Thời gian bên nhau luôn ngắn ngủi. Hôm sau, cả nhóm đi ăn bữa sáng đặc sản của Liên Lý, sau đó lên xe cho tài xế chở về thành thị, vội vàng chia tay ở đây.
Đa số các cuộc chia ly đều như thế, vội vã đến độ bỏ qua hết mọi nghi thức.
Vẫy tay chào, rồi mỗi người sẽ bước tiếp hành trình riêng mới.
Trương Chú có việc cần về Hà Yến ngay. Vốn Thịnh Hạ cũng định về sớm mấy hôm nhưng bị Vương Liên giữ ở nhà mừng sinh nhật.
Sinh nhật của cô luôn vào một, hai ngày trước khi bắt đầu học kì xuân.
Cũng đành chịu, mẫu thân đại nhân đã hạ lệnh, cô chỉ còn cách nghe lời.
Buổi sớm hôm sinh nhật vẫn hệt như mọi ngày. Thịnh Hạ tỉnh giấc, theo thói quen liếc cái điện thoại, thấy tin chúc mừng ở nhóm bạn thân mới nhớ sinh nhật đã tới.
Mọi người nhớ gửi lời chúc cho cô đúng lúc 0 giờ, cô thì vì đi ngủ sớm nên lỡ mất.
Trả lời hết các tin nhắn, cô bò dậy đi rửa mặt súc miệng, bỗng ngờ ngợ nhận ra có điều là lạ.
Trương Chú không gửi tin mừng, thậm chí sáng ra cũng không thấy nhắn.
Cậu quên rồi ư?
Không phải chứ?
Bình thường lúc nào cậu cũng để ý những ngày lễ hơn cô. Cô cứ mặc tới đâu thì tới, ngày kỉ niệm cũng phải để cậu nhắc.
Nhưng đúng là không có tin nhắn mà?
Thịnh Hạ mở trang cá nhân của cậu. Trống không.
Chẳng lẽ cậu đã quên thật?
Độ này cậu đang bận một thí nghiệm, cũng vì thế đã lên đường về Hà Yến sớm. Sinh nhật của cô lại tính lịch âm, mỗi năm mỗi khác, không dễ nhớ, thi thoảng quên cũng là việc thường.
Lý trí nghĩ như vậy, cảm xúc lại trượt dốc không phanh. Có lẽ vì biểu hiện của cô quá rõ ràng nên khi ăn sáng, Vương Liên Hoa hỏi: “Không ngon à?”
Thịnh Hạ vội nhét cọng mì trường thọ vào miệng, “Không, ngon lắm ạ.”
“Trưa mẹ tổ chức tiệc sinh nhật cho, nhân tiện dẫn đi gặp vài người.”
Thịnh Hạ không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là đồng nghiệp hoặc chị em thân thiết của Vương Liên Hoa, “Dạ.”
Vương Liên Hoa có vẻ né tránh mắt cô, thể hiện thái độ ngập ngừng hiếm khi thấy, “Đó là, bác sĩ tâm lý của Ninh Ninh, con từng gặp rồi.”
Từ ánh mắt và giọng điệu của mẹ, Thịnh Hạ nhận ra lời giới thiệu này rất khác thường. Gặp mặt này, không phải là gặp mặt trên mặt chữ. “Mẹ…”
“Hôm nay con trưởng thành rồi, Tuyền cũng còn hai năm nữa là thi đại học. Mấy đứa lớn cả rồi, sau này sẽ có cuộc sống riêng, đã đến lúc mẹ nên nghĩ tới vấn đề của bản thân. Cũng không có gì đáng nói, chỉ là tìm một người cùng sống qua ngày. Tất nhiên vẫn phải hỏi ý con trước, lát nữa con gặp, cảm thấy ổn thì mẹ sẽ nói với Tuyền.”
Thịnh Hạ ngỡ ngàng, trong một chốc một lát chưa kịp tiêu hóa tin này.
Đường đột quá, không hề có dấu hiệu gì hết cả.
Thịnh Hạ nhớ bác sĩ tâm lý của Ninh Ninh là giảng viên ở đại học y Nam Lý, là chuyên gia có tiếng trong lĩnh vực điều trị bệnh tự kỉ, bề ngoài rất văn nhân, cái tên cũng nho nhã đầy ý cảnh, Từ Viễn Sơn.
“Đây là việc tốt mà mẹ, sao con lại thấy không ổn được? Tuyền phải còn vui hơn con ấy chứ, Ninh Ninh…”
Bỗng trong một khoảnh khắc, Thịnh Hạ sực nhớ cái dạo Trương Chú bị thương phải nằm viện, có một lần cô lấy cớ sang nhà Đào Chi Chi để đi thăm Trương Chú, khi dắt Tuyền và Ninh Ninh đi, Ninh Ninh đã bảo mẹ là mẹ cũng đi hẹn hò đi, hoặc câu gì đó đại loại.
“Có phải Ninh Ninh đã biết từ trước rồi không?”
Vương Liên Hoa gật đầu xong lại lắc đầu, “Trẻ con thì biết cái gì. Nó vẫn luôn coi Viễn Sơn là người bố thứ hai.”
“Ninh Ninh đã 11 tuổi rồi, con bé biết chứ.” Thịnh Hạ nói.
Trẻ con thường nhạy cảm hơn tầm tuổi lưng chừng không nhỏ cũng không lớn như họ nhiều lắm.
Vương Liên Hoa nói, “Mẹ với ông ấy quen nhau đã có sáu năm, đi cùng nhau hơn một năm, hai bên đều đã suy nghĩ thấu đáo. Chủ đích của mẹ không phải vì muốn tìm bố cho Ninh Ninh, nhưng nếu đối phương không thể thành bố của Ninh Ninh, thì mẹ cũng sẽ không cân nhắc tới người này. Những lời này, mẹ chỉ nói với con thôi.”
Cõi lòng Thịnh Hạ rung lên.
Mẹ đã sống cô độc nhiều năm, một mình nuôi ba cô con gái khôn lớn. Những ngày gian khó nhất mẹ chỉ một mình vượt qua. Bây giờ mây mù xua tan, trời lại sáng, tìm một người là để cùng nhau bước tiếp một đoạn đường chứ không phải để có người giúp sẻ chia gánh nặng. Nhưng bất kể ra sao, ba cô con gái đã là một phần của mẹ, một phần sẽ không và quyết không thể cắt bỏ. Nên nếu người kia không thể chấp nhận điều này, mẹ thà tiếp tục một mình vượt qua.
May mắn là, đã có người như thế xuất hiện.
Thịnh Hạ hiểu ý, “Thế con sẽ mặc thật đẹp, để chống lưng cho mẹ.”
Vương Liên Hoa cười xòa, “Ăn mì đi.”
Ăn hết bát mì, Thịnh Hạ bắt tay vào thu dọn hành lý. Ngày mai cô sẽ về trường. Lần này đi phải tới kì nghỉ quốc tế lao động mới được về, nên phải mang cả đồ đông và đồ xuân.
“Tinh”, tiếng âm báo tin nhắn wechat vang lên. Cô vội vàng hất bay đống quần áo, sờ s0ạng cái điện thoại.
Cô đã cài chế độ không làm phiền cho gần hết các cuộc trò chuyện, chỉ chừa Vương Liên Hoa và Trương Chú.
Vương Liên Hoa đang ở nhà, sẽ không nhắn tin cho cô. Tức chỉ có thể là Trương Chú.
Cậu nhớ ra rồi.
Thịnh Hạ hào hứng mở khung trò chuyện, nhưng tin nhắn nhận được chỉ là, “Sâu lười, chín rưỡi rồi, ngủ dậy chưa?”
Khóe môi đang cong cong tức thì trĩu xuống, quẳng phứt điện thoại đi cùng với sự thất vọng. Nhưng rồi cô nghĩ, thôi vậy, không biết thì không có tội, nên lại nhặt cái điện thoại, trả lời, “Dậy lâu rồi, ăn sáng xong luôn rồi. Cậu thì sao?”
Trương Chú: “Thế có rỗi mở máy tính gửi hộ mình tệp tài liệu không? Mình ở ngoài không tiện.”
Đúng là cậu rất bận.
Thịnh Hạ thở dài, trả lời, “Được, gửi thế nào?”
Trương Chú: “Tệp lớn lắm, mình gửi qua QQ cho.”
Có vẻ cậu đang rất vội. Thịnh Hạ mau chóng mở máy tính đăng nhập QQ, tìm tới khung trò chuyện với cậu, đã thấy một file tài liệu không rõ định dạng cùng nút “bấm để nhận”.
Cô lập tức tải tệp xuống, mở ra.
“Rè”, màn hình máy tính lập tức tắt ngóm.
Chuyện gì vậy?
Thịnh Hạ ngơ ngác, chẳng lẽ vì lâu không dùng nên treo máy? Ra sức bấm chuột và bàn phím nhưng không tác dụng, cô cúi xuống nhìn ổ máy. Nhưng phí công, chẳng nhìn ra gì cả, thế là định gọi điện cho Trương Chú.
Bỗng từng hàng chữ sáng lấp lánh chạy qua màn hình như code mật mã trên các bộ phim khoa học viễn tưởng.
Cô ngẩn ra vài giây, mới nhìn rõ những chữ này lần lượt là: happy birthday, my sweet heart, shengxia.
Giờ thì có ngốc hơn nữa, cô cũng đã hiểu ra.
Cứ tưởng chỉ thế là hết, dòng chữ lại dần tối đi, hóa thành nền cảnh. Một lựa chọn nhảy lên trên màn hình.
[Mẹ có nhà không?]
[Y or N]
Thịnh Hạ không biết cậu định làm gì, nhưng vẫn thật thà chọn yes.
Khoảnh khắc màn hình tối ngắn ngủi khiến sự chờ đợi của cô tăng đầy.
Cùng với tiếng gõ bàn phím lạch cạch, từng con chữ nhảy ra:
[Mình với cậu bên nhau, nói sao đây nhỉ, giống một bông hoa nhài nhuộm trắng một thế giới hỗn loạn]
Câu chữ hoàn chỉnh hiện ra chừng nửa phút rồi từ từ mờ đi.
Một tấm ảnh hiện ra. Là con đường tắt ở cửa nam Văn Bác Uyển, nơi cô “ngã xe ăn vạ”.
Bên cạnh tấm ảnh, mấy hàng chữ rõ dần:
[Ngày 28 tháng 7, trời nắng]
[Nếu hôm ấy cậu lao tới ăn vạ, mở đầu của câu chuyện phải chăng sẽ nhanh hơn?]
Thịnh Hạ hơi cau mày, phong cách sến súa này chẳng giống cậu chút nào.
Vả sao cứ cảm thấy những lời này rất quen?
Hình ảnh mờ đi, một tấm ảnh khác thay thế.
Khu gửi xe của khối 12, nắng tà nhuộm đỏ hàng long não.
[Ngày 1 tháng 8, trời nắng]
[Sắc khuynh thành bị mình bắt gặp, câu chuyện cũng tiến triển rất thuận lợi.]
Coi tới hai mốc thời gian này, Thịnh Hạ đã hơi hiểu. Hẳn nhiên cậu đang trả lời bức thư tình của cô.
Quả nhiên, tấm hình thứ ba hiện ra chính là khung cảnh lớp học A6. Cửa sáng bàn sạch, vầng dương mênh mang. Nơi ấy, khi trước cậu và cô đã đứng.
[Ngày 15 tháng 8, trời nắng]
[Cậu nói trong mắt cậu không có phong cảnh. Mình biết, vì mình đang nhìn vào mắt cậu.]
Tiếp đó, là hình ảnh bánh kem sinh nhật, hình hôm hội thao, hình ảnh nhà sách Nhất Phương.
Dòng chữ thuyết minh hầu hết phỏng theo cách viết và giọng văn của cô, mặc dù vài chỗ hơi rập khuôn, máy móc. Dễ thấy là cậu không quen với cách biểu đạt như vậy.
Những tấm ảnh nối nhau hiện rồi mờ trên màn hình. Nụ cười trên mặt Thịnh Hạ đậm dần, chính cô cũng không nhận ra.
[Ngày 27 tháng 2, trời nắng]
[Nắng ở nhà sách Nhất Phương vẫn đẹp đẽ không đổi, Trương Chú sẽ không để Thịnh Hạ chờ nữa.]
Cậu nhớ hết.
Cậu biết mỗi ngày cô viết trong thư tình đã có việc gì xảy ra. Cả những việc diễn ra chỉ ở góc nhìn của cô, cậu cũng nhớ hết. Mỗi một cảm xúc của cô, cậu hiểu rõ nguồn cơn của nó.
Cuối cùng.
[Hôm nay, Nam Lý trời nắng, Hà Yến thì mình chẳng quan tâm, có lẽ sẽ nhiều mây.]
[Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.]
[Bấm để phát]
Ảnh chụp chuyển sang video. Thịnh Hạ bấm chuột, tiếng guitar vang lên, hình ảnh dần trở nên rõ ràng.
Trương Chú ngồi cạnh cái bàn trong phòng kí túc, tay ôm guitar. Dựa vào độ rung của hình ảnh, đoán hẳn là bạn cùng phòng cậu quay giúp.
Một bài hát mừng sinh nhật.
Không phải đặc biệt, nhưng cũng là đặc biệt nhất.
Hát xong, video vẫn chưa hết. Cậu tạm dừng tay, tiếng cười vang lên bất chợt, “Thịnh Hạ, mình phát hiện sao mỗi lần hát mừng sinh nhật đều là tỏ tình thế nhỉ? Thế sau này còn bao nhiêu năm, mình biết đào đâu ra nhiều kiểu tỏ tình khác nữa?”
Tiếng la ó của bạn cậu vang lên. Cậu bật cười, mới nhận ra video chưa kết thúc, nói “tắt đi”. Tới đây video mới ngừng.
Màn hình trở về giao diện QQ. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. d e s i g n. b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Cô mới nhận ra, thời gian cậu gửi tệp là 0 giờ đêm.
Không phải cậu quên, mà là cô không thấy.
Thịnh Hạ nhặt điện thoại lên, đang định nhắn tin cho cậu qua wechat đã có cuộc gọi tới. Thấy là số điện thoại Nam Lý, Thịnh Hạ lập tức nhận máy.
“Bưu kiện của quý khách đã tới nơi, đang ở trước cửa.”
Thịnh Hạ ngờ ngợ, vội ra mở cửa. Đối phương không xác nhận gì đã đưa hộp quà cho cô.
Hộp quà này, Thịnh Hạ thấy rất quen mắt.
Hôm nay lạ thật.
Vương Liên Hoa ngồi ngay trong phòng khách, thấy cô ôm bưu kiện thất thần, hỏi, “Cái gì vậy?”
Thịnh Hạ lắc đầu, vì an toàn nên quyết định về phòng mới mở ra.
Khoảnh khắc mở hộp, cô đã biết tại sao trông nó quen mắt.
Đây rành rành chính là hộp quà cô đựng quyển luật hình sự tặng Trương Chú khi trước.
Không ngờ cậu còn giữ nó, còn giữ được mới thế này.
Cô dám chắc đây là hộp quà mình đã tặng cậu, vì vết xước ở góc hộp chính là do cô bất cẩn tạo ra.
Trong hộp lúc này đang đặt một quyển sách bình văn cô đã cất công tìm kiếm rất lâu.
Bản in này đã dừng kinh doanh nhiều năm, vì quá tiểu chúng nên dù tìm trên chợ sách cũ cũng không thấy ai bán.
Cậu làm cách nào tìm ra nó?
Thịnh Hạ lập tức gọi điện nhưng cậu không nhận máy ngay. Một lúc sau, cậu nhắn tin: “Đang ở chỗ thầy hướng dẫn, tí về gọi lại, đừng kích động, chuyện nhỏ thôi.”
Thịnh Hạ: …
Bày đặt.
Thịnh Hạ quý quyển sách ghê gớm, lập tức ngồi vào bàn lật giở, mải mê đọc tới tận trưa cũng không để ý.
Khi Vương Liên Hoa vào gọi, chỉ thấy cô con gái yên lặng ngồi đọc sách trong căn phòng chất đầy đống quần áo chờ thu xếp.
“Chuẩn bị sửa soạn rồi đi ăn trưa.” Vương Liên Hoa nhắc.
Họ không phải đi xa. Bữa trưa được đặt ở nhà hàng gần nhà, trong một gian phòng nhỏ bày trí lịch sự, không tới độ xa hoa.
Bên họ có ba mẹ con. Từ Viễn Sơn dẫn theo một chàng trai tuổi xấp xỉ Thịnh Hạ, chỉ là trông có vẻ…
Từ Viễn Sơn chủ động giới thiệu: “Đây là cháu của bác, đã sống với bác từ nhỏ. Trí lực của thằng bé dừng ở lúc 8 tuổi, suy nghĩ khá ngây thơ.”
Thịnh Hạ hơi ngạc nhiên, đồng thời thấy rất thiện cảm với lời giới thiệu của Từ Viễn Sơn.
So với Ninh Ninh kín miệng ít nói, cháu của Từ Viễn Sơn có vẻ hoạt bát hơn. Tuy những lời nói non nớt thốt ra từ gương mặt của người trưởng thành khiến người ta khó làm quen trong thời gian ngắn, Thịnh Hạ vẫn nhận thấy cậu chàng đã được dạy dỗ tốt, là chàng trai lễ phép và cũng rất chân thành. Cuối cùng, cậu chàng còn rất bám Ninh Ninh, nói muốn cùng hát bài chúc mừng sinh nhật, cùng nhau thổi nến.
Ninh Ninh có vẻ bực mình, đồng thời cũng bất lực với cậu chàng, lại cất tiếng hát theo cậu thật.
Đúng là một phản ứng hóa học thần kì.
Tóm lại bữa cơm diễn ra rất vui vẻ. Thịnh Hạ cảm thấy ở Vương Liên Hoa sự dịu dàng trước nay chưa từng thấy.
Sau bữa cơm, ba mẹ con đi dạo phố cho tiêu, Vương Liên Hoa mới nhắc tới cậu cháu của Từ Viễn Sơn. Anh trai và chị dâu mất sớm, Từ Viễn Sơn phải chăm sóc cháu nhỏ, bên nữ ít nhiều sẽ để ý, vì vậy thời trẻ việc hôn nhân mãi long đong. Từ Viễn Sơn cũng không vì vậy mà chọn bừa, vẫn sống độc thân tới tận giờ. Chờ đến độ tuổi nhất định khi đã có địa vị xã hội, sức hút cá nhân lộ rõ, có người thi nhau chạy theo thì suy nghĩ đã thay đổi, cho dù gặp người chịu coi đứa cháu như con trai dứt ruột đẻ ra, Từ Viễn Sơn vẫn từ chối. Giờ ông đã không còn ý muốn sinh con, chỉ một lòng muốn nuôi lớn đứa cháu.
Thịnh Hạ nghĩ tới Trương Tô Cẩn.
Khó mà tưởng rằng khi ở độ tuổi chỉ như cô bây giờ, Trương Tô Cẩn đã một mình nuôi dưỡng một đứa trẻ, hơn thế còn chuẩn bị tâm lý dành trọn cả đời cho đứa trẻ đó. Phải can đảm và nghị lực cỡ nào mới làm được thế? Tuy Trương Chú không phụ những gì đã bỏ ra, nhưng trong mắt thế nhân, gần như chị đã đánh mất cả cuộc đời.
Nhưng giống như Từ Viễn Sơn, ai có thể nói đây không phải cả đời ông?
Con người luôn cảm thấy phải làm mọi điều tới cực hạn, giảm thiểu vốn bỏ ra tới mức thấp nhất, cố gắng giành lấy cuộc sống tuyệt vời nhất. Vì vậy những điều ban đầu, nhưng thứ vốn dĩ có thể tốt hơn nhưng lại không đủ tốt luôn khiến người ta bình phẩm và chối bỏ. Nhưng tốt và không tốt, người ngoài dựa vào đâu để xét đoán?
Họ có lựa chọn riêng của bản thân, con đường tiếp sau thế này, chỉ chính họ có thể xét đoán.
Không phải cá, sao biết niềm vui của cá.
–
Tối khi sắp đi ngủ, Trương Chú mới gọi điện.
Thịnh Hạ vẫn chìm sâu trong những điều thổn thức, âm điệu nói chậm rãi khiến người nghe cảm thấy cô đang có tâm trạng.
“Sao vậy?” Chỉ sau vài ba câu, cậu đã nhận ra điều khác lạ, “Mình gọi muộn nên không vui à? Là lỗi của mình, đáng lý phải bảo thầy hướng dẫn nói nhanh một chút, rồi đừng có nói đi nói lại một câu nhiều lần như vậy, sau đó phải từ chối lời đề nghị đích thân kiểm tra lại của thầy, với…”
“Chú…” Cô suýt phì cười, cắt ngang lời cậu.
“Chắc chắn cậu đang có chuyện. Cúp đi, mở video.”
Tiếng chưa dứt mà cậu đã cúp máy, ngay sau đó lời mời video được gửi tới.
Thịnh Hạ ngồi dựa vào giường, kéo chăn tới tận cổ, chỉ hở mỗi mặt ra.
“Sao vậy?” Cậu hỏi.
“Không làm sao hết, đang vui thôi.”
“Vui mà thế này?” Cậu nhìn bằng cái mặt kiểu “trông mình dễ lừa lắm hả?”.
“Thật mà.” Thịnh Hạ mỉm cười, “Hôm nay nhận mấy món quà đặc biệt. Có của cậu, có của mẹ mình nữa.”
Trương Chú hơi thả lỏng.
Hình như cậu đang rất bận, vừa trao đổi với cô vừa gõ bàn phím lạch cạch, rì rầm: “Còn mấy chữ nữa, xong ngay đây.”
Thịnh Hạ yên lặng chờ, ngắm sườn mặt tập trung của cậu trên màn hình.
“Chú…” Cô không nén nổi tiếng gọi cậu.
“Hử?”
“Chú.”
“Ừ.”
“Chú!”
Trương Chú bấm “Enter”, quay hẳn sang nhìn cô chăm chú, “Còn gọi kiểu đấy, tối nay mình không ngủ được thì cậu cứ liệu bật video cả đêm.”
Trương Chú ngẩn ra, bật cười. Sau nữa cậu liếc ra ngoài cửa sổ như thật, khi quay về thì nói, “Ừm, lúc này trăng Hà Yến cũng đang khuyết, sáng trưng.”
Thịnh Hạ ôm điện thoại trở mình, nằm nghiêng, tư thế rất thoải mái.
Trương Chú hỏi: “Mẹ tặng cậu cái gì?”
Cậu vẫn nhạy bén như xưa, luôn nhận ra điểm mấu chốt vấn đề.
Thịnh Hạ: “Mẹ mình yêu rồi, có khi sắp kết hôn.”
Rành là Trương Chú cũng rất ngạc nhiên, “Đối phương tốt lắm à?”
“Ừm.”
“Mẹ cậu nên được thế.”
“Ừm.”
Yên lặng nhìn nhau.
Đột nhiên Thịnh Hạ nhớ tới đoạn code của cậu, “Lúc sáng, câu đầu tiên của cậu, tại sao hỏi mẹ mình có nhà không?”
“Nếu không ở nhà, thì giao hàng sẽ tặng một bó hoa. Còn ở nhà, thì phải giữ ý tứ, không thể công khai gây án.”
Cách dùng từ của cậu, Thịnh Hạ ngẫm nghĩ, sao nghe cứ như yêu đương bí mật? Thấy xót ghê cơ.
“Tưởng cậu đang bận mà, có thể lập tức nhận được câu trả lời của mình à?”
Trương Chú: “Tất nhiên là trình tự đã được lập trình sẵn, chỉ lệnh khác nhau thì tin nhắn gửi cho bên giao hàng cũng sẽ khác. Mình đã dặn người ta trước rồi.”
“Ồ, tốn công vậy?” Thịnh Hạ không nghĩ nhiều, “Nhưng mình thấy mẹ mình giờ khác rồi, có khi tặng hoa cũng không sao.”
Trương Chú gật gù, “Nhận được ám chỉ.”
“Mình đâu có đòi tặng hoa, ý mình là…”
“Biết rồi.” Đôi mắt Trương Chú trở nên dịu dàng và chân thành, “Mình biết mà.”
Thịnh Hạ không nói nữa, tay gối dưới đầu yên lặng để mắt giao vào mắt cậu.
Không biết bao lâu trôi qua, chợt Thịnh Hạ than: “Chú, người ta nói, kiếp trước tốt thì kiếp này xấu, kiếp này xấu thì kiếp sau tốt. Thế đời sau, có phải bọn mình đều có thể gia đình sum họp?”
Đời này, họ không được hưởng một gia đình toàn vẹn, đó là bất hạnh. Còn may mắn, là họ vẫn có người nhà yêu mình vô điều kiện.
Nhưng vì thế mà tình yêu này trở nên quá nặng nề.
Nếu đời sau, họ đều có một gia đình tốt đẹp hoàn chỉnh, mỗi thành viên sẽ yêu những thành viên khác một cách yên ổn nhẹ nhàng, thì tốt biết mấy?
Trương Chú nhìn cô chăm chú. Cách màn hình, cậu làm tư thế sờ đầu, “Không đâu.”
“Hử?”
Trương Chú: “Không cần đời sau, đời này bọn mình vẫn có thể gia đình sum họp.”
Thịnh Hạ nhẩm lại câu chữ, lập tức hiểu ý cậu. Cõi lòng tựa được một luồng nhiệt ấm cọ rửa, nóng ran lên. Cảm giác rúng động khó mà tả bằng lời tức thì xua tan mọi mây mù u ám.
Thịnh Hạ cất tiếng, giọng nói trầm trầm chậm rãi: “Chú, hình như trăng lại khuyết hơn rồi…”
Mình nhớ, nhớ cậu nhiều lắm.
Trương Chú cầm điện thoại lên, để sát vào miệng nói nhỏ: “Biết rồi, mai đi đón cậu.”
“Mai đi đón Thịnh Hạ “người trưởng thành”.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT