Học kì hai năm nhất là học kì nhiều bài vở nhất của khoa văn, Thịnh Hạ lại tiếp tục nếp sống nối liền bốn điểm. Điểm trung bình kì trước của cô là 3.29/4, vừa đủ qua mức khá, là thấp nhất tính trong phòng. Nền tảng của cô không bằng các bạn, cho dù mải miết ôn tập quên ăn ngủ cũng chỉ vừa đủ đạt chuẩn. Dẫu đã có chuẩn bị tâm lý, số điểm này vẫn khiến Thịnh Hạ hơi lo lắng.
Điểm tổng kết của Trương Chú là 3.78, vẫn suýt thì xếp cuối trong phòng kí túc của cậu, trong lớp thì đứng hạng hơn 30. Điều này đã đủ khiến Thịnh Hạ ngỡ ngàng, ấy vậy trong khoa cậu còn có bậc thần nhân được điểm tối đa.
“GPA chỉ là một hạng so sánh nhỏ trong khoa họ thôi.” Liêu Tinh nói, “Về cơ bản thì từ năm hai sinh viên bên đó đã bắt đầu tham gia công bố luận văn và khởi nghiệp. Đâu như chúng ta, tới lúc đó vẫn đang suy nghĩ xem có nên học tiếp lên cao học không.”
“Bên đó không lo chuyện thi cao học à?”
“Bọn họ mà cần thi hả? Muốn ở lại trường dễ như bỡn, nhưng chắc phải hơn nửa sinh viên muốn xuất ngoại ấy chứ?”
“Ghê gớm thật.”
“Không phải nơi người bình thường sống nổi đâu.”
Thịnh Hạ hỏi Trương Chú xem cậu có lo lắng vì điều này không.
Cậu thản nhiên rằng: “Có. Nhưng đây không phải việc xấu, chí ít với mình là không phải. Bị chèn ép, đôi khi là một sự may mắn. Người xung quanh ai cũng giỏi hơn cậu, chẳng lẽ không phải là cái lợi cho cậu?”
Cái lợi.
Thịnh Hạ cảm thấy cô cũng được lợi, chỉ là cái lợi này khá vất vả.
Học kì này Thịnh Hạ tới Hải Yến nhiều hơn. Vì Trương Chú quá bận còn cô đã có Tiểu Mặc, việc đi lại nhanh nhẹn dễ dàng hơn.
Thịnh Hạ rất thích nhà sách ở cửa tây ngoài đại học Hải Yến. Khác với những nhà sách bỏ công decor trang trí xinh xẻo hiện giờ, nhà sách này đã tồn tại mấy chục năm. Căn nhà gỗ cũ kĩ tỏa ra nét cổ kính, những cuốn sách có tuổi đời chất kín những góc nhỏ, có thể tìm được nhiều bản in đã không còn lưu hành trong đó. Ở đây còn có chương trình đổi sách, có một con mèo cam lông dài lười nhác và quấn người.
Thịnh Hạ hay vào đó ngồi, mỗi lần ngồi là hết cả buổi. Dù sao đọc sách cũng là nội dung học chính của cô.
Trương Chú xong việc sẽ tới đây dẫn cô đi ăn. Nhà sách này chỉ bán cà phê đồ uống đơn giản, không bán cơm.
Nếu có rảnh rỗi, cậu sẽ ngồi lại cùng cho cô đọc sách thêm buổi chiều. Có khi cậu làm bài tập, đôi khi cũng chọn ít sách ngồi đọc chung.
Hôm nay Thịnh Hạ quá mải mê đọc sách, lật được già nửa cuốn mới nhận ra cậu đã rời ghế đối diện rất lâu. Cô ngó nhìn dáo dác, tìm được cậu cạnh một giá sách.
Cậu ngồi bệt dưới đất, ở giữa mấy học sinh mặc đồng phục cấp 2. Trừ đôi chân dài hơn hẳn, trông cậu không hề lạc tông giữa các em kém tuổi. Tất cả đều cúi đầu, dáng vẻ vô cùng tập trung, đến cả tần suất lật sách cũng phần nào tương tự.
Thịnh Hạ mỉm cười, vớ điện thoại ghi lại đoạn tư liệu này, đoạn bước tới đứng ngay trước mặt cậu. Cứ tưởng cậu đang đọc những cuốn dạng khoa học, chẳng ngờ lại là “Thiên long bát bộ” của Kim Dung.
“Hay không?” Thịnh Hạ hỏi nhỏ.
Trương Chú ngẩng lên. Thấy là cô, cậu nắm tay cô ra hiệu cho cô ngồi xuống. Thịnh Hạ ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cậu, vòng lấy tay cậu, đầu dựa vào vai cậu, nhận thấy cậu đang đọc tới chương thứ tư “Động tiên ca”, hỏi: “Cậu thích ai?”
Trương Chú lật trang, cái nhìn không rời trang sách, từ tốn rằng: “Đoán xem.”
Thịnh Hạ: …
“Kiều Phong?”
Trương Chú nhướn mày, quay sang nhìn cô, “Tưởng cậu hỏi nhân vật nữ chứ.”
“Nhân vật nữ, người cậu thích là mình mà.” Thịnh Hạ bật thốt. Chỉ sau một thoáng xấu hổ, cô nhìn cậu với vẻ đắc ý.
Lúc này cô đang ôm tay cậu, cằm gác trên vai cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, cái nhìn ranh ma đầy vô tội. Trương Chú chuyển ánh nhìn từ mắt xuống sống mũi, đôi môi cô, cuối cùng rảo lên trên đôi mắt. Giữ nguyên tư thế ấy, cậu trao cô một nụ hôn rất nhẹ. Cảm thấy chưa đủ, đang định hôn sâu hơn, Thịnh Hạ đã đẩy cậu ra, cái nhìn ý là: Có người kìa!
“Kệ.”
Tay phải Trương Chú giơ quyển sách lên che mặt, tay trái vòng qua cổ cô, sấn tới hôn cô.
Môi cậu rất mềm, Thịnh Hạ không thể cưỡng nổi.
Cậu hôn sâu nhưng thời gian không dài. Có lẽ vì đang ở nơi công cộng nên phải để ý mặt mũi, không thể muốn là kệ được nên sau cùng chỉ lưu luyến thơm thêm mấy cái rồi buông ra.
Quyển sách được hạ xuống, vừa mở mắt Thịnh Hạ đã thấy cả hội học sinh cấp hai đồng loạt nhìn mình. Có cô bé còn giơ tay bịt mắt như thật, nhưng đôi mắt giữa kẽ ngón tay thì đang mở tròn to.
Bất ngờ va vào mắt Thịnh Hạ, một loạt cái đầu lại cùng lúc quay đi, bịt miệng cười hí hửng.
Lần này thì Thịnh Hạ ngại thật, rúc đầu vào khuỷu tay cậu.
Trương Chú cười với mấy nam sinh, tiếp tục đọc sách như ban nãy chẳng có chuyện gì. Thấy mãi cô vẫn chưa dám ngẩng lên, cậu gợi chuyện: “Thế cậu thích ai?”
Thịnh Hạ ngẩng lên: “Mình thích Hư Trúc.”
Trương Chú tiếp: “Tại sao?”
Thịnh Hạ: “Hòa thượng, vô dục vô cầu.”
Trương Chú: …
Con mèo cam béo trong nhà sách thong thả trườn tới, mắt lom lom vào họ một lúc lâu không chớp. Cuối cùng nó bò lên đùi Trương Chú cọ cọ.
Cam Béo có vẻ rất thích Trương Chú, thích nằm ngủ bên chân cậu, còn hay ngủ nướng trên bàn phím của cậu. Mỗi lần nó vươn vai ngáp dài, công sức vất vả cả buổi của Trương Chú lại có nguy cơ bay biến.
Thịnh Hạ trông mà xót thay, ấy thế Trương Chú vẫn chẳng hề tức giận, chỉ cười bất lực rồi xốc Cam Béo ném lên giá sách. Nhưng hành động này sẽ làm chiếc áo thun đen của cậu dính lông mèo, việc đó thì lại khiến đôi mày cậu cau lại.
Đáng yêu thật.
Mèo đáng yêu, cậu cũng rất đáng yêu.
Thịnh Hạ luôn cảm thấy giữa nhà sách và thế giới này có một bức tường ngăn cách. Thế giới ngoài kia đang vận hành tốc độ cao, mỗi ngày mỗi khác, còn thời gian trong nhà sách như được bấm nút tạm dừng.
Tháng ngày dường trôi đi rất chậm, mặc dù thực tế thời gian giữa hai bên nhanh hệt nhau, nhanh tới độ không thể bắt kịp.
Khi Thịnh Hạ đọc hết số sách Đàm Công giao cho, Trương Chú cũng đã đọc được già nửa số tiểu thuyết của Kim Dung.
Thời tiết Hà Yến ngày càng giống Nam Lý, cây cỏ tốt tươi, ve sầu kêu nhức cả não. Tất cả đều đang báo trước mùa hè vạn vật sinh sôi sắp tới, lại một học kì nữa sắp sửa kết thúc.
Trong tuần ôn tập hối hả, họ vẫn hẹn hò ở nhà sách, chỉ là không còn thời gian nhàn nhã đọc sách giải trí như trước đó. Thịnh Hạ tụng bài không còn biết trời đất xung quanh, tiếng bàn phím của Trương Chú cũng chưa từng dừng vang vọng.
Âm bàn phím của cậu không lớn mà còn rất có nhịp phách giai điệu. Cô không thấy ồn, thậm chí đôi khi không nghe tiếng cậu gõ phím còn thấy khó quen, học mà chữ không chịu vào.
Đôi khi học bài tới mệt, sẽ khởi động tuyến đường hẹn hò tức thời: bảo tàng, công viên trò chơi, trung tâm triển lãm. Đa số thời điểm chỉ ngồi trên xe lang thang các nơi hoặc dùng bước chân đo chiều dài thành phố, đi tới đâu tính tới đó. Tới nơi thích, họ sẽ tạm dừng, không thích thì cứ thế mải miết đi. Hai bàn tay nắm lấy nhau, câu được câu chăng trò chuyện, chơi trò ghép từ trẻ con nhàm chán: nối chữ thành câu.
Thịnh Hạ ra đề trước: “Mở.”
Trương Chú tiếp: “Mở sạp.”
Thịnh Hạ: “Mở sạp mới.”
Hì hì, khó rồi đây, để xem nối từ gì mà có nghĩa nào.
Trương Chú tiếp: “Mở sạp mới tinh.”
Hừm, được đấy.
Thịnh Hạ: “Mở sạp mới tinh, like.”
“Mở sạp mới tinh, like tăng.”
“Mở sạp mới tinh, like tăng rồi.”
“Mở sạp mới tinh, like tăng rồi nhỉ?”
“…”
Giờ thì hết nối được nữa rồi.
Thua, thơm một cái.
Chán, nhưng cảm giác có thể chơi cả đời.
Nghỉ hè Trương Chú lại có một học kì ngắn, Thịnh Hạ được nghỉ trước. Vương Liên Hoa và Từ Viễn Sơn dẫn Trịnh Đông Ninh đi du lịch nước ngoài, Thịnh Hạ và Ngô Thu Tuyền được Thịnh Minh Phong đón về một thời gian.
Nhưng Thịnh Minh Phong rất bận, gần như không khi nào ở nhà. Mới ở được một tuần, Trâu Vệ Bình cũng có việc phải đi công tác Hồng Kông. Chắc vì cảm thấy đón hai chị em tới mà cứ để mặc ở nhà thì không hay, nên đề nghị dẫn cả hai chị em đi cùng du lịch mua sắm.
Ngô Thu Tuyền luôn thờ ơ với Trâu Vệ Bình, nhưng ở những việc cần tiêu tiền thì chưa từng nể nang, đồng ý cả tay chân.
Thịnh Hạ lấy cớ ở nhà viết luận văn để từ chối.
Ngô Thu Tuyền giở hết các trò khóc lóc uy hiếp năn nỉ, Thịnh Hạ vẫn kiên quyết không đi. Cuối cùng không ai lay chuyển được cô, ai đi vẫn đi, ở vẫn ở. Thịnh Hạ ở nhà một mình, yên tĩnh tới độ cô quạnh.
Cô không có luận văn cần hoàn thành nào cả.
Cô chỉ có một cậu bạn trai cần ở bên thôi.
Cung Sư tử đã tới, cùng với sinh nhật của Trương Chú.
Từ tháng Sáu Thịnh Hạ đã mua vé dự festival âm nhạc ở Đông Châu, vì trùng hợp festival diễn ra ngay trước sinh nhật cậu một ngày.
Nhưng cô chưa cho cậu biết, muốn cho cậu một bất ngờ.
Từ trước tới nay, cậu luôn là người chú ý tới các ngày quan trọng, luôn là người chuẩn bị quà cho cô.
Chỉ một học kì vừa rồi đã có ngày Valentine trắng, ngày quốc tế thiếu nhi 1/6 và đủ các ngày “lễ tình nhân” mạo xưng khác, với cả ngày kỉ niệm một năm yêu nhau.
Mặc dầu chê trách chiêu trò lừa đảo nhằm kiếm tiền mỗi dịp lễ của tư bản, cậu vẫn chuẩn bị quà cho cô không bỏ lỡ một ngày. Thậm chí đôi khi không phải ngày lễ hay ngày kỉ niệm, nhưng vì cậu thấy lâu rồi không tặng quà nên cũng nổi hứng đòi tặng.
Cậu thích nhất là tặng dây chuyền. Cô thực lòng không biết cậu làm cách nào tìm ra nhiều sợi dây chuyền đẹp như vậy, mỗi sợi lại thanh thoát theo một cách rất riêng, nhiều tới độ Thịnh Hạ không đeo hết nổi.
Khi được hỏi tại sao cứ tặng dây chuyện, cậu nghĩ mất một lúc. Hình như không nghĩ ra câu trả lời hay ho, cậu hỏi: “Thế lần sau tặng vòng tay nhé?”
“Thực sự không cần tặng quà mãi thế đâu.”
Trương Chú: “Thì cậu thích mấy thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, mà đã thích là chỉ muốn sưu tập càng nhiều càng tốt mà.”
Thịnh Hạ nghẹn lời. Cái con người này, có thể nói cho nghe lãng mạn tí được không?
Tuy đã biết cậu không có khó khăn về kinh tế, cô vẫn cảm thấy như vậy rất lãng phí.
Từ chuyến đi Liên Lý lần trước, cô đã hiểu nguồn thu nhập chính của cậu chủ yếu tới từ việc cho thuê nhà. Nghe nói cậu còn tham gia việc thiết kế homestay, chủ tâm giữ lại một số nét kiến trúc cổ. Đó cũng là nguyên nhân cậu rất rành rẽ bố cục mỗi căn phòng.
Hầu Tuấn Kỳ còn tiết lộ Trương Chú có một khoản thu nhập lớn khác qua việc bán tài khoản game. Cậu đã bắt đầu mảng kinh doanh này từ cấp ba, gây dựng được uy tín trên các diễn đàn game, rất nhiều game thủ khi muốn mua tài khoản sẽ nhờ cậu làm trung gian.
Thịnh Hạ biết rất nhiều tài khoản game cực đáng tiền, nhưng trung gian thôi thì có thể kiếm bao nhiêu? Mấy chục tệ? Giỏi lắm chắc chừng trăm tệ?
Sự thật khiến người ta rúng động. Bởi vì tài khoản để bán sẽ hay có lỗi hoặc dễ bị lừa đảo trục lợi nên càng là tài khoản có giá trị, người bán sẽ càng cẩn thận, thà trả khoản phí lớn để bán qua môi giới chứ không muốn bán trực tiếp cho cá nhân riêng lẻ; người mua cũng thà bỏ nhiều tiền hơn để đảm bảo chắc chắn khi tài khoản tới tay sẽ không gặp bất cứ vấn đề. Có thể coi đây như một món hàng bán lại xa xỉ, nên đôi khi Trương Chú có thể kiếm khoản tiền lên đến bốn chữ số qua việc mua bán một tài khoản.
Đúng là một cách làm ăn không cần nhìn sắc mặt ai.
Vì vậy Thịnh Hạ cũng có qua có lại, nhận quà thì sẽ trả quà. Tiếc là cô luôn chậm hơn cậu, tặng quà không được đúng lúc.
Ví dụ hôm kỉ niệm một năm quen nhau, phải mấy ngày sau đó tai nghe cô đã đặt mới giao tới.
Trước khi mua cô đã xin tham mưu từ Hầu Tuấn Kỳ vốn hiểu lĩnh vực này. Chẳng ngờ mới xin tham mưu xong, Đào Chi Chi đã hỏi: “Hạ Hạ, cậu lại mua quà cho anh Chú à?”
Gì mà “lại” ở đây?
Thịnh Hạ cạn lời. Cái tên Hầu Tuấn Kỳ này có thể giữ miệng tí không?
“Ừm.”
Đào Chi Chi dứt ruột khuyên can: “Đừng chiều hư bọn con trai! Anh Chú cũng thật tệ quá!”
Chiều hư ư?
Thịnh Hạ: “Cộng cả lại cũng đâu bằng Tiểu Mặc?”
Đào Chi Chi: “Tiểu Mặc gì cơ?”
Có vẻ Hầu Tuấn Kỳ cũng không biết chuyện Trương Chú mua xe cho cô? Càng khỏi phải nói những món quà sau này.
Thịnh Hạ gửi ảnh chụp Tiểu Mặc cho Đào Chi Chi.
“Xe mới của mình, ngầu chứ? Trương Chú tặng đó.”
Đào Chi Chi: “Âm thầm quan sát.jpg”
Đào Chi Chi: “Vợ chồng các cậu nói chuyện giống nhau thật…”
Rồi Đào Chi Chi gửi một ảnh chụp màn hình, nội dung là mấy tấm ảnh Hầu Tuấn Kỳ chụp màn hình gửi cho.
Tên nhóm: “Áo gấm về làng”
Trương Chú: *Ảnh*
Trương Chú: Dép mới, đẹp chứ?
Cả lũ hùa vào khen.
Trương Chú: Bà xã tặng.
Cả lũ dè bỉu.
Tấm thứ hai.
Trương Chú: *ảnh*
Trương Chú: Bàn phím mới, đẹp chứ?
Cả lũ hùa vào khen.
Trương Chú: Bà xã đặt làm riêng.
Cả lũ ba chấm.
Tấm thứ ba.
Trương Chú: *ảnh*
Trương Chú: Đồ tình nhân, đề cử, nhưng đừng mua cùng kiểu.
Ngô Bằng Trình: Được đấy, đưa link.
Trương Chú: Đợi mình hỏi bà xã.
Ngô Bằng Trình: Thôi khỏi, cút.
Hàn Tiếu: Anh Chú, Thịnh Hạ giàu ghê, phú bà xin được đi theo.
Trương Chú: Không được theo, cút.
Lưu Hội An: Sao cậu nhận quà của Thịnh Hạ mãi thế, định theo con đường trai bao hả?
Trương Chú: Ghen tị khiến mặt mũi cậu méo mó.
Thịnh Hạ coi mà nóng mặt.
Bà xã gì chứ.
Ở với cô cậu chưa từng gọi thế. Rất ít khi họ gọi đối phương bằng những xưng hô sến súa như các cặp đôi khác. Bởi vì khi ở cùng nhau, đa số không cần xưng hô.
Chỉ thi thoảng khi hôn nhau quá lâu, cậu mới gọi cô là bảo bối, cưng à ở những khoảng tạm dừng trong nụ hôn.
Bà xã. Cô chưa từng nghe.
Khi nói chuyện với bạn bè, cậu lại gọi cô như thế…
Lần này cô quyết phải tặng quà và lời chúc cho cậu đúng giờ.
Đào Chi Chi là người đầu tiên biết tin, lập tức chụp lại gửi vào trong nhóm.
“Nhóm trao đổi tâm đắc làm giàu”
Đào Chi Chi: “Không thể để một mình mình ghen tị.”
Tân Tiểu Hòa: “Tự dưng không biết nên ghen tị với ai. Thôi, anh Chú lại sắp khoe khoang trong group của họ rồi, sau đó Dương Lâm Vũ sẽ lại khóc lóc trách mình không yêu cậu ta.”
Tiểu Mạch: “Định đi Đông Châu à? Đi riêng? Hạ à, cậu tặng vé vào lễ hội âm nhạc hay tự tặng mình đi thế?”
Thịnh Hạ: “…”
Lam Lam: “Mình cảm thấy dấu ba chấm này cực nhiều ẩn ý văn học.”
Tân Tiểu Hòa: “Honey xông lên! Anh Chú nhìn đã biết là kiểu dễ dụ.”
Lam Lam: “Chụp màn hình, gửi Dương Lâm Vũ.”
Tân Tiểu Hòa: “Gửi thoải mái, mình nói sự thật mà ok? Không cho nói à?”
Tiểu Mạch: “Cười chết, nói nhỏ nghe nè, mình cũng thấy thế.”
Tân Tiểu Hòa: “Thôi đừng có “nói nhỏ nghe nè” nữa. Hồi cấp ba, cái người đoán kích cỡ anh Chú chẳng lẽ không phải cậu?”
Tiểu Mạch: “Hiện tại một thành viên không có địa vị đã offline.jpg”
Đào Chi Chi: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Thịnh Hạ: “Thảo luận nội bộ, phải giữ bí mật.”
Đào Chi Chi: “Mình phát hiện bạn thân yêu dấu của mình không phản bác chuyện tự tặng bản thân đi.”
Lam Lam: “Phát hiện của cậu thật ghê gớm.”
Thịnh Hạ: “Hiện tại một thành viên không có địa vị đã offline.jpg”
Tân Tiểu Hòa: “Hạ à, mấy ngày tới nhớ bôi kem dưỡng thể kĩ vào, với cạo lông nách đi đó.”
Tiểu Mạch: “Ha ha ha ha ha cậu biết làm bọn này tụt mood quá đấy.”
Tân Tiểu Hòa: “Kinh nghiệm quý giá đó.”
Lam Lam: “Thế Dương Lâm Vũ thế nào, có tính bằng giây không?”
Tân Tiểu Hòa: “Nói thật thì, không có so sánh nên cũng không biết nữa. Mình chờ Thịnh Hạ khải hoàn.”
Một thành viên không có địa vị lén lút ngó trộm màn hình, không còn dám ngoi lên.
–
Cuối tháng Bảy Trương Chú mới được nghỉ, nhưng vì phải giúp một sư huynh nên ở lại thêm vài ngày. Vốn định ở lại trường làm thêm vài thí nghiệm, song vì quá nhớ Thịnh Hạ nên cuối cùng vẫn về Nam Lý vào trung tuần tháng Tám.
Cậu gửi định vị cho cô: “Về tới nơi rồi.”
Thịnh Hạ: “Xoa tay.jpg”
Trương Chú cau mày, “Độ này nói chuyện với ai vậy?”
Thịnh Hạ: “?”
Trương Chú: “Dùng meme kì kì.”
Thịnh Hạ không trả lời, chỉ gửi hai tấm ảnh, một là mã QR trên vé festival và một là thông tin đặt chỗ ở khách sạn gần đó.
Thịnh Hạ: “Bọn mình đi biển nhé?”
Trương Chú nghi hoặc trong một thoáng, đến khi thấy ngày diễn ra festival thì đã hiểu.
Lễ hội âm nhạc Biển Xanh có tiếng xưa giờ, trong danh sách khách mời cũng có ban nhạc cậu thích. Lần này festival tổ chức ngay thành phố Đông Châu gần cạnh, sẵn cậu cũng định đi, nhưng nghĩ ngày thế này nên ở cùng cô nên lại thôi.
Cô thích yên tĩnh, có lẽ sẽ không ưng những nơi “thần ma say múa” như festival âm nhạc. Các hội diễn thính phòng sẽ hợp với cô hơn.
Không ngờ cô đã mua vé, còn đặt khách sạn sẵn rồi.
Trương Chú liếc thông tin đặt phòng.
Phòng một giường đôi hạng sang.
Ngày đặt: 19.8 – 20.8
Số khách ở: 2.
“Thịnh Hạ.” Cậu gọi tên đầy đủ của cô.
Thịnh Hạ: “Không dám nói chuyện.jpg” Một meme cô gái nhỏ rúc trong tủ quần áo run rẩy gửi hình.
Trương Chú cười bất lực. Meme này nhìn đã biết là từ Tân Tiểu Hòa cho rồi.
“Chỉ đặt một phòng? Phòng giường đôi?” Sau cậu vẫn hỏi. Rốt thì với cái kiểu ngây ngô của cô, đặt thiếu hoặc đặt sai loại hình phòng là việc có khả năng, nếu thế đặt thêm là được.
Thịnh Hạ: “Bé ngoan.jpg” Meme Ultraman chống cằm.
Trương Chú không cười nổi nữa.
Dẫu bây giờ ở nơi cô không nhìn thấy, cậu vẫn thấy sống lưng căng ra, một luồng nhiệt khô nóng xâm chiếm. Cậu hắng giọng cố ép mình bình tĩnh, ngẩn ra vài giây, bàn tay cầm điện thoại ngượng ngùng buông xuống bên đùi.
Tiếp đó cậu cầm điện thoại lên đọc một lượt nhật ký trò chuyện, cuối cùng chằm chặp vào dòng chữ “Số khách ở: 2”, quyết định phải thông báo cho cô biết một vài chuyện.
“Thịnh Hạ, mình là nam giới bình thường.” Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Thịnh Hạ: “Sự khẳng định tới từ văn hào dưới đáy xã hội.jpg”
Định dùng meme chống chế tới cùng đây mà.
Trương Chú rất muốn nhìn xem lúc này trông cô thế này, chắc tai đã đỏ ran sắp thành tro mất rồi.
Tối hôm ấy, Trương Chú nhận tệp tài liệu Hầu Tuấn Kỳ gửi cho. File nén rồi mà dung lượng vẫn lên tới mấy GB.
Trương Chú: “Cái gì đây, định cho nổ máy mình đấy à?”
Hầu Tuấn Kỳ: “Tài liệu học tập quý giá, bản cất giữ độc quyền. Lấy tham khảo đi, khỏi cần cảm ơn.”
Trương Chú: “Không dùng tới đâu.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Hả? Tự tin vậy cơ á? Đừng để tới khi lâm trận không biết cả đeo bao đó.”
Trương Chú: “… Cút.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Có thờ có thiêng có kiêng có lành mà. Tỉ lệ hỏng chuyện lớn lắm đó, như Dương Lâm Vũ thì toi.”
–
Sau bữa trưa ngày 19, Thịnh Hạ sửa soạn va li xuống tầng.
Cho dù chỉ là chuyến đi chơi một ngày ngắn ngủi, cô vẫn xách theo cái vali 20 inch. Trương Chú thì gọn nhẹ thanh thoát, chỉ một cái ba lô nhỏ đeo trên vai trái. Cậu nhận vali, một tay nắm tay cô dắt ra vệ đường bắt tắc xi, nói ra tên khách sạn bằng cái giọng rất đỗi thản nhiên.
Từ đầu tới cuối họ không nói với nhau nhiều, cả giao lưu ánh mắt cũng cực ít. Nguyên nhân là vì Thịnh Hạ không dám nhìn cậu, phải khi nghe tên khách sạn mới hỏi: “Bắt xe đi luôn à?”
“Ừ.”
“Có thể ra bến đi xe khách mà.” Nam Lý và Đông Châu gần nhau là thật, nhưng đi tắc xi xuyên thành phố vẫn đắt lắm!
“Mất công, tối sẽ mệt, giữ thể lực đi.” Dứt lời mới nhận ra không chỉ người trước mặt má hồng tai đỏ mà cả bác tài cũng đang săm soi cậu qua gương chiếu hậu, cái nhìn rất hàm ý.
Trương Chú khóc dở mếu dở.
Nét mặt Thịnh Hạ chuyển từ ngạc nhiên sang xấu hổ rồi lại vẻ sốt ruột thay ý nói “cậu mau giải thích đi chứ”, phải nói rất đặc sắc. Trương Chú nhìn cô thích thú.
Vốn cậu cũng định nói thêm vài câu để giải thích, giờ lại nghĩ, thôi vậy, dọa cô chơi, thú biết mấy? Lúc mời cậu cô chẳng can đảm lắm đấy thôi?
Điều này gián tiếp dẫn tới sự im lặng suốt đường đi, thậm chí Trương Chú đưa nước cô cũng không uống.
Tới khách sạn, làm thủ tục nhận phòng, Thịnh Hạ mới thực sự cảm thấy mình sắp sửa sống chung, không ngăn được nỗi sợ.
Khách sạn ở ngay cạnh bờ biển, gần sân khấu tổ chức lễ hội âm nhạc. Đa số khách vào ở đều là thanh niên trẻ tới tham gia lễ hội, hầu hết đi theo cặp theo đôi.
Thấy người ta cũng vô tư nắm tay vào cùng phòng, sự căng thẳng của Thịnh Hạ mới giảm bớt.
Phòng có ba mặt view biển, sáng sủa rộng rãi, nắng hắt vào phòng, gió biển lay rèm phấp phới.
Thịnh Hạ ngờ ngợ: “Hình như mình đâu đặt phòng này.”
Trương Chú từ tốn: “Lễ tân thăng cấp phòng.”
“Sao lại thế?”
“Chắc tại đang thiếu phòng. Phòng thường cung không đủ cầu.”
Lại có chuyện hời như thế? Thịnh Hạ nửa tin nửa ngờ, nhưng nhanh chóng chuyển hướng chú ý sang cảnh biển. Vali được Trương Chú thầu trọn từ đầu, cô vẫn gọn nhẹ dễ thở, lao ùa ra ban công hóng gió.
Mặt trời hai giờ chiều sáng lóa mắt. Thịnh Hạ đứng một lúc, nóng không chịu nổi. Đang định về phòng, một bàn tay ôm qua lưng từ đằng sau, một cái đầu áp vào cổ, tóc lởm chởm cọ làm cô thấy ngứa. Cô rụt cổ, vừa cười vừa tránh đi, không ngờ hành động này lại đúng ý cậu. Cậu bưng mặt cô kéo ra hai bên, hôn một cái thật mạnh.
Cái hôn đầy nóng vội xao xuyến.
Cậu chỉ nghiền môi lên môi cô một cách nặng nề mà cũng chỉ thoáng qua, chớp mắt đã đổi sang nghiền vào nơi khác. Từ đôi môi tới khóe miệng, từ sống mũi tới viền mắt, trở về đôi môi, nấn ná ở đó một lúc rồi lần chần giữa hõm cổ và vành tai.
Tay cậu cũng từ từ thả lỏng, tách khỏi gáy cô để lần tìm tới vành tai, miết nhẹ, làm hốc tai ù ù không thể tập trung nghe…
Người Thịnh Hạ căng cứng.
Một cái hôn đơn điệu, lại nồng nàn hơn bất cứ cái hôn sâu mọi lần.
Cô từ từ mở mắt, liếc nhanh mái tóc mềm sáng lóa lên dưới nắng và vành tai hơi hồng của cậu…
Cô ngẩng lên, dùng hõm cổ xinh đẹp nhận lấy cái đầu đang cọ khẽ của cậu. Gió biển thổi tóc cô bay rối.
Nắng chiều như thiêu, ủ Thịnh Hạ nóng hừng hực.
Khi cậu buông ra, cổ cô đã ê mỏi. Cậu gác cằm lên vai cô trong khi điều chỉnh nhịp thở dồn dập, hai tay ôm chặt và trọn lấy hông cô.
Thịnh Hạ có thể nhận rõ một luồng nhiệt khác.
“Muốn ngủ trưa hay ra ngoài ăn?” Cậu hỏi nhỏ.
Thịnh Hạ vẫn chưa tỉnh táo: “Cậu… đi được không?”
Một tiếng cười cợt nhả vang lên. Cậu nới cô ra, nắm tay cô dắt vào phòng, “Mình gọi đồ ăn, nghỉ chừng một tiếng là giao tới, ăn xong thì đi soát vé.”
“Nghỉ?”
Trương Chú ôm cô ngã xuống giường, giày chưa thèm cởi. Cậu nheo mắt tự nói tự trả lời: “Ừ, nghỉ, như Hư Trúc ấy.”
Thịnh Hạ: …
Nằm im ru được vài phút, cậu bò dậy tìm điện thoại đặt đồ ăn, dặn: “Ngủ đi, mình đi tắm cái, nóng quá.”
Thịnh Hạ không tài nào chợp mắt nổi. Cô mở va li lấy đồ ra thay.
Để hòa mình vào festival, cô đã chuẩn bị “trang phục”.
Trương Chú tắm xong đi ra, thấy Thịnh Hạ mặc áo crop-top cộc tay, quần short ngắn, tóc đuôi ngựa buộc cao, rốn thoắt ẩn thoắt hiện.
Cạnh cô bày sẵn đôi boot kiểu buộc dây đang định xỏ vào.
Thịnh Hạ nghe tiếng quay sang nhìn. Cậu mặc quần thể thao rộng rãi tới đầu gối, vừa đi vừa mặc áo. Vạt áo phông thả xuống, che kín từng cm cơ bụng.
Cô ngơ ngác, cậu cũng ngác ngơ. Ở khoảng cách chừng hai mét, cả hai sững ra nhìn nhau.
Trương Chú vuốt mái tóc ướt, hất mạnh khiến hơi nước li ti b ắn ra. Cậu tới ngồi vào cạnh giường, mắt săm soi cô trên dưới, đột nhiên túm cô tới trước mặt, “Mặc đồ của ai đây?”
Thịnh Hạ đứng giữa hai đùi cậu, cúi nhìn gương mặt còn vương ẩm của cậu. Đôi mày hàng mi cậu lúc này còn đương phủ mờ hơi nước, vẻ điển trai khiến người ta mơ màng.
Nói thì nói thế, cậu vẫn với đầu cô xuống hôn mãi.
Ban nãy phải ngoái cổ, giờ thì là cúi đầu, cổ Thịnh Hạ mệt mỏi lắm!
Ăn uống no đủ, cả hai xuất phát tới lễ hội âm nhạc.
Đây là lần đầu Thịnh Hạ tham gia lễ hội âm nhạc. Cô đã lên mạng tìm hiểu nhiều thông tin, mang theo ghế bơm hơi và đủ thứ đồ ăn vặt, không ngờ tới cửa lại bị tịch thu hết, cuối cùng trắng tay vào sân.
“Tức quá!”
Trương Chú giơ điện thoại ghi lại dáng điệu tức tối của cô, làm cô càng thêm tức, vươn tay toan giật cái điện thoại. Cậu nhanh nhẹn giơ điện thoại lên thật cao, cô nhảy lên, ngã ào vào lòng cậu. Trương Chú cười mở rộng vòng tay, nhân đó ôm cô.
“Cậu đã dùng chiêu này bao nhiêu lần rồi?”
“Lần nào cũng thành công, cớ gì không dùng?”
Cậu kết thúc ghi hình, xoa đầu cô, lấy một cây kẹo m út ra khỏi túi quần, “Này.”
Thịnh Hạ tròn mắt: “Sao cậu còn kẹo?”
“Thì bảo vệ có kiểm tra túi quần mình đâu.”
“… Thế còn nữa không?”
“Hết rồi, nhiều nữa thì thành quá đáng.”
Cậu khoác sơ mi tay dài màu xanh đậm ngoài áo phông trắng, tay áo sơ mi xắn tới bắp tay.
Thịnh Hạ cũng thấy nóng thay cậu. Có vẻ giai đẹp ai cũng thế, nóng nực chẳng là cái đinh gì, có thế nào vẫn phải ăn mặc đàng hoàng nghiêm chỉnh.
Màn đêm buông phủ, bãi cát lúc nhúc đầu người. Bỗng tiếng guitar nhanh mạnh vang lên, đám đông trên bãi biển tức thì sôi tục – lễ hội âm nhạc đã mở màn.
Thịnh Hạ ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bơm hơi Trương Chú mới mua, không hề để ý việc này. Cứ tưởng sẽ có bước giới thiệu nên âm thanh bất chợt vừa rồi khiến cô giật mình hét hoáng lên, vô thức nhảy vào lòng cậu. Ngay giây sau vành tai được một đôi bàn tay nóng hổi bịt kín.
Đến khi tiếng nhạc trở nên bình thường, Trương Chú mới buông tay hỏi: “Quen được chưa?”
Mấy thanh niên gần đó liếc nhìn họ, chê trách ra mặt.
Thịnh Hạ hơi xấu hổ, nhìn Trương Chú áy náy. Cô biết cậu đã chọn nơi xa loa và sân khấu chính trong khi họ mua vé vip, có thể đứng ở hàng đầu tiên.
“Mình bị giật mình thôi, giờ ổn rồi.”
“Tai cậu sắp nổ luôn rồi kìa.” Trương Chú xoa tai cô, “Đừng sợ, không vui cứ nói, bọn mình đi luôn.”
Thịnh Hạ lắc đầu: “Đâu thế được, có ban nhạc cậu thích mà! Với lại sôi động thế này cũng rất vui nữa!”
“Mình cũng mới tới lần đầu, bọn mình tính ra là hai con dế nhũi cùng nhau khám phá thế giới thời thượng thôi.” Trương Chú an ủi, “Bài mở màn phải sôi động để hâm nóng không khí, lát nữa sẽ có bài tiết tấu chậm hơn.”
Thịnh Hạ ôm chặt hông cậu, được thôi, cùng nhau làm dế nhũi, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nhưng cậu đã từng tới rất nhiều phòng trà nhạc sống, cũng từng tham gia ban nhạc, sao có thể thật sự như cô? Chẳng qua chỉ vì nghĩ cho cảm nhận của cô nên mới nói thế thôi.
Họ ngồi lắng nghe từng bài hát. Giữa chừng Trương Chú bỏ đi đâu đó một lần, khi về mang đồ ăn vặt theo.
Thịnh Hạ rất thỏa mãn, đề nghị: “Ban nhạc cậu thích sắp lên rồi, hay bọn mình sang khu vip?”
Trương Chú: “Bên đó ồn lắm, chen chúc nữa. Ở đây cũng được.”
Thịnh Hạ khăng khăng nắm tay cậu lôi đi, “Đi!”
Trương Chú dắt cô len vào đám đông đang múa may điên loạn.
Không khí nơi này hoàn toàn khác hẳn. Cảm giác mọi người đều đang gào thét bằng cả sinh mạng, gần như bài nào cũng có thể cất giọng hát theo.
Sàn nhảy disco quy mô lớn.
Quả thật Thịnh Hạ không quen lắm. Mùi cơ thể, mùi mồ hôi lẫn lộn với mùi nước hoa xung quanh khiến đầu cô quay cuồng.
Trương Chú cúi xuống hỏi: “Đông người quá, hay về nhé?”
Thịnh Hạ lắc đầu.
Đột nhiên Trương Chú cởi áo sơ mi, buộc hai tay áo quanh hông cô rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Lên đi.”
“Hả?”
“Cho cậu cơ hội leo lên đầu mình.”
Thịnh Hạ ngớ người, nghe chỉ thị sải chân ngồi lên vai cậu, vịn đầu cậu giữ thăng bằng. Cậu từ từ đứng dậy. Tầm nhìn của cô băng qua lúc nhúc đầu người trở nên rộng thoáng.
Sân khấu hiện ra hoàn chỉnh trước mắt, ở dưới là biển đầu người sặc sỡ muôn màu.
Ôi, thế giới của người cao.
Nhiều người xung quanh hướng mắt nhìn sang, cả ống kính camera cũng đảo về hướng này. Đột nhiên Thịnh Hạ thấy mình xuất hiện trên màn ảnh lớn.
Những tiếng la hét và hoan hô vang lên, ngày càng nhiều người nhìn theo camera về phía này.
Thịnh Hạ lóng ngóng cúi xuống nhìn Trương Chú, “Hu hu làm sao đây?
Vẻ mặt xấu hổ của cô cũng được chiếu hoàn chỉnh lên màn ảnh rộng.
“Chào mọi người đi. Cậu mà xấu hổ, người đắc ý sẽ là đạo diễn.”
Khi Thịnh Hạ ngẩng lên, màn hình đã chuyển sang cảnh trên sân khấu. Vì ban nhạc mới đã lên sân.
“Ban nhạc cậu thích! Chú, đứng thế này cậu có thấy không?”
“Có.”
“Đặt mình xuống đi chứ.”
“Không.”
Trên sân khấu, giọng ca chính giới thiệu các thành viên ban nhạc, “Không nói nhiều nữa, các bạn chơi thỏa thích!”
Rồi một tiếng trống vang, màn diễn bắt đầu.
“Chú, anh ấy nói giống hết cậu kìa!”
Cô hưng phấn nói, cơ thể chao đảo ngả nghiêng.
Trương Chú cười, giữ chặt lưng cô.
Dễ thấy đây là ban nhạc được chào đón và hưởng ứng nhất. Tiếng hoan hô trầm bổng nối tiếp tiếng hát. Có người nhảy múa vẫy cờ, trên cờ viết: Đêm đầu dành cho cô gái yêu nhất.
Thịnh Hạ… cảm giác rất khó tả.
Bài hát kết thúc, giọng ca chính vẫy tay ra hiệu khán giả lắng lại, “Được rồi, bài hát tiếp theo, bạn có thể gọi điện cho người mình thích. Nếu người đó cũng có mặt ở đây, hai bạn có thể hôn nhau. Nếu không có, thì nhìn xung quanh, có lẽ duyên phận sẽ tới.”
Dứt lời, tiếng nhạc đã từ từ cất lên không cho khán giả kịp hiểu rõ. Tiếng hát của giọng ca chính đột ngột chuyển từ tông bùng cháy ban nãy sang dịu dàng.
Gió biển khuấy động buổi đêm cháy bỏng, lòng người bị tiếng ca k1ch thích.
Camera quay một lượt bốn xung quanh. Trên màn ảnh lớn, những cặp tình nhân mải mê hôn nhau. Những người lạ lẫm thoát khỏi sự xấu hổ khi bị ghi hình lúc ban đầu, trở nên bạo dạn ôm lấy người lạ bên cạnh. Không khí lúc này nồng nàn mà rực cháy.
Lại một lần ống kính bắt lấy Thịnh Hạ. Lần này cô không trốn tránh mà cười với ống kính, sau đó đột nhiên cúi xuống, “Chú, mình muốn hôn cậu.”
Trương Chú nghe câu này mà ngỡ ngàng, sắp không đứng vững nữa. Ngay giây sau, cậu thản nhiên cười, ngẩng lên.
Thịnh Hạ cố gắng cúi xuống, ôm đầu cậu đặt xuống một nụ hôn.
Trên màn hình, cô gái xinh đẹp nổi bần bật ngồi trên vai chàng trai, cái áo sơ mi nam ở hông che hết phần mông có thể sẽ bị lộ. Dưới vạt áo sơ mi, đôi chân dài trắng ngần quắp chặt lấy đôi cánh tay rắn rỏi của cậu.
Sườn mặt nghiêng của chàng trai hiện lên với những đường nét gai góc, khuôn cổ ngẩng cao nổi rõ những đường gân. Hầu kết cậu nhô lên, tay ôm chắc hai đùi bạn gái giữ cô ngồi thăng bằng, màu da tay chân dưới ánh đèn cường độ mạnh từ ống kính tạo thành sự đối lập như hai mảng màu của bức tranh sơn dầu.
Hình ảnh như tấm poster tuyên truyền của lễ hội âm nhạc.
“Anh giai hông khỏe!”
“Móa cái đôi này đẹp với cuốn vãi!”
“Đỉnh chóp, tuyển tập khán giả thần tiên có một chỗ của đôi này.”
Tiếng hoan hô như sắp bật tung nóc.
Có rất nhiều người chụp ảnh.
Trong một thoáng Thịnh Hạ giật mình, camera đã quay đi. Màn hình chuyển sang chiếu hình ảnh người khác. Nhịp tim cô được dịp lắng lại – ban nãy, cô đã chủ động hôn cậu trước mặt công chúng ư?
Đó là cô ư? Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Trương Chú vẫn ngẩng lên. Nhưng chỉ cần cô không khom lưng cúi xuống, cậu không thể nhìn tới cô từ tư thế này.
Nhưng cô có thể trông rõ khóe môi cong lên của cậu.
Bài hát kết thúc, khuôn miệng rướn cong ấy vẫn chưa hạ xuống.
–
Họ về trước khi lễ hội kết thúc, nhưng không phải do Thịnh Hạ yêu cầu.
Ban nhạc mà Trương Chú thích diễn xong, cậu đặt cô xuống, hỏi nhỏ: “Về nhé?”
Thịnh Hạ cắn môi, hiểu ý trong mắt cậu, “Ừm.”
Cậu dắt tay cô len qua biển người, cố gắng chạy thật nhanh trên mặt cát mềm mịn. Nhưng giày Thịnh Hạ ních đầy cát, không thể đi nhanh.
Trương Chú cởi dép, xốc cô lên, vừa bế cô vừa bước trên bãi cát sôi động bằng những bước vững vàng, càng lúc càng đi nhanh.
Trong thang máy. Vở kịch cũ như được tái hiện. Cả hai im lặng mỗi người chiếm một góc thang máy.
Khác biệt là, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.
“Mình đang suy nghĩ.” Bỗng Trương Chú nói.
Thịnh Hạ phì cười, “Ờ.”
Cậu đang giải thích sự im lặng của bản thân.
“Nghĩ việc gì?” Cô gợi chuyện.
“Cậu.”
“Tinh”, thang máy lên tới nơi. Trương Chú nhấn mạnh nút mở thang mấy lần cứ như làm thế cửa sẽ mở ra nhanh hơn.
Cậu quẹt thẻ phòng, nghiêng người cho cô vào trước. Nhưng hình như đột nhiên hối hận, chưa để cô kịp vào cậu đã túm chặt cô nhốt vào giữa lồ ng ngực mình và mặt tường. Cậu đẩy cửa, hai tay chống lên tường, hơi thở tiến sát, bắt được chính xác môi cô trong đêm tối, ngậm lấy, m*t vào.
“Chú…”
“Hử?”
Cô ngẩng lên, tay tự vòng quanh hông cậu như có ý thức. Trương Chú đột ngột m*t mạnh làm môi cô tê rần, bật ra tiếng rên khẽ.
Lưỡi cậu nhân đó len vào, khuấy đảo kh0ang miệng cô, đuổi theo lưỡi cô không khoan nhượng. Nhưng thế vẫn là chưa đủ, cậu ôm lấy eo cô, ghì gáy cô hôn thật sau. Hai cái mũi ngáng đường va vào nhau, cậu quay đầu đổi hướng hôn. Cái hôn lại sâu thêm.
Nhưng hôm nay cậu cứ như một thứ rỗng ruột, hôn kiểu gì vẫn không thỏa mãn, khát khao chỉ càng lúc càng khao khát.
Thịnh Hạ cũng cảm thấy rất lạ, cơ thể chỉ muốn gần cậu không kẽ hở, càng lúc càng siết chặt quanh lưng cậu. Cô bước lên, hơi kiễng chân nhận cái hôn từ cậu. Hẳn nhiên cậu chững lại một thoáng chốc. Cô nhân đó thò lưỡi vào khoang miệng cậu, m*t môi cậu, khều lưỡi cậu, quấn lấy rồi li3m nhẹ như cách cậu đã làm ban nãy…
“Thịnh Hạ…”
“Chú, mình muốn hôn cậu.”
Tạch, tiếng thẻ điện c ắm vào khe vang lên.
Căn phòng bỗng chốc bừng sáng. Cậu ấn tắt gần hết, chỉ chừa một ngọn đèn sàn.
Khi làm những việc này, môi cậu chưa hề rời môi cô, mắt vẫn mở, thấy cô mềm người trong lòng mình, máu trong người lập tức sôi trào không nghe khống chế.
Thịnh Hạ chỉ cảm thấy người rời mặt đất, phản xạ quấn chặt lấy cậu như bạch tuộc.
Trương Chú cười khẽ: “Biết bám người thế? Không có xương à?”
“Ừm, không có.”
Cậu ôm cô đi vào trong phòng, vừa đi vừa giật giày cô ra.
Đôi môi lại ấn xuống, thành cái hôn miên man… Cô nằm xuống, chân vẫn quắp lấy cậu.
Cậu chống người dậy, mắt không còn tiêu cự nhưng vẫn nhìn chằm chằm hướng cô, “Cưng à, bọn mình thử nhé, được chứ?”
Hiện lên trong mắt Thịnh Hạ là gương mặt thu hút của cậu, trong khoang mũi chỉ vương vấn thứ mùi của cậu.
Cậu nói gì vậy?
Cô không nghe rõ, chỉ biết nó rất hay, cô muốn nghe nữa.
Cô nhìn cậu ngơ ngẩn.
Trương Chú cúi xuống, lặp lại bên tai cô: “Thử, không dừng ở hôn, có được không?”
“Uỳnh –“
Sâu trong thâm tâm có thứ gì vỡ tan, sụp đổ.
Cậu đang hỏi cô, có được không.
“Được không hả? Cưng à, bé yêu…”
“Bé yêu…”
“Nhìn mình đi nào?”
Cậu gọi tên cô không ngừng trong khi những cái hôn dày đặc vẫn thi nhau đặt xuống. Khí nóng phả vào da khiến Thịnh Hạ run lên từng đợt.
“Ừm…”
Tiếng cô lí nhí như tiếng muỗi vo ve, lọt vào tai Trương Chú khiến cậu vừa tê vừa ngứa, chỉ muốn tóm lấy nó trả thù cho thỏa.
Gió biển về đêm lộng dần, rít gào hất tung rèm cửa khiến nó kêu lên phành phạch.
Thịnh Hạ đã kiên trì bôi dưỡng thể mấy ngày nay, và hình như nó rất hiệu quả, vì cậu cứ mê mẩn mãi, chỉ nhìn thôi đã phải nhìn rất lâu, đến khi cô đâm bực, giơ chân đá mặt cậu quay đi.
Trương Chú thì nghĩ, tài liệu học tập Hầu Tuấn Kỳ cung cấp chẳng có tí tác dụng tham khảo gì hết.
Vì giờ đầu óc cậu trống rỗng, hành động dựa cả vào bản năng.
Rồi cậu lại hối hận vì khi đó đã không chịu xem dẫn tới sự lúng túng bây giờ. Bởi quá mức để ý, dẫu có bản năng trời ban vẫn không thể lôi ra sử dụng.
Căng thẳng, đờ đẫn, hoảng loạn.
Mọi tính từ đáng lý không nên thuộc về Trương Chú giờ ịn rõ nét trên cậu.
…
Thịnh Hạ tắm xong nằm úp mặt vào gối, không muốn động cựa.
Tiếng nước róc rách trong phòng tắm vọng ra cùng cả tiếng ngân nga của cậu.
Cậu còn có hứng ca hát?
…
…
Càng nghĩ càng tức.
Trương Chú đi ra khỏi nhà tắm… thơm mạnh lên mặt cô mấy cái liền.
…
…
Cậu chống người nửa nằm nửa ngồi, “Chỗ nào gãy nào, để mình xem, tưởng cậu không xương cơ mà? Sao vẫn gãy được?”
“Trương Chú!”
“Hửm?” Đuôi mày khóe mắt Trương Chú không giấu được nụ cười, “Gọi tiếng nữa xem nào.”
“Trương, Chú!”
“Ừm, ngoan.”
Cậu thơm thêm cái nữa thật kêu, hài lòng nằm xuống, híp mắt vùi mặt vào cổ cô, nhẹ tay xoa bóp tay cô.
“Để mình nắn xương cho, ngủ đi.”
Bàn tay cậu nóng rực, những cử động nắn cũng rất thoải mái. Thịnh Hạ mệt mỏi nheo mắt hưởng thụ, đột ngột mở mắt quay sang nhìn cậu, quả nhiên thấy cậu đang nhìn mình không chớp mắt. Thịnh Hạ cong môi cười.
“Sao bảo gãy hết xương rồi, cười cái gì?”
Thịnh Hạ kéo chăn lên che kín mặt.
Cậu kéo chăn xuống, gặng hỏi: “Cười gì vậy?”
Thịnh Hạ chớp mắt, “Thì, chúc Chú sinh nhật vui vẻ.”
Trương Chú trở mình, chống người dậy, tay ôm mặt cô, ngón tay miết qua đôi mày cô từng chút một.
“Sao cậu xinh thế này?” Cậu nói nhỏ.
Thịnh Hạ không động cựa, “Cậu cũng đẹp trai.”
Trương Chú cong môi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng xuống hõm cổ cô, “Cậu đúng là món quà tuyệt nhất mình từng nhận.”
Cậu nghịch tóc cô, vén nó ra sau mang tai cô, “Nhưng ý mình không phải chuyện này. Cậu không phải một món quà, cậu là chính cậu.”
Thịnh Hạ nhìn cậu, “Mình biết.”
Cô không thật sự coi mình thành một món quà. Cô chỉ cảm thấy đã thích hợp thì không cần bày ra lắm chuyện nữa.
Chỉ là trùng hợp nó diễn ra vào hôm nay thôi.
“Biết mình muốn kết hôn với cậu từ khi nào không?” Cậu hỏi bâng quơ.
Quả tim trong ngực Thịnh Hạ lại chợt thắt vào. Sao chủ đề nhảy nhanh thế này?
Cô không đoán. Cậu không đợi cô lên tiếng đã tự trả lời: “Khi cậu nói cậu cũng biết ghen.”
Thịnh Hạ không thể nhớ ra ngay.
Cậu bổ sung: “Ở bệnh viện.”
Ở bệnh viện, cô ngập ngừng rằng, cô cũng biết ghen, cô biết ghen là thế nào.
Khi ấy cậu đã nghĩ mình không chỉ thích cô thôi nữa, mà cậu nhất định muốn kết hôn với cô gái này.
“Tại sao?” Cô hỏi. Cô nghĩ mãi không hiểu, ghen thì có gì đặc biệt?
“Vì mình muốn có cậu nhưng lại lo cậu sợ. Nhưng chỉ cần cậu có một chút ý định tới gần mình, mình sẽ không thể buông tay nữa.”
–
Nửa đêm về sáng Thịnh Hạ có tỉnh giấc một lần, nguyên nhân vì quá nóng.
Cô rón rén gỡ tay cậu ra, đang định trở mình đã bị kéo giật về.
Cô ngoái lại, cứ tưởng cậu đã tỉnh. Nhưng hai mắt cậu vẫn nhắm, hơi thở nhẹ và đều, vẫn đang ngủ.
Cô quay sang hướng cậu. Đèn tối qua chưa tắt nên giờ cô có thể trông cậu rất rõ.
Đôi mày đen rậm, mí mắt trắng mỏng, lông mi dày và dài, mũi cao, giữa sống mũi có một điểm gồ lên.
Đẹp quá.
Đặc biệt ở chiếc mũi. Sao lại có người có chiếc mũi đẹp tới vậy, bất kể nhìn từ góc nghiêng hay góc chính diện vẫn đẹp hơn hẳn mô hình mẫu của bệnh viện thẩm mỹ.
Cô thò tay ra khỏi chăn. Cảm giác tay không còn ê mỏi nữa.
Giơ tay định chọc vào đoạn sống mũi gồ lên của cậu, bỗng sức chú ý bị sợi dây mảnh sáng lấp lánh trên cổ tay hút lấy.
Một chiếc vòng tay màu bạc, mặt dây hình hoa nhài.
Tất nhiên không phải tự dưng mà có.
Rõ ràng là sinh nhật cậu, tại sao cậu lại tặng quà cho cô?
Thịnh Hạ kề sát vào cậu, hôn l3n chóp mũi cậu.
Trương Chú sụt sịt, tỉnh giấc. Đôi mắt cậu còn vương mơ màng, cánh tay đã tự có ý thức ôm chặt cô. Cậu liếc ra ngoài cửa sổ, tiếc thay tấm rèm cửa dày đã che hết không cho một tia sáng soi lọt, “Trời sáng rồi à?”
“Nhưng nóng quá, cậu buông mình ra ngủ được không?” Cô giở giọng thương lượng.
Trương Chú liếc cô một cái, ánh mắt thay lời “cậu nói sảng gì vậy”, vươn tay táy máy giao diện điều chỉnh điều hòa ở đầu giường, chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn rồi cả người lại quay về ôm chầm lấy cô, “Giờ thì hết nóng rồi.”
Thịnh Hạ không thoải mái, chân đá đạp dưới lớp chăn ý đồ cho gió mát lùa vào.
Trương Chú thở hắt ra một hơi, “Cậu làm mình tỉnh mất rồi.”
Thịnh Hạ mở tròn mắt.
Ư –
Giờ thì bất kể có nóng hay không, Thịnh Hạ vẫn ngủ say như chết tới tận 9 giờ sáng mới tỉnh.
Cô duỗi người. Cậu không ở trên giường. Cô nhìn ngó xung quanh. Trong phòng không có ai.
Thịnh Hạ định dậy đi đánh răng rửa mặt. Nhưng xoa lưng, thấy mệt mệt lại nhảy về giường nằm tiếp, vớ cái điện thoại đọc tin nhắn.
Hai nhóm kí túc đều thông báo tin nhắn 99+.
Nhóm kí túc đại học:
Liêu Tinh: “Chưa tỉnh nữa hả? Ngủ dậy có khi nào sợ chết không?”
Chung Lộ Tiệp: “Một đêm thành danh.”
Liêu Tinh: “Lưu về làm hình nền đi!”
Thịnh Hạ chả hiểu gì cả, trượt tin nhắn lên.
Hóa ra lễ hội âm nhạc Biển Xanh tối qua lên hotsearch. Cả phần tương tác với khán giả cũng rất được giang cư mận chú ý, trong đó tấm hình họ hôn nhau là được thảo luận nhiều nhất.
Không thể nói là nổi tiếng, nhưng những người quen biết họ đều nhận ra, trong nhóm chung của khoa văn cũng có người đang hỏi cô gái trong hình có phải Thịnh Hạ không.
Đến cả Ngô Thu Tuyền cũng nhắn tin wechat hỏi chuyện: “Chị? Chị đi lễ hội âm nhạc Biển Xanh? Chị không ở nhà viết luận văn hả?”
Không giấu được rồi.
May mắn là lứa trung tuổi thường sẽ không chú ý những tin tức kiểu này,.
“Nhóm trao đổi tâm đắc làm giàu” sôi nổi hơn bao giờ hết. Thịnh Hạ cơ hồ không dám vào nhóm để xem.
Đoạn đầu toàn những dấu ba chấm và những lời tâng bốc tận trời. Nửa đêm nửa hôm mấy cô bạn vẫn điên cuồng trong nhóm.
Tiếp nữa thì liên tục gọi hồn Thịnh Hạ.
Tân Tiểu Hòa: “Đừng réo nữa, giờ cậu ấy còn sức coi điện thoại chắc?”
Tiểu Mạch: “Hu hu hu, mình không hiểu mình không hiểu!”
Lam Lam: “Đã biến mất ba tiếng đồng hồ rồi, làm gì có ai có thể không coi điện thoại trong suốt ba tiếng nghỉ ngơi buổi tối?”
Tân Tiểu Hòa: “Ba tiếng? Anh Chú cắn thuốc hả?”
Đào Chi Chi: “Liệu ấy, có khả năng là chỉ ngủ thôi không?”
Tân Tiểu Hòa: “Mình thà tin anh Chú có năng khiếu trời ban, thề.”
Tiểu Mạch: “Ngủ sớm thế á? Từ 9 giờ hơn bọn mình đã bắt đầu réo gọi cậu ấy rồi mà?”
9 giờ hơn, đúng là họ về nhà vào khoảng tầm này.
Nhưng ba tiếng thì, không tới mức ấy.
Quá trình quả thật hơi khúc khuỷu vòng vèo. Cậu đã làm hỏng mấy cái liền, nguyên nhân chỉ vì không đeo đúng chiều nên không bị tuột thì cũng bị chật quá.
Cô không dám nhìn, cũng không dám hỏi.
Chỉ biết chờ đợi suông.
Giờ ngồi nghĩ lại, quả thật chuyện khá buồn cười, mặc dù khi ấy cô chỉ thấy căng thẳng.
Cả căn phòng này nữa. Hai mặt là cửa kính sát đất, một mặt là ban công, trời biển ngoài kia tan vào nhau nhìn không tới điểm tận. Nằm trên giường ngắm cảnh là chuyện rất lãng mạn, nhưng nếu như…
Không thể xấu hổ hơn.
Thậm chí cô không nhớ nổi mình đã yêu cầu cậu kéo rèm cửa sổ lại mấy lần.
Quá trình lúc sau thuận lợi hơn nhiều nhưng dù vậy cô vẫn rất đau, buộc lòng phải nghĩ cách khác. Tóm lại, vì nhiều nguyên nhân mà đã vất vả tới tận nửa đêm.
Thịnh Hạ không có mặt mũi trả lời tin nhắn. Cô chọn cách giả chết.
Lúc này Trương Chú đi từ ngoài vào, xách theo bữa sáng.
“Dậy chưa?” Cậu ngồi vào giường, hỏi.
Thịnh Hạ trở mình, “Không dậy có được không?”
“Được, mình đi gia hạn phòng.”
Thịnh Hạ vội vàng bò dậy, chạy vào nhà vệ sinh, “Không được không được.”
—
Chương dài nhất và cũng thồn cơm chó nhất truyện đấy các cậu, nên có lâu cũng là phải lẽ:p
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT