Lúc máy bay hạ cánh đáp xuống đất mới hơn mười giờ, cả hành trình Diệp Phi đều không buồn ngủ, dựa vào trên vai Lê Tiện nói chuyện với anh Nam câu được câu không.
Có đôi khi Lê Tiện Nam xem điện thoại, trả lời mấy tin nhắn, Diệp Phi ghé lại gần nhìn một cái, Lê Tiện Nam đưa màn hình sang cho cô, lười biếng giải thích, “Kiểm tra à, trả lời công việc.”
Diệp Phi tiến lại gần xem, Lê Tiện Nam thật lười trả lời lại, đối phương gửi cho anh một đống, anh cũng chỉ trả lời mấy chữ đơn giản: Được, có thể, ừm, làm đi.
“Anh làm gì vậy.” Diệp Phi hoài nghi hỏi anh.
“Giọng Yến Kinh nói như thế nào?” Lê Tiện Nam tắt điện thoại, đút vào trong túi.
“Cái gì?”
“Dân thất nghiệp lang thang.” Lê Tiện Nam kéo dài giọng điệu, nói xong còn cười với cô.
Trời sinh anh có khuôn mặt tuấn tú, không quá đứng đắn lúc cười rộ lên thật sự là vừa phong lưu lại thâm tình, hai cái từ này rất trái ngược nhau, nhưng lại đồng thời xuất hiện ở trên người anh, có vẻ hết sức mê người.
Lúc Lê Tiện Nam dẫn Diệp Phi đi từ sân bay ra, thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh.
Lúc ấy Diệp Phi nghĩ trở về Quảng Đông, còn cố ý mặc mỏng một chút, dù sao cũng có sự độ chênh lệch nhiệt độ, kết quả lúc này nhiệt độ vào buổi tối ở Yến Kinh đã xuống âm. Trên người Diệp Phi chỉ một một cái áo khoác mỏng, bên trong mặc áo len dệt kim mỏng manh, phía dưới cũng chỉ có một cái quần jean.
Khi Lê Tiện Nam dắt cô đi ra, bảo cô chờ.
Diệp Phi ngoan ngoãn đứng bên cạnh lối ra chờ anh.
Lê Tiện Nam đi ra ngoài chưa được một lúc đã đi vào, chiếc xe quen thuộc dừng ở lối ra, trong tay anh cầm một cái áo khoác dày và khăn quàng cổ đi về phía cô.
“Hôm nay lúc em đi nhìn thấy em mặc ít như vậy, anh đã nghĩ buổi tối đi đón em về, biết ngay là trí nhớ của đứa trẻ như em không được bao lâu.”
Lê Tiện Nam quấn khăn quàng cổ quanh cổ cô, “Đi thôi.”
Khăn quàng cổ cashmere mềm mại, còn mang theo mùi hương trên xe của anh.
Mùi gỗ mát lạnh và mộc mạc, có mùi thuốc lá thoang thoảng.
Diệp Phi đi theo phía sau anh, hỏi anh, “Lê Tiện Nam, có phải hôm nay anh đã hút rất nhiều thuốc không? Sao mùi thuốc trên người anh lại nồng như vậy?”
Kỳ thật mùi thuốc lá của anh rất dễ ngửi, có một loại đắng nhẹ, cũng không gay mũi.
Sau đó nhìn thấy hộp thuốc lá của anh, chắc là thuốc lá được đặc chế.
“Không thích à? Được, không hút nữa.” Lê Tiện Nam trả lời một cách thản nhiên, lại nghĩ tới lời Diệp Phi nói.
Uống ít nước đá, hút ít thuốc hơn, sống lâu trăm tuổi.
Anh mỉm cười vô cớ và hỏi cô có buồn ngủ không.
Diệp Phi lắc đầu, nói không buồn ngủ, còn hỏi anh, “Có phải anh muốn đưa em đi đâu không?”
“Cái đầu nhỏ thật thông minh.”
“Lê Tiện Nam,” Giọng điệu của anh lúc dỗ dành khiến mặt cô nóng lên, cô nói, “Anh đừng nói như vậy nữa, em cảm giác em giống như một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên.”
“Đúng vậy, là cô bé của Lê Tiện Nam.”
“Lê Tiện Nam! Anh nói chuyện bình thường đi!”
“Nói chuyện người lớn một chút, có được không?”
“……”
Lê Tiện Nam bật cười, nói da mặt cô thật mỏng.
Diệp Phi cãi qua cãi lại vài câu, “Nào có người nào như anh……”
“Em biết là được.” Anh nói như là một chuyện hiển nhiên, nhìn định vị trên GPS, sau đó tặc lưỡi, tỏ vẻ u sầu nói, “Phi Phi, có nghĩ muốn món quà năm mới gì không nào?”
“Không……”
“Đã gần mười một giờ rồi, em suy nghĩ nhanh đi, anh chuẩn bị cho em.”
“Lê Tiện Nam,” Diệp Phi nhìn chằm chằm anh như vậy, nghi ngờ hỏi, “Vì sao em lại nghe ngữ điệu của anh, cảm giác giống như anh đang âm mưu làm gì đó?”
“Đâu có, anh làm sao dám có âm mưu gì với Phi Phi của chúng ta.”
Lê Tiện Nam dựa vào trên ghế lái, ngữ điệu biếng nhác, cố tình nhân lúc đèn đỏ nhìn sang, vẻ mặt vô tội.
Diệp Phi luôn cảm thấy người này thật sự đang có âm mưu gì đó.
Lê Tiện Nam không nói, hôm nay phải đi đón em, không rảnh để mà có âm mưu gì.
Diệp Phi truy hỏi, có phải là anh chuẩn bị gì ở Tây Giao không.
Lê Tiện Nam nói thật sự không có, sau đó tiết lộ cho cô một chút, nói không phải ở Tây Giao.
Diệp Phi truy hỏi mãi không ra, trong lúc hoảng hốt mới ý thức được, đây cũng không phải là hướng trở về Tây Giao.
Thế thì đây là đi đâu?
Diệp Phi cũng không biết, nhưng cũng thật sự cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Thừa dịp đèn đỏ nhìn anh, đêm nay là đêm giao thừa, bất kể là Quảng Đông hay Yến Kinh, trên đường lớn đều trống rỗng, đi một lúc lâu cũng không nhìn thấy một chiếc xe.
Trên những cây xanh hai bên đường lớn treo đèn lồng đỏ, tràn đầy không khí năm mới.
Tuy rằng hai người bọn họ là người cô đơn, nhưng Diệp Phi nhìn anh, lập tức cảm thấy rất an tâm, thậm chí là tâm trạng cũng tốt lên.
Thì ta khi được ở cùng người trong lòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Như thế nào Diệp Phi cũng không thể tưởng được, nơi mà Lê Tiện Nam dẫn cô đi chính là công viên giải trí.
Trong dịp Tết Nguyên Đán, công viên giải trí sẽ đóng cửa, đến mùng tám mới mở cửa, có lẽ là Lê Tiện Nam điên rồi, vì một mình cô mà bao hết một ngày.
Tất cả đèn trong công viên giải trí đều sáng lên, đèn đuốc sáng trưng, giống như hộp ma thuật Pandora.
Lê Tiện Nam đưa tay về phía cô, “Trẻ con thì phải vui vẻ, anh cũng không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, không phải trẻ con đều thích những nơi như thế này sao.”
Nói ra thì có thể là hơi khó tin, từ nhỏ đến lớn, Diệp Phi cũng chưa từng bước chân vào công viên giải trí.
Trước kia ba bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian để chơi đùa cùng bọn họ, sau đó trong nhà xảy ra chuyện, ngay cả món đồ chơi cũng là thứ xa xỉ. Khi đó, Phùng Nghi chỉ hận không thể đem một đồng chia đôi ra, vì vậy dạy dỗ cô phải hiểu chuyện, kiếm tiền không dễ dàng gì.
Cho nên thời thơ ấu Diệp Phi vốn nên vui vẻ sống vô ưu vô lo, thì lại bắt đầu hiểu chuyện quá sớm. Sau khi lớn lên mua gì cũng phải xem giá cả trước, đi đến nơi nào hơi đắt tiền, thậm chí là trung tâm thương mại, đều sẽ cảm thấy mình không hợp với nơi này, nếu nghe thấy giọng điệu hơi hung dữ một chút, theo bản năng Diệp Phi sẽ lập tức cảm thấy mình không xứng đến một nơi như vậy.
Rồi đến sau này, khi trưởng thành, dường như không còn liên quan đến công viên giải trí nữa.
Lê Tiện Nam đi về phía trước hai bước, xoay người lại với cô, đưa tay cho cô.
Cô luôn cảm thấy, có phải là Lê Tiện Nam hiểu cô quá rồi không?
Có phải thật sự có cái gì kiếp trước kiếp này hay không.
Trước kia Lê Tiện Nam nói, kiếp trước là người yêu kiếp sau mới có thể nhất kiến như cố.
Cô không mê tín, nhưng ở bên cạnh anh, cô cũng cam tâm tình nguyện mê tín một chút.
Ngày đó có lẽ là lần đầu tiên trong đời Diệp Phi vui vẻ và vô ưu vô lo như vậy.
Lê Tiện Nam dẫn cô đi ngồi tàu lượn siêu tốc, đêm khuya công viên giải trí không có một bóng người, muôn vàn ánh đèn sáng lên, Lê Tiện Nam nắm tay cô, Diệp Phi nhắm chặt mắt lại, gió lạnh thổi qua một cách tùy ý, cô gần như thét chói tai.
Lê Tiện Nam nói cô mở mắt ra, cô nghe lời mở mắt ra, tàu lượn siêu tốc lao từ trên đỉnh xuống dưới, Diệp Phi sợ tới mức hồn bay phách lạc, Lê Tiện Nam cười rất thoải mái.
Bước từ trên tàu lượn siêu tốc xuống, chân Diệp Phi đều mềm nhũn cả ra, Lê Tiện Nam vẫn ung dung, “Cõng hay bế?”
“Không cần!” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Phi trắng bệch, nhưng đáy mắt sáng ngời, cô cố ý nhân lúc Lê Tiện Nam đi về phía trước đi nhào lên trên lưng anh, Lê Tiện Nam vững vàng đỡ lấy cô, “Chỉ có em mới làm anh sợ.”
Diệp Phi vòng tay qua véo mặt anh, “Ai bảo anh làm em sợ…… Lúc tàu lượn siêu tốc đang lao xuống xuống anh lại bảo em mở mắt ra, lao xuống từ trên cao như vậy, làm em sợ muốn chết!”
“Lá gan thật nhỏ.” Lê Tiện Nam cõng cô đi về phía trước, đúng lúc phía trước có một khu nghỉ ngơi, Lê Tiện Nam bảo cô ngồi ở đó nghỉ ngơi, anh đi mua chai nước.
Diệp Phi gật đầu đồng ý, bảo anh quay về nhanh một chút.
Cô ngồi trên ghế nhìn Lê Tiện Nam đi đến cửa hàng tiện lợi ở phía trước, khoảng cách hơi xa, cô nhìn Lê Tiện Nam cách cánh cửa kính của cửa hàng tiện lợi.
Dáng người anh ưu việt, đang khom lưng lấy một chai nước khoáng, xương quai hàm của góc nghiêng mặt sắc bén, cổ tay áo được gấp lên, lộ một đoạn cổ tay, trên xương cổ tay hơi nhô lên, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ kim loại.
Lúc Diệp Phi nhìn anh đến sững người, không chú ý tới từ phía xa có một con gấu Duffy mặc quần áo thủy thủ đi tới.
Trong tay con gấu Duffy cầm một cái kem ốc quế đưa cho cô.
Diệp Phi bị giật mình, nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Phía sau con gấu Duffy còn cất giấu một món quà, con gấu Duffy vòng một bàn tay khác từ sau lưng ra trước mặt, đưa món quà cho cô.
Món quà kia có hơi lớn, trong tay Diệp Phi đang cầm kem ốc quế, bảo con gấu Duffy đặt trên ghế gỗ.
Con gấu Duffy giang hai tay ra với cô, cho cô một cái ôm.
Đó là một cái thùng bóng bay, trong bóng bay có ẩn giấu hoa hồng, được thắt lại thành nơ con bướm, nằm trong một cái hộp được buộc thành hình bó hoa.
Diệp Phi đi tháo cái nơ con bướm kia ra, bóng bay thoát khỏi sự trói buộc, bay lên trên, cánh hoa hồng trong bóng bay chuyển động.
Một dải ruy băng hoạt hình nhỏ rực rỡ được kéo lên từ phía dưới bóng bay.
Diệp Phi tin chắc, nhất định là hôm nay anh đã có âm mưu từ trước.
Trên dải lụa rực rỡ có viết ——
Phi Phi is princess. (Phi Phi là công chúa.)
Phi Phi will be loved. (Phi Phi sẽ luôn được yêu.)
Sau đó còn có một cái mặt cười ngốc nghếch mỉm cười
Rõ ràng đều là những trò trẻ con, nhưng Diệp Phi đứng bên cạnh quả bóng bay kia mỉm cười nhưng cũng thật sự muốn khóc.
Phía dưới còn dải lụa còn buộc một chiếc nhẫn.
Là chiếc nhẫn kim cương màu vàng mà Lê Tiện Nam tặng cô lúc trước.
Diệp Phi ghét bỏ chiếc nhẫn nhẫn quá lớn, đeo như vậy quá lố bịch, vì thế nhân lúc anh không chú ý đã tháo ra nhét vào trên tủ đầu giường.
Diệp Phi gỡ chiếc nhẫn từ trên dải lụa xuống, vừa quay đầu lại, Lê Tiện Nam đã mở một chai nước khoáng ra, vừa uống vừa đi tới, làm như có thật nói, “Ai tặng cho Phi Phi của chúng ta vậy? Thật lãng mạn.”
“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi vừa muốn khóc vừa muốn cười, một tay cầm kem ốc quế một tay cầm nhẫn, đứng ở đó giống như một kẻ ngốc.
Người trưởng thành luôn cảm thấy truyện cổ tích quá phô trương, thậm chí còn sẽ cảm thấy thật trẻ con, nhưng truyện cổ tích cũng không phải chỉ dùng để dỗ dành trẻ con, ít nhất là có Lê Tiện Nam không cảm thấy như vậy.
Truyện cổ tích cũng là vì để Diệp Phi của anh làm công chúa.
Mỗi cô gái không phải vừa sinh ra đã chính là công chúa, nhưng bỗng nhiên anh cũng muốn cho Diệp Phi trở thành công chúa.
Lê Tiện Nam đi tới, cắn một miếng kem ốc quế trong tay cô nói, “Chậc chậc, đây là ai gửi chiếc nhẫn của Phi Phi chúng ta cất trong nhà đến đây vậy.”
“Ngoại trừ anh ra thì còn có ai.” Diệp Phi nói, “Chiếc nhẫn này thật sự quá phô trương, em làm sao có thể đeo…… Đi ra ngoài người khác còn tưởng rằng em đang đóng vai nữ vương của một bộ phim truyền hình nào đó……”
Lê Tiện Nam nâng tay cô lên, đeo chiếc nhẫn lên ngón tay cô một lần nữa, “Tặng thì em cứ nhận đi, đeo hay không đeo đều tùy em, dù sao anh cũng chỉ tặng nhẫn cho em.”
“Lê Tiện Nam,” Diệp Phi muốn rút tay về, Lê Tiện Nam không buông ra, “Lê Tiện Nam, anh luôn đối xử tốt với em như vậy, em……”
“Anh luôn đối xử tốt với em như vậy, có phải lầ điều đó có làm em cảm thấy vui vẻ không?”
“Phải,đêm giao thừa đều bị anh lên kế hoạch như qua thành ngày lễ tình nhân.”
“Phải không?” Lê Tiện Nam nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, không quá để ý nói, “Vậy thì sao nào, ngày gặp được em, vẫn là Lễ Tạ ơn của anh?”
“Lê Tiện Nam!”
Diệp Phi bị anh dắt đi về phía trước.
Đó nhất định là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời Diệp Phi.
Trên vòng quay ngựa gỗ cũng chỉ có hai người bọn họ, Lê Tiện Nam ngồi trên một chiếc xe công chúa hình quả bí ngô cùng cô.
Diệp Phi cầm kem ốc quế ăn, Lê Tiện Nam ôm lấy eo cô, tư thế ngồi nhàn nhã.
Xe bí ngô quay quay, ánh đèn sáng như ban ngày, giống như vương quốc trong mơ.
Cô là Diệp Phi, dường như cũng có một ngày được làm công chúa trong câu chuyện cổ tích được cưng chiều đến vô tận.
Diệp Phi quay đầu nhìn anh, cắn kem ốc quế nói một cách mơ hồ, “Lê Tiện Nam, hôm nay em vô cùng vui vẻ.”
“Vui vẻ cái gì, Phi Phi?”
“Vui vẻ có anh trải qua đêm giao thừa cùng em.” Đôi mắt Diệp Phi có hơi đau, hôm nay đã khóc rất lâu, sau khi nhìn thấy anh, được anh dỗ dành hết lời như vậy, giống như dù có chịu ấm ức lớn đến mấy, đều là có người làm chỗ dựa cho cô rồi lại đến đưa cô về nhà.
Loại cảm giác này là thật sự khiến cho người ta rất cảm động.
Tay Lê Tiện Nam nhéo vào eo cô cách lớp quần áo.
Lúc này Diệp Phi mới nghiêm túc nói chuyện với anh, nói, “Lê Tiện Nam, sao anh biết được em ở khách sạn? Người tài xế kia nói tiếng Quảng Đông hay là tiếng Quảng Đông địa phương của thành phố đó…… Em nghe nói tiếng Quảng Đông cũng có rất nhiều loại.”
“Không phải trước kia đã từng nói với em, anh học Đại học Hồng Kông, tốt xấu gì cũng đã ở đó mấy năm, anh không chỉ có thể nghe hiểu, còn có thể nói đôi ba câu với em.”
Lê Tiện Nam ngồi bên cạnh cô, như là đang suy nghĩ một giây, sau đó nhìn vào đôi mắt cô.
Đụng phải ánh mắt có chút mong chờ của cô, Lê Tiện Nam cười rộ lên, đôi mắt sâu thẳm tự nhiên cong con, sự dịu dàng kia trong treo như rừng thông vào lúc tuyết tan.
“BB (*), em có biết không, anh rất thích em.” Anh móc lấy đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay ấm áp cọ vào mu bàn tay cô, trong đáy mắt có một loại quyến rũ gợi cảm, “Vậy còn em, em có thích anh không?”
(*) BB: Đó là một từ phổ biến trên mạng, có nhiều nghĩa như bé cưng, người yêu, đứa trẻ, em bé (Baby), đặc biệt, nó thường được dùng giữa những người yêu nhau và là tên của em bé. (Baidu)
Trong mắt anh ẩn chứa ý cười cưng chiều, rõ ràng chỉ là một câu nói rất đơn giản, lại bị anh dùng giọng nói trầm thấp và gợi như vậy để nói ra, làm cho mặt cô bất giác nóng lên.
Lê Tiện Nam vẫn ngồi ở đó, siết chặt tay cô từng chút từng chút một, sự dịu dàng trong mắt anh vô cùng rõ ràng, anh chậm rãi lặp lại một lần nữa, “Phi Phi, anh nhớ em, anh thật sự rất nhớ em.”
Trước kia cô cảm thấy mình nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng lần này không hiểu sao cô lại nghe hiểu lời anh nói như vậy, thậm chí còn cảm thấy, lời được anh nói ra, ngôn ngữ xa lạ này cũng có thêm một chút dịu dàng khiến cho cô chìm đắm.
Những bộ phim tình cảm Hồng Kông luôn có đan xen cuộc sống đời thường vào đó, câu nói bằng tiếng Quảng Đông kia đặc biệt khiến người ta xúc động, là ngữ điệu của tiếng Quảng Đông quá dịu dàng, hay là những chi tiết về ánh mắt và biểu cảm của nhân vật chính đã thẳng vào trái tim của mỗi người?
“…… Vậy còn dùng tiếng Yến Kinh nói thì sao?” Diệp Phi ngơ ngác nhìn anh, hỏi một câu ngớ ngẩn không rõ lý do.
Nụ cười của Lê Tiện Nam càng sâu, duỗi tay ra nhéo mũi cô, “Nghĩ cái gì đó, anh sẽ không nói giọng Yến Kinh, quá buồn nôn, nếu cứ nhất định phải nói giọng Yến Kinh thì……”
Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, nói, “Anh đến đón em.”
“……Hả?”
“Anh không cần dùng giọng Yến Kinh nói với em là anh nhớ em, anh nhớ em, em trở về, anh sẽ đến đón em.” Lê Tiện Nam nhéo mũi cô không buông tay, “Suy nghĩ cái gì vậy, anh cũng đã ba mươi rồi, nỗi nhớ nhung không phải cứ luôn treo bên miệng, tình cảm cũng không phải dùng miệng nói, đó là phương thức yêu đương của mấy đứa trẻ như bọn em.”
Lê Tiện Nam nói, tay lại lại di chuyển đến cằm cô, ngón cái vuốt ve cằm cô, ánh mắt lại đan xen tình ý dịu dàng triền miên.
“Vậy người trưởng thành thì thể hiện tình cảm của họ như thế nào?”
Diệp Phi nhìn thẳng vào anh, ngay cả trái tim cũng mềm nhũn ra, cô không tỉnh táo lắm, thuận theo lời anh nói mà hỏi.
Lê Tiện Nam nắm lấy cằm cô, tiến đến gần cúi người hôn xuống.
Mùa đông ở Yến Kinh thật sự rất khô ráo và quá lạnh lẽo, hơi thở của Lê Tiện Nam phả vào trên chóp mũi cô, tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, ngay cả nụ hôn dịu dàng này cũng vô cùng khiêu khích, gió đông dường như biến thành mùa xuân chậm rãi làm tan chảy từng lớp tuyết.
“Người trưởng thành không nói, người trưởng thành nên hôn thì hôn, người trưởng thành nên làm cái gì thì làm cái đó,” Lê Tiện Nam buông cô ra, ngón cọ vào cánh môi cô một cách mập mờ, “Phi Phi, anh là người trưởng thành.”
Anh vừa dứt lời, cách đó không xa pháo hoa được bắn lên, tiếng chuông vang lên đúng lúc 0 giờ.
Tiếng chuông cổ xưa giống như đập vào trái tim cô, khuấy động những trận sóng dữ ngập trời.
Pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm, vạn dặm không mây, vô số tia lửa liên tục bay lên.
Diệp Phi quay đầu ngắm pháo hoa cùng anh, pháo hoa năm mới rực rỡ như vậy, giống như lật cuộc sống quá khứ của cô sang một trang mới.
“Lê Tiện Nam, đây cũng vậy à? Là anh làm sao?” Cô quay đầu lại nhìn về phía anh, trong mắt sáng lấp lánh.
Lê Tiện Nam quấn lại khăn quàng cổ đã bị lỏng ra giúp cô, lười biếng nói một câu, “Nếu không thì sao, đêm giao thừa này, anh không mua được hoa hồng cho em, thay bằng bắn pháo hoa, có được không?”
“Lê Tiện Nam, năm mới vui vẻ!”
Kem ốc quế Diệp Phi vẫn còn cầm trong tay sắp tan chảy, đôi mắt đỏ hồng cong cong mỉm cười.
Lê Tiện Nam mỉm cười nhìn cô, “Năm mới vui vẻ, Phi Phi.”
Diệp Phi đưa cây kem ốc quế đến bên miệng anh.
Lê Tiện Nam há miệng cắn một miếng.
“Anh có tỉnh táo không?” Diệp Phi cẩn thận hỏi anh, “Sáng mai, anh có hối hận không? Sẽ không đóng gói gửi đến mặt trăng đó chứ?”
“Em ngốc rồi à?” Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, cúi người lại nhéo mặt cô, “Anh thật sự tỉnh táo, từ chạy tới Quảng Đông đón em về, anh rất tỉnh táo.”
“……”
“Phi Phi, đừng tin.” Lê Tiện Nam nhéo mặt cô không buông, có chút ý tứ trừng phạt, nhưng sự trừng phạt này cũng có vẻ quá dịu dàng, “Em cũng có thể xác nhận lại với anh bất cứ lúc nào.”
Lúc Diệp Phi trở về đều cảm thấy thật sự hoảng hốt, giống như trời cao ban ơn.
Nàng tâm động, giống như có định nghĩa.
Lê Tiện Nam chính là tất cả định nghĩa về tình yêu của cô.
Sau khi trở về, đã gần đến một giờ, tủ lạnh ở Tây Giao trống rỗng, Lê Tiện Nam chỉ có thể gọi cơm, cho người đưa tới, Tây Giao rộng lớn như vậy rốt cuộc cũng có vẻ bớt trống vắng hơn.
Diệp Phi soi gương, thay quần áo xong đi xuống dưới, Lê Tiện Nam đang đi mở cửa, xem như bữa cơm tất niên muộn của hai người. Lúc đó Diệp Phi cảm thấy, thật ra đón tết đều đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là anh ở bên cạnh cô.
Ngày đó Diệp Phi vô cùng dính anh, hỏi anh vài lần, thật vậy sao, thật vậy à.
Lê Tiện Nam không ngại phiền phức trả lời vài câu.
Cuối cùng Diệp Phi về phòng, còn bám theo anh hỏi.
Lê Tiện Nam tắm rửa đi xong ra ngoài, đẩy cô lên trên giường.
“Anh trả lời em bằng một phương thức khác.”
Lê Tiện Nam quỳ gối ở mép giường.
Diệp Phi duỗi tay ôm lấy cổ anh, ánh trăng chiếu vào trên tường, tặng một nụ hôn lưu luyến trong đêm.
Diệp Phi luôn cảm thấy mình giống như ngọn nến lập lòe, gió thổi tới, ánh lửa đang lay động giãy giụa, nhưng vẫn luôn sáng rực như cũ.
Mà vào một đêm giao thừa ấm áp như vậy, ánh nến bị một đôi bàn tay vô hình dập tắt, lại được pháo hoa đầy trời thắp sáng một lần nữa.
Trong một đêm yên tĩnh, Lê Tiện Nam dường như nhìn thấy những bông hoa đang nở rộ trong mắt cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng cũng khiến tình cảm bền lâu.
Nó giống như một đoàn tàu đi về hướng xa lạ, xuyên qua rừng mưa ẩm ướt, nhìn thấy rừng hoa đã bị tưới ướt, chạy cả chặng đường, phong cảnh xa lạ và xinh đẹp, và sau đó tất cả mọi thứ bị mất kiểm soát.
Người vốn nên làm theo khuôn phép lại đưa ra lựa chọn thoát khỏi sự khống chế đầu tiên, vốn là thần linh tối cao cấm dục lại đắm chìm ở nhân gian.
Trong “Nhớ trần tục” là một bản Côn khúc (*) có hát Sắc Không chạy ra khỏi am ni cô, không muốn thành Phật, tham lam hạnh phúc nhân gian.
(*) Côn khúc: là một thể loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đây là một trong những loại hình hí kịch cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc. (Wikipedia)
Vì thế ngọn đèn dầu trước Phật vụt tắt, kinh thỉnh Tây Tạng bị thất lạc, vứt bỏ quên gõ mõ, linh hồn phiêu bạt tự do không còn xiềng xích gì nữa, trở mình chính là phù dung mềm nhũn.
Sappho cũng ca ngợi tình yêu và dục vọng của vạn vật, các vị thần trong thần thoại Hy Lạp thậm chí còn là tù nhân của dục vọng.
Lê Tiện Nam hôn cô, ép buộc cô phải tỉnh táo.
Nàng trong mắt phản chiếu hắn khuôn mặt, nửa mê đắm trong tâm hồn lạc lối khiến anh mềm lòng; nửa là tỉnh táo, trong sáng và dịu dàng, khiến anh chìm đắm.
Diệp Phi đan chặt mười ngón tay với anh, nắm chặt lấy tay anh, nói, Lê Tiện Nam, anh không cần phải luôn xác nhận với em.
Anh chưa từng nói ra, nhưng cô làm sao không hiểu được đây.
Mỗi người đều là linh hồn lưu lạc trên thế giới này, phải dùng nửa đời người để tìm nửa kia phù hợp với mình.
Lê Tiện Nam nhìn cô, chợt cảm thấy, đại khái cô chính là nửa kia phù hợp của anh.
Cảnh xuân ngàn trượng, có dịu dàng vạn khoảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT