Diệp Phi nhớ lại ngày đầu tiên cô gặp Lê Tiện Nam, có rất nhiều chi tiết đều nhớ không thể nào nhớ ra nổi, cô cẩn thận suy nghĩ đã bắt đầu như thế nào, nhưng cũng chỉ nhớ được một hai mảnh ghép nhỏ ở trong đầu.
Cô nhớ tới hôm nay giáo sư có đưa cho cô một quyển sách của Wilde.
Trong đó có nói là, bạn thích tất cả mọi người, nhưng mọi người đều hờ hững với bạn.
Người đàn ông vẫn cứ đứng ở góc đường như thế, lạnh lùng và cô độc, như ngọc bích lạnh lẽo ngâm trong hồ, như là tấm lụa trắng bị cháy thành tro trắng như tuyết, quay đầu lại nhìn thấy cô, cong môi cười rộ lên.
Lúc đó có một vài cảm giác không rõ ràng, giống như măng mùa xuân ngủ đông, đột nhiên đâm thủng màn đêm mùa đông lạnh thấu xương này.
Sau đó còn nhớ đến một câu gì đó nữa?
Đừng nhẹ nhàng chìm vào màn đêm đẹp đẽ đó.
—— Tháng 1 năm 2022.
Mạnh Ngũ Nguyệt.
——
Mùa đông năm 2013 ở Yến Kinh lạnh lẽo đến kỳ lạ.
Cuộc sống của Diệp Phi cũng rối tung lên.
Cô kéo theo vali đứng ở dưới ký túc xá, trong tay còn cầm theo sách vừa mới mượn từ thư viện.
Tiết Như Ý khóc thút tha thút thít, “Phi Phi, cậu cứ chuyển đi như thế này sao? Cậu đừng để lời của hai người đó nói ở trong lòng…… Cậu đi rồi thì tớ biết làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu, là tớ đi làm thêm quá bận rộn, khiến cho các cậu không thể ngủ ngon được. Dù sao thì cũng chỉ còn một học kỳ nữa là phải đi thực tập rồi,” Diệp Phi tỏ ra nhẹ nhàng, “Cũng không phải là không gặp nhau được nữa, bây giờ thuận tiện như vậy, cậu nhắn tin cho tớ là được rồi mà.”
Tiết Như Ý là người bạn duy nhất của cô ở thành phố Yến Kinh này, cũng là bạn cùng phòng của cô, là một cô gái rất đơn thuần.
Nghe cô nói như vậy, Tiết Như Ý mới ngây thơ gật đầu, “Cậu tìm phòng nhanh như vậy…… Có ổn không?”
“Cũng tạm được, ở ngay trong ngõ Hòe Tam, không xa,” Chuông điện thoại Diệp Phi vang lên, là tài xế tới xe hẹn đến rồi, cô nhỏ giọng nói với Tiết Như Ý, “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, chúng ta còn có thể gặp nhau, không phải là còn chưa tốt nghiệp sao.”
Tiết Như Ý khóc thút tha thút thít đến mức nức nở, cô gái nhỏ gầy gầy, cứ một hai phải xách hành lý giúp cô, vừa xách vừa hỏi, “Phi Phi, tiền thuê nhà bên kia chắc là rất đắt, đúng không? Cậu vất vả như vậy, vừa làm thêm ở bên còn muốn vừa chăm chỉ học tập, nếu mà quá đắt, chờ tớ tìm được công việc thực tập, tớ và cậu cùng thuê chung, tớ và cậu chia sẻ với nhau!”
Diệp Phi cười cầm lấy hành lý trong tay cô ấy, Tiết Như Ý là cô gái Giang Nam, nói chuyện ngọt ngào và mềm mại, “Cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng cãi nhau với các cậu ấy, chờ sau này tớ mời cậu ăn cơm.”
Hốc mắt Tiết Như Ý đỏ bừng gật gật đầu, nhìn theo Diệp Phi lên xe.
Lúc đó đã là hơn năm giờ, mùa đông trời tối sớm, ở đây ồn ào náo nhiệt.
Ngõ nhỏ Hòe Tam bên này rất có thú vị.
Đúng là ở trung tâm thành phố, một con phố bên trái, là khách sạn sao lộng lẫy, ở ngay ngã tư, có một khu vườn nhỏ yên tĩnh —— đương nhiên đó cũng không phải là vườn hoa, là mô phỏng kiến trúc ở Giang Nam, là khu dành cho nhà giàu hàng đầu ở trong nước, cái tên vừa nghe đã giữ kín như bưng: Đàn Cung Tây Giao.
Bên phả, là những con ngõ nhỏ đổ nát, ngõ nhỏ Hòe Tam chính là một trong số đó, nói là ngõ nhỏ chật hẹp, có một vài căn tứ hợp viện.
Ngược lại cũng đều là tấc đất tấc vàng ở thành phố Yến Kinh rộng lớn này, chỉ là một cái ở trên trời, một cái dưới mặt đất.
Diệp Phi kéo vali đi dọc con ngõ, mấy ngày hôm trước đã tới xem qua vài lần.
Diệp Phi đứng trong gió lạnh gõ cửa một lúc lâu, bên trong rốt cuộc cũng có người đi ra mở cửa, là một bà cụ hơn tám mươi tuổi, mặc một cái áo lông thật dày, mái tóc hoa râm ngắn, nhanh nhẹn, nhưng lạnh lùng.
“Không phải đã nói là năm giờ đến sao? Đã là năm giờ mười lăm rồi.” Bà cụ mở cửa xong lại chống gậy đi vào.
“Trên đường bị kẹt xe ạ.”
“Không có lần sau.” Bà cụ chống gậy, dừng lại ở giữa sân, cầm gậy lên chỉ vào ——
Chính là một căn tứ hợp viện rất bình thường, vừa vào trong sân hình chữ “Khẩu”, cửa làm bằng gỗ, sân rộng khoảng năm sáu mét vuông, trải gạch màu xám tro. Phía bắc có ba căn phòng, chính sảnh, hai căn phòng hai bên là phòng ngủ, hai căn phòng phía đông và tây lần lượt là phòng bếp và phòng chứa đồ.
“Cháu ở căn phòng bên tay phải phía bắc, đã nói với cháu rồi, tôi lúc năm giờ sáng, ngủ vào bảy giờ tối, cháu đi đâu thì về sớm, âm thanh nhỏ một chút, nghiêm cấm đưa người khác về nhà, phòng khách và phòng bếp của tôi cũng không được dùng, cháu trở về ngủ là được, ban ngày nếu cháu ở nhà, cũng chỉ cho phép ở trong phòng và sân này, nếu nhà vệ sinh này bị hỏng rồi, thì đi nhà vệ sinh công cộng ở bên ngoài, tôi chưa tính chung cả tiền điện nước của cháu, cháu phải trả riêng cho tôi.”
“Vâng ạ.”
Diệp Phi đồng ý, bà cụ đưa chìa khóa cho cô, “Dọn dẹp một chút rồi đi ngủ đi.”
Diệp Phi mím môi, bà cụ chống gậy đi về phòng.
Diệp Phi kéo vali đi sang bên phải mở khóa, trong phòng thật sự trống rỗng, không có máy sưởi, chỉ có một giường một bàn, nền được trại bằng gạch từ thế kỷ trước, phòng sạch sẽ, vẫn là cửa sổ kiểu cũ.
Cô mua tấm đệm và chăn điện, đồ đạc của cô cũng rất ít, thu dọn một chút, căn phòng có hơi cũ kỹ, nhưng tóm lại thành phố Yến Kinh rộng lớn này có một chỗ ở cũng tốt rồi.
Thật ra dọn ra ngoài là bất đắc dĩ, không muốn vì cô mà là cho mối quan hệ trong ký túc xá xấu đi, cô cần tiền, cho nên cuối tuần bình thường có thời gian rảnh rỗi sẽ đi làm thêm, cái gì cũng làm, không tránh được chuyện ngủ sớm dậy sớm, giấc ngủ của bạn cùng phòng không sâu, mỗi lần đều cố ý ném đồ đạc thể hiện sắc mặt.
Tiết Như Ý có cãi nhau với bạn cùng phòng vài lần để bảo vệ cô, Diệp Phi rất khó chịu, cảm thấy đó đều là vấn đề của mình, tự mình dọn ra ngoài, có lẽ có thể làm cho mối quan hệ cứng nhắc ở ký túc xá chấm dứt.
Giá nhà ở Yến Kinh đắt muốn chết, tìm được mấy chỗ thuận tiện, hoặc là xa, hoặc là những nơi xây dựng vi phạm diện tích. Một ngày nọ, vào lúc cô tuyệt vọng nhất, nhìn thấy có thông báo cho thuê nhà được dán ngay đầu ngõ Hòe Tam, tự viết bằng bút lông, nói là cho thuê một phòng ở trong tứ hợp viện, chính là bà Triệu này.
Lúc ấy cũng tưởng là kẻ lừa đảo, ngày đó cô còn cố ý chọn một ngày chủ nhật đến đây vào ban ngày, bà cụ Triệu ngồi uống trà ở trong sân, liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng thờ ơ, nói hai ngàn đồng chưa bao gồm điện nước, căn phòng thật sự rất tồi tàn.
Bà cụ bên cạnh lôi kéo cô nói, “Tính tình bà Triệu không tốt lắm, cháu gái cũng không thường lui tới, thuê nhà là chúng ta khuyên bà ấy kiếm người làm bạn, cháu chịu khó một chút, bà Triệu không phải là người không xấu, lúc còn trẻ cũng là người làm công việc văn hoá đọc sách.”
Lúc ấy quả thật Diệp Phi cũng rất do dự —— phòng ở quá rách nát, nhưng cũng may là ở trung tâm thành phố, cách trường học đi cũng chỉ mất hai mươi phút, ngõ nhỏ lại có vài quán cơm, khoai tây sợi xào, tiện nghi giá cả phải chăng và thuận tiện, huống chi chỉ có hai ngàn đồng, ở trong thôn xa thành phố thì không nói, phòng ngủ một hai ba mét vuông cũng phải bốn năm ngàn.
Thậm chí còn có cái loại tầng hầm ở dưới lòng đất, vừa ẩm ướt vừa lạnh vừa đắt —— chủ yếu là không thuê nổi.
Diệp Phi tính toán tỉ mỉ quyết định thuê, kết quả bà Triệu lại đi đến chỗ trạm bảo vệ ở đầu ngõ, kéo ông bảo vệ đến, cẩn thận kiểm tra thẻ sinh viên và thẻ căn cước công dân của của Diệp Phi, gửi một bản sao cho bảo vệ, “Đừng nói là cháu sợ, một bà già sống một mình như tôi còn sợ cháu không phải là người tốt nữa đó.”
“Sinh viên khoa Văn học Đại học Yến Kinh?” Ông bảo vệ cũng đi đến gần nhìn thoáng qua, khen ngợi, “Học sinh giỏi.”
“Học sinh giỏi cũng là một học sinh nghèo.” Bà cụ đã chuẩn bị một hợp đồng đơn giản trước, đeo kính cho người già bảo Diệp Phi ký tên.
—— Cứ như vậy thuê xong, ba tháng trả một lần.
Diệp Phi xoa xoa mặt, mở máy tính gửi bản thảo cho tổng biên tập ở chỗ mình làm thêm, sau khi gửi bài xong định đi đến đầu ngõ ăn một bữa cơm, kết quả vừa mới tắt máy tính, tin nhắn thông báo trừ tiền trong điện thoại vang lên, tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng gần như bị trừ hết sạch.
Vừa mới đi đến đầu ngõ, điện thoại trong túi cô liên tục rung lên rất nhiều lần.
Mở ra xem, nhắc nhở thông báo khấu trừ tiền học phí của Đại học Yến Kinh, tin nhắn của tổng biên tập —— Bản thảo vừa rồi của cô đã bị gạch hết, phải viết lại.
Diệp Phi đi vào tiệm cơm nhỏ ở đầu ngõ, thực đơn dán trên tường có giá cả phải chăng, khoai tây sợi xào tám đồng một phần, kết quả khoai tây sợi xào không còn, thịt kho tàu cà tím cũng không có, chỉ còn canh sườn và thịt kho tàu.
Diệp Phi tìm kiếm trên bản đồ, bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, cô đi theo, có lẽ là bởi vì vị trí, thương hiệu mì ăn liền cũng đắt, cô lại đi đến chỗ bán thức ăn nhanh bên kia, chọn một món được giảm giá, nhờ nhân viên cửa hàng làm nóng một chút, cửa hàng tiện lợi không có chỗ ngồi, cô sợ sau khi trở về sẽ bị nguội, dứt khoát đứng ở cửa cửa hàng tiện lợi giải quyết nhanh chóng.
Đối diện cửa hàng tiện lợi chính là cửa chính của Đàn Cung Tây Giao, ở nơi tấc đất tấc vàng này, trước kia đã từng nhìn thấy ở truyện cười trên mạng, nói giá nhà khởi điểm ở tiểu khu này đã là sáu con số, còn cần phải xác minh, người có thể sống ở đầy đều là người ở giới thượng lưu không phú thì quý.
Khi đó Diệp Phi còn chưa có nhiều suy nghĩ như vậy, vừa cắn một miếng sandwich ấm áp, vừa nhìn bức tường đá màu xám xanh mô phỏng Giang Nam.
Một chiếc xe chạy đến đây, theo bản năng cô nhìn sang, chiếc xe thể thao màu đen chạy đến gần Đàn Cung Tây Giao thì dừng lại, một cô gái trẻ bước từ trên xe xuống, mùa đông ở Yến Kinh đã xuống âm độ, cô gái đó lại để chân trần, chỉ mặc một cái váy ngắn, bên ngoài khoác một cái áo khoác lông thú, cô gái hôn gió với người ngồi trên xe, rồi sau đó vẫy vẫy tay, xe chạy vào.
Diệp Phi cụp mắt, người đó là bạn cùng phòng của cô, trước kia quan hệ cũng không tệ lắm, hai người đều là người đến từ tỉnh phía bắc, tên là Lư Nhân, vốn dĩ là một cô gái không có gì nổi bật, cũng là dựa vào thành tích thi đậu Đại học Yến Kinh, sau đó có vài lần đêm không về ngủ, sau đó gặp lại, cô ta như là được tái sinh.
Có một chiếc Audi A8 màu đen thường đậu ở dưới ký túc xá của trường.
Khi có một số người đang bàn tán, Lư Nhân đã nhận được lời mời đi thực tập ở một công ty nổi tiếng.
Có hâm mộ không? Hay là ghen ghét? Hay là không cam lòng?
Lúc đó cô nghe được Lư Nhân gọi điện thoại, cô ta đứng ở trên ban công hút thuốc, nói, nếu có một chiếc siêu xe dừng ở dưới lầu, cậu bước lên, sau khi xuống lấy được số tiền mà cậu không dám nghĩ tới, đi lên một con đường tắt mà mười năm học tập gian khổ cũng không sờ đến được, cậu có bước lên chiếc xe này hay không?
Diệp Phi ăn sandwich, bị nghẹn lại.
Cô quay đầu lại tìm người, kết quả tầm mắt dừng lại.
Bên cạnh quán cà phê ngoài trời, có một người đàn ông đang đứng một mình, bóng dáng lờ mờ, mơ hồ nhưng dáng người ưu việt.
Dáng người người đàn ông cao lớn dựa vào cột đèn ở bên đường, nghiêng đầu châm thuốc, góc nghiêng khuôn mặt lạnh lùng, chiếc áo khoác nỉ được cắt may tỉ mỉ, anh chỉ cắn điếu thuốc, tay còn lại cầm chiếc bật lửa làm bằng kim loại, nhẹ nhàng châm lửa, sợi vonfram kim loại sáng lên, anh đưa điếu thuốc đến gần bật lửa, rồi sau đó thu lại, chỉ là động tác trong vài giây, nhưng lại giống như cảnh trong một phim Hồng Kông.
Trời xuống âm độ, anh mặc rất ít, để lộ ra cổ tay trắng nõn, ánh đèn lập lòe, đúng lúc anh nghiêng đầu nhìn cii một cái, động tác cắn điếu thuốc khựng lại một chút, anh cong môi cười.
Đèn đường nhấp nháy, tất cả mọi thứ giống như biến thành chuyển động chậm.
Anh cười, làn khói xanh trắng tản ra xung quanh, một đôi mắt quyến rũ, giống như ngọc bích lạnh lẽo ngâm trong hồ, phủ một tầng sương mù sâu thẳm, cười rộ lên lại có loại áo giác khiến cho trái tim của người khác nhất thời loạn nhịp.
Cái mùa đông lạnh lẽo này như trở thành hậu thuẫn của anh, còn anh giống như cái gì.
Giống như là tấm lụa trắng bị cháy thành tro trắng như tuyết, trống vắng, lạnh lẽo.
Diệp Phi vội vàng thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục ăn sandwich của mình.
Điện thoại lại rung lên một lần nữa, tổng biên tập gửi cho cô một tin nhắn, là tin nhắn thoại, ngón tay của cô lạnh lẽo đến mức đông cứng lại, nhấn mở giọng nói ——
“Phi Phi, chúng tôi gọi cà phê, nhưng lại không giao được, cô đi lấy đưa đến đây đi.”
Sau đó lại gửi đến một chuỗi địa chỉ, là một nhà hàng tư nhân, đây vốn dĩ không phải là công việc của cô, nhưng cũng bị người ta sai thành quen, cẩn thận đánh chữ trả lời lại vâng.
Cô tốc chiến tốc thắng, bị sandwich làm cho nghẹn một chút, ho khan vài tiếng.
Đang định ném giấy gói vào thùng rác, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay này chỉ bưng một ly cà phê nóng, khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ, vừa thấy đã biết chính là bàn tay sống trong nhung lụa.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc lá nhất nhạt và mùi tuyết sam hòa vào nhau, yên lặng, trong vắng và lạnh lẽo, cô ngước mắt lên, đụng phải đôi mắt cười sâu thẳm của người đàn ông, “Bị sặc rồi? Chậm một chút.”
“……”
“Mới vừa mua, cầm đi, nếu lạnh, đi vào bên trong uống xong rồi đi,” Trong tay anh đang cầm chìa khóa xe, “Đi đây.”
—— Cô căn bản không quen biết anh, không biết ma xui quỷ khiến lại cầm lấy.
Một chiếc màu đen xe dừng ở ven đường, chìa khóa xe có hai chữ R, anh lên xe, cửa sổ xe kéo xuống một nửa, để lộ góc mặt nghiêng của người đàn ông rõ ràng, nhìn cô ở bên ngoài, ý cười dịu dàng nhưng xa cách, tựa như một bông hoa đông bị cứng trong khối băng đã tan ra, phân tán thành dòng nước tinh khiết.
Đó chính là anh tiện tay ném ra một chút lòng tốt, tựa như đối với ai cũng đều quan tâm, cũng giống như mỉm cười nhưng lại không thật sự là vậy.
Cô đứng ở trong gió lạnh, nhìn theo kia chiếc Rolls-Royce màu đen biến mất ở đầu phố, đầu ngón tay còn sót lại một chút một chút mùi hương nhàn nhạt, tim đập thình thịch như thủy triều, rất lâu sau vẫn chưa thể bình thường lại được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT