lòng bọn hắn!
Châu chấu có tóc sao?
Cho nên có tộc nhân còn kiên quyết không hoá hình...soi gương: đầu trọc!
Gọi Hoàng đầu trọc không chỉ chửi thẳng mặt tộc trưởng mà là chửi toàn tộc a.
Lão già này thật đáng giận!
" Lão già kia, khinh người quá đáng!" Hoàng Ba không nén giận nổi, tức
tốc lao lên đầu tiên, mấy vị trưởng lão khác cũng không ngăn cản.
Hừ, tuy ngươi bối phận cao hơn nhưng chỉ có một mình, không những xâm phạm lại còn 'bêu xấu' tộc ta, đáng chết!
Hoàng Ba trong quá trình lao lên dần dần chuyển đổi sang bản thể.
Hắn biết mình không phải đối thủ của lão, dù hiện ra bản thể cũng vậy.
Nhưng cục tức này hắn không nuốt nổi!
Khoảng cách Mộc Linh Tộc trưởng còn ba trượng, Hoàng Ba đã hiện ra nguyên hình.
Đó là một con châu chấu to lớn, thân hình thon dài béo mập giáp xác bao
trùm toàn thân ánh lên hào quang vàng nhạt, cảm giác vô cùng kiên cố.
Đằng trước sáu cái chân to lớn là cặp càng hữu lực, bắp thịt săn chắc.
Khí tức trên người cũng vô cùng khủng bố, so với Bán Bộ cảnh Nhân Tộc không yếu hơn chút nào.
Người chưa tới càng đã tới trước, hai chân Hoàng Ba vung lên, dưới ánh nắng răng cưa loé lên hàn quang sắc nhọn.
Mộc Linh Tộc trưởng không những không kinh hãi mà còn lấy làm mừng.
Khẽ liếc mắt, thấy mấy người còn lại bộ dáng như xem kịch vui, lão phát ra nụ cười gian trá.
Tên kia, là ngươi không ra tiếp đón ta, cái này là hậu quả a!
Lão nghiêm mặt lại, lẩm nhẩm pháp quyết, thân hình đột nhiên biến lớn, vô
cùng cường tráng, so Hoàng Ba còn lớn gấp đôi, lão khẽ vươn tay ra, chụp xuống.
Cùng lúc đó, một tiếng hét tức giận từ Hoang Lâm truyền tới:
" Mộc đạo hữu, thủ hạ lưu tình!"
Một bàn tay tức tốc bay ra muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.
Trong ánh mắt kinh hãi của trên dưới Hoàng Trùng Tộc, bàn tay đáp xuống, đầu
tiên là cặp càng nứt vỡ sụp đổ, rồi đến đầu, sau đó...
Không còn sau đó!
Thi thể châu chấu không đầu to lớn từ trên trời rơi xuống, máu tươi màu
xanh vẩy tung toé, văng đến trên thân mấy vị trưởng lão cùng một số tộc
nhân.
Đám người mắt to trừng mắt nhỏ, cảm nhận đến dòng máu ấm áp mới biết đây là sự thực.
Mà kẻ gây ra tất cả lại thong dong thu lại thân thể xoa xoa đôi bàn tay, nhỏ giọng khinh bỉ:
"Ài, thật gớm ghiếc, không biết người già yếu tim sao? Hù chết ta rồi! Không có ý tứ không có ý tứ, ra tay hơi nặng, thật xin lỗi ngươi a!"
Nói xong lão còn hướng Hoàng Ba thi thể bái một bái, vẻ mặt vô cùng hối lỗi.
Nếu Lục Huy ở đây nhất định chỉ vào mặt mà chửi: cái tài diễn xuất này của ngươi không đem đi đóng phim Hollywood thật là phí a!
Còn nữa, cái thân thể này đem đi làm châu chấu chiên giòn cũng không tệ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT