Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 9. Thục Lăng Hầu phủ


1 năm

trướctiếp

Nhà của Chu Môn Cẩm Tú, trước cửa đều luôn đặt hai con sư tử đá ngồi đó. Thục Lăng Hầu Chiết gia cũng là như thế. Sáng sớm, sau khi tiễn Thục Lăng Hầu đi, Thục Lăng Hầu phu nhân Triệu thị vừa muốn xoay người, liền nhìn thấy trên mặt sư tử đá lúc trước sạch sẽ nhưng giờ lại có chút tro bụi.

Không phải do Triệu thị quá quắt hay cầu kỳ, mà nàng vốn là từ bé đã rất thích màu trắng, hiện giờ càng ngày càng thích những đồ vật trắng noãn không tỳ vết, khi nhìn đồ vật màu trắng bị dính một chút tro bụi cũng thấy không vừa mắt, liền nhíu mày sai người hầu đến rửa sạch sẽ.

“Ngày mai chúng ta còn phải mở tiệc lớn, nhớ hôm nay rửa sạch một lần, ngày mai trước khi khách đến, còn phải rửa sạch lại một lần nữa.”

Người giữ cửa vội vàng đáp ứng, hắn sai những người khác đi lấy nước cùng khăn sạch đến tẩy rửa, lúc này Triệu thị hài lòng mới gật gật đầu, chờ đến khi nàng trở về phòng, các ma ma cùng quản sự đã sớm ở nơi đó chờ nàng.

Sau khi Triệu thị ngồi xuống, liền bắt đầu lấy thẻ bài ra phân phát cho tất cả mọi người, cũng cẩn thận phân phó từng chuyện ngày mai các nàng phải làm.

“Năm nay sẽ khác với những năm trước, bệ hạ ân thưởng, Thái tử chúc mừng, tất nhiên người phải là làm đại thần, các ngươi mỗi người một việc, làm thật tốt và chăm chỉ vào, tuyệt đối không thể mắc sai lầm.”

Chúng bà tử cùng nhau cúi đầu đáp ứng, cầm thẻ bài đi ra cửa, nhưng còn chưa đi xong, mọi người đã thấy thiếp thân cùng nha hoàn của lão phu nhân lại đây mời Triệu thị đi qua. Vẻ mặt bọn họ tuy đã cúi một chút nhưng cũng vẫn nhìn ra vẻ huênh hoang. Triệu thị bây giờ thực sự rất phiền não.

Nàng xuất thân là danh môn, cùng tướng môn thế gia Thục Lăng Hầu phủ cũng coi như là xứng đôi vừa lứa. Trượng phu thì anh dũng kiêu chiến, con đường làm quan cũng vừa vặn, lại hết mực yêu thương chăm sóc nàng, nhiều năm như vậy chưa từng nạp thiếp mà cũng chưa từng có ý định nạp thiếp, hài nhi dưới gối đều là do nàng sinh ra, nhiều năm như vậy, nàng dốc lòng dạy dỗ bọn nhỏ lớn khôn, đem bọn nhỏ dưỡng dục đến mức, đứa này so với đứa kia còn nổi tiếng hơn, được người người khen ngợi, vì thế đối với cuộc sống hiện nay phải nói là hết sức hài lòng.

Đáng tiếc, Thục Lăng Hầu đúng là tướng môn thế gia, nhưng mẫu thân của Thục Lăng Hầu lại không phải. Đây cũng chính là chuyện ủy khuất nhất sau khi Triệu thị được gả tới đây.

Bởi vì lão phu nhân xuất thân là một nông phụ, chỉ vì cứu được lão Hầu gia thì liền một bước thăng thiên, ngay lập tức trở thành tông phụ của Thục Lăng hầu. Nhưng nàng ta cũng chỉ là một phụ nhân thô bỉ, làm sao có thể gánh vác được một trọng trách lớn như thế, vì thế những chuyện dòng họ liên quan đến Thục Lăng Hầu và hậu trạch, vẫn luôn là người em dâu của lão Hầu gia, Nhị lão phu nhân quán xuyến hết. Trong lòng lão phu nhân liền bị nghẹn một hơi, nghĩ mình không học được thì cũng phải học, liền ngày ngày cố gắng chăm chỉ học, nhưng nàng ta lại học tới mười mấy năm vẫn không biết gì, thẳng đến khi Triệu thị vào cửa, Nhị lão phu nhân trong tay quyền chưởng gia liền giao thẳng cho Triệu thị, trong lòng lão thái thái mới dâng lên một tia hy vọng. Bà hy vọng con dâu sẽ chủ động giao quyền chưởng gia cho bà, nhưng Triệu thị lại không có ý định đó. Nàng vốn sinh ra là nữ nhi thế gia, tính tình nàng lại cường thế, có lão Hầu gia làm chủ, lại thấy mẹ chồng làm người nông cạn, đối với các thế gia biết cũng không nhiều lắm, xuất môn làm khách còn tốt, nếu là chưởng gia, vậy trong nhà còn không phải sẽ bị bà làm cho lộn xộn?

Vì thế nàng liền cầm quyền chưởng gia không buông. Khi lão phu nhân nhân biết chuyện thì từ đó về sau bà ta đã bắt đầu hận nàng.

Chính vì bà ta là một phụ nữ nông dân, thế nên mới rất hiểu cách chửi đổng của người đàn bà chanh chua. Triệu thị thường xuyên bị bà ta chửi, có những lúc nàng tức giận đến khóc, cũng may là trượng phu săn sóc, nàng mới chậm rãi thích ứng được hoàn cảnh.

Về sau khi đã quen thuộc, nàng cũng hiểu được biện pháp mặc kệ gió đông tây nam bắc ta cứ bất động, mặc kệ bà ta không để ý tới nàng, hay là náo loạn vài lần khiến chính chủ nhân của lời chửi không còn mặt mũi, lỗ tai Triệu thị mới được thanh tịnh.

Cũng không lâu lắm, Vân Châu xảy ra đại loạn, nàng cùng trượng phu đem Tiểu Tự ném vào trong sa mạc.

Vốn là chuyện bất đắc dĩ, nàng đã cảm thấy rất bi thống, nhưng mẹ chồng lại giống như đã bắt được nhược điểm của nàng, thường thường liền âm dương quái khí nói ra, thường xuyên xỉa xói, làm cho nàng càng thêm đau lòng.

Quả nhiên, lúc này gọi nàng đi, nói là muốn thương lượng về chuyện tổ chức tiệc sinh nhật, lại chưa có nói được mấy câu, chợt nghe thấy bà ta nói: "Sớm đã bảo ngươi năm đó đừng mang theo bọn nhỏ ra Vân Châu, ngươi lại muốn giả làm nữ nhân anh hùng cái gì, nói cái gì mà thề phải cùng tồn vong với Vân Châu, được rồi a, ngươi hiện tại sống sót, cháu gái của ta liền chết thảm ở đó rồi."

Lão thái thái nói chuyện mang theo một cỗ châm chọc, trong lòng Triệu thị bị chọc đau đớn, mặt nàng trầm xuống, hai mắt trừng lên, lão thái thái thấy sợ lui về phía sau, bà ta cố giận dữ: "Như thế nào đây, Triệu gia các ngươi là dạy nữ nhi như thế nào! Lại còn muốn ra tay đánh mẹ chồng sao!"

“Tốt, ta thật ra là muốn cho tất cả mọi người biết, nữ nhi Triệu gia các ngươi thật là tốt, không chỉ không cho phu quân nạp thiếp, mà còn muốn uy phong lẫm lẫm vung tay đánh mẹ chồng, thật đúng là người có giáo dưỡng tốt!”

Triệu thị bị tức đến ngực đau, rồi lại không dám thật sự đánh, đành phải oán hận trở về, chính vì chuyện đó nên cả buổi chiều nàng đều cảm thấy mất hứng. Hạ vàng, Thục Lăng hầu mới về nhà, thấy bộ dáng nàng như vậy, còn có thể có cái gì không biết, liền trầm mặt ra cửa, trước đến chỗ mẫu thân ầm ĩ một phen.

"Mất Tự nhi chính là do nhi tử đứng ra làm chủ, người vì sao lại không có nói nhi tử, ngươi nói nàng làm cái gì? Nàng có làm gì sai chứ? A nương, người có phải là đang cố ý không cho mọi người sống tốt trong cái nhà này hay không?"

Lão phu nhân nghe xong khóc lớn: "Có phải vợ ngươi lại bắt đầu châm ngòi ly gián hai mẹ con ta hay không, ta cũng không có nói gì hết."

Thục Lăng Hầu thở dài thườn thượt: "A nương, chuyện năm đó cũng chỉ là bất đắc dĩ, chuyện đều đã qua rồi, chúng ta là cha mẹ của Tự nhi, chúng ta mới phải là những người đau nhất, người hồ nháo như vậy, đau vẫn là hài nhi a."

Lão phu nhân vẫn giả vờ nghe không hiểu, bà thật vất vả lắm mới bắt được một điểm yếu của con dâu, đương nhiên phải thừa thắng mà xông lên, mười mấy năm qua đều dưỡng thành cái thói quen chuyên đi châm chọc, làm sao chịu dừng.

Thục Lăng hầu cũng không có cách nào với mẫu thân, nhưng hắn răn dạy như vậy, mẫu thân cũng có thể yên tĩnh để yên cho phu nhân hắn mấy ngày, Thục Lăng hầu buồn rầu trở về, Triệu thị đang lạnh như băng nhìn hắn, Thục Lăng hầu nhìn thấy mà mềm lòng, đi qua ôm nàng: "Là do ta không tốt, phải để cho nàng chịu nhiều ủy khuất rồi." ( truyện trên app T Y T )

Triệu thị nghe thế liền trong nháy mắt cúi đầu gạt lệ: "Nói cái khác thì cũng thôi đi, lại nói về chuyện này, năm đó chúng ta phải có bao nhiêu bất đắc dĩ, người cũng là nhìn ở trong mắt. Hai hài tử, mang một người đi, khả năng còn có một tia cơ hội sống sót, mang hai

người đi, cũng là khẳng định tử cục ở phía trước, chúng ta là ngoan tâm đào ra máu trong lòng, làm sao còn có thể lấy ra mà châm chọc ta?"

Nàng khóc nói: "Mẫu thân nếu là thật tâm châm chọc ta thì cũng thôi đi, cũng là đối tốt với Tự nhi, nhưng đứa bé kia khi sinh ra, nàng nhìn thấy đó là một cô nương, liền rất không thích, nhìn cũng không nhìn qua một lần, trong lòng ta có bao nhiêu ủy khuất, chàng cũng biết mà."

Thục Lăng hầu đương nhiên biết, lúc này khi hắn nghe thê tử kể lại chuyện năm đó, cũng cảm thấy mẫu thân đúng là càng ngày càng quá đáng: "Nếu mẫu thân cứ tiếp tục như vậy, nhà chúng ta không thể không tan."

Triệu thị thấy phu quân đứng ở phía nàng, trong lòng cũng coi như cảm thấy thoải mái: "Không có cách nào khác, mẫu thân rõ ràng là không thích Tự nhi, lại còn cầm cái chết của đứa nhỏ đến đâm ta, ta, ta mỗi lần nghe xong đều muốn tức đến mức ngất đi."

Thục Lăng hầu làm sao có thể không biết, hắn cũng cáu giận mẫu thân về điểm này, vì thế liền nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Triệu thị, không tự giác mà nói ra một câu: "Nàng đừng cùng mẫu thân so đo chuyện này nữa..... Nếu như không được, nếu không được thì ta đưa mẫu thân trở về Vân Châu nhé?"

Lời này nói ra làm Triệu thị sợ tới mức vội vội vàng vàng mà ngẩng đầu: “Vạn lần không thể, ngàn lần không được chàng làm như vậy, lão thái thái trong lòng nếu cảm thấy không thoải mái, sẽ nháo ra chính là chàng không hiếu thuận, con đường làm quan của chàng vừa lúc, bọn nhỏ cũng còn muốn làm quan ở triều đình nữa, như thế nào được?”

Thục Lăng hầu cũng chỉ có ý niệm này trong đầu, cẩn thận ngẫm lại, cũng biết là không được, thở dài nói: "Chỉ mong mẫu thân đừng bôi thêm chuyện nữa."

Hai người đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài một trận tiếng bước chân, bốn đứa nhỏ vào phòng, ba nam một nữ, nam đều từ mười lăm đến mười tám tuổi, cô gái nhỏ một chút, bộ dáng mười hai mười ba tuổi.

Bốn hài tử mỗi người đều là nhân trung long phượng, lão đại trầm ổn một chút, nhìn nhìn mẫu thân, thấy thần sắc nàng hãy còn tốt, liền như ông cụ non mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lão Nhị tính tình lại bạo ngược, vỗ bàn lớn giọng nói: "Tổ mẫu cũng thật là quá đáng đi, thường thường lại như vậy, quả thực đáng giận!"

Nhưng vừa nói xong, đã bị Thục Lăng Hầu đánh một cái phát vào cánh tay: "Đó chính là tổ mẫu của ngươi."

Lão Nhị liền rầu rĩ không vui.

Lão Tam có tâm kế một chút, hiểu lấy tình: "Hiện giờ kinh đô còn ai không biết tổ mẫu? Ai còn không biết chuyện nhà chúng ta, thời điểm khác còn tốt, chỉ là ngày mai là ngày trọng đại, thái tử cùng Đoan vương đều đến, vạn mong tổ mẫu đừng gây ra chuyện gì khó cứu vãn."

Thục Lăng Hầu trong lòng cũng tán thành ý của nhi tử, hắn cảm thấy do dự có nên để mẫu thân xưng bệnh vào ngày mai hay không, chợt nghe tiếng tiểu chất nữ ho khan một tiếng, mở miệng nói: "Bá phụ, bá mẫu, Tam ca ca nói rất đúng, ngày mai là một ngày trọng đại, cũng không thể để xảy ra sai lầm, miệng của tổ mẫu - - rất có thể nói. Không phải chúng ta vọng nghị trưởng bối, thật sự là tổ mẫu tính tình thực lớn, tính tình mà một khi đã nổi lên, liền không quan tâm đến ai hết."

Nói chuyện không có đầu óc, có thể ở ngay trên bàn tiệc mà náo loạn không thôi - - loại chuyện này cũng không chỉ phát sinh qua một lần.

Thục Lăng Hầu bị nói càng ngày càng kinh hãi. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu: "Ngày mai mặc dù chỉ là sinh thần của ta, nhưng mẫu thân rốt cuộc vẫn sinh dưỡng ta một hồi, làm sao có thể để cho bà ấy vắng mặt?"

"Bất quá các ngươi nói cũng không phải là không có đạo lý, ta còn phải đi cùng mẫu thân nói một chút nặng nhẹ về ngày mai, tránh cho nàng lại có thời gian gây thêm chuyện." Vì thế mà vội vàng mà đi, lưu lại mấy hài tử ở chỗ này cùng Triệu thị nói chuyện. Lúc này trong lòng Triệu thị đã dễ chịu hơn rất nhiều, mấy hài tử đều đứng ở bên nàng, nàng còn có cái gì phải sợ, vì thế ôm tiểu chất nữ, sờ sờ gương mặt đáng yêu của cô bé: "Hôm nay trời lạnh, ngươi cũng không ở trong phòng nghỉ ngơi, mà đi ra ngoài làm cái gì? Đừng có lại bị bệnh nữa a."

“Không có việc gì đâu bá mẫu, tuy rằng thân thể con không tốt, nhưng cũng không tính là kém, chỉ ho khan vài tiếng thôi.”

Tiểu cô nương họ Chiết, gọi là Minh Châu.

Nàng là người có cá tính cởi mở: "Bá mẫu a, con cũng không sao mà, bá mẫu không cần lo lắng nha. Ngược lại là người đó, gần đây rất vất vả, cũng phải chú ý thân thể một chút." Triệu thị ai một tiếng, lại nhìn ba nhi tử xuất sắc, nàng cảm thấy mỹ mãn nói: "Có các ngươi ở đây, ta sẽ không sợ."

……

“Ta không phải sợ nàng.” Chiết Quân Vụ thở dài: "Chính là cảm thấy phiền." Mười bảy tháng chạp, buổi tối thái tử điện hạ ra ngoài ăn tiệc, Chiết Quân Vụ không đến thư phòng mà hầu hạ bút mực. Hiếm khi được nhàn rỗi, nàng cũng không chịu ngồi yên, cầm quyển sách điện hạ dạy chữ cho nàng cố gắng học chữ.

Nàng ở trong phòng mình ngồi không yên - - Ngọc Dung luôn thích nháo ra một ít chuyện nhỏ, nàng có chút phiền, dứt khoát đến chỗ Xuân Ẩn cùng Hạ Ẩn.

Xuân Ẩn dùng ngón tay chọc chọc đầu nàng: "Ngươi nhìn ngươi xem, còn sợ nàng, bị nàng khi dễ ra khỏi phòng."

Chiết Quân Vụ lông mày đều buồn như rớt đến nơi: "Nàng chính là không cẩn thận làm rơi đồ của ngươi, ngươi còn có thể đánh nàng hay sao?"

Hạ Ẩn ở một bên cắn hạt dưa, nghe vậy cười: "Cho nên nói Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi."

Thu Ẩn mấy ngày nay cụp đuôi làm người, chỉ sợ các nàng liên thủ tìm được nhược điểm của nàng ta, sau đó đẩy nàng ta ra ngoài, vì thế gặp người liền cười ba phần, Ngọc Dung lại dám giở trò xấu sau lưng, làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Xuân Ẩn: "Còn không phải do nàng quá mềm yếu, Ngọc Dung mới dám xuống tay từ chỗ nàng ta a, đổi người khác thử mà xem. Còn lâu."

Chiết Quân Vụ cũng chỉ cảm thấy phiền, nàng không cảm thấy có gì khác cả - nàng vẫn còn chưa học được cách tàn nhẫn, vẫn thờ phụng theo kiểu ngươi đối tốt với ta, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi, ngươi đối với ta không tốt, thì ta mới xuống tay với ngươi.

Thế nhưng Ngọc Dung chỉ làm rơi đồ của nàng một chút, còn có thể nói một câu xin lỗi, nàng cũng có chút không biết xử lý như thế nào, chẳng lẽ chỉ bởi vì đối phương làm rơi đồ của ngươi, ngươi liền muốn tiến lên kêu đánh kêu giết sao?

Chiết Quân Vụ trước đây chưa từng trải qua những chuyện này, không biết xử lý như thế nào. Nhưng cứ tiếp tục như vậy khẳng định cũng không phải biện pháp, vì vậy nói: "Ngày mai nàng ấy mà còn như vậy, ta sẽ dọa nàng ấy."

Xuân Ẩn cũng đi cướp hạt dưa của Hạ Ẩn: "Ô, hổ giấy của chúng ta sắp phát uy sức mạnh rồi a."

Chiết Quân Vụ biết người ta đang trêu ghẹo mình, chỉ biết ngượng ngùng cười cười, nhưng bởi vì có một chuyện muốn "khi dễ" người ở trong lòng, nàng sau này đọc sách cũng không thể chuyên chú, dứt khoát không đọc nữa, nói: "Ta vẫn là làm tất cho điện hạ đi." Hôm nay làm tất, nàng đã càng ngày càng thành thạo, đã có thể một lòng mà hai dụng.

Tác giả Có lời muốn nói: Ngủ nngon, xin lỗi hai ngày nay chậm một chút, ngày mai hẳn là có thể khôi phục bình thường rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp