Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 2: Thật đẹp


1 năm

trướctiếp

Sau khi đưa tiểu cô nương đáng thương từ trong phòng bếp trở về, Lưu công công liền gọi một cung nữ nhỏ tuổi đến xoa thuốc cho nàng, sau đó hắn liền dẫn Lý công công sang một bên rồi mắng.

Lưu công công năm nay 30 tuổi, hắn bắt đầu hầu hạ lúc Thái Tử Điện Hạ mới lên năm, tính đến nay thì đã trôi qua được mười năm. Trong mười năm qua, hắn không chỉ tự biến mình thành con giun trong bụng của chủ nhân− − Chỉ cần chủ nhân giơ tay lên thì hắn biết nên đưa quần áo hay là trà. Hắn còn thu thập những nô tài thân cận Thái Tử Điện Hạ thành những nô tài dễ bảo và ngồi lên được vị trí thứ nhất.

Mặc dù người của Đông Cung lén nguyền rủa hắn ăn một mình như vậy sẽ chết không được tử tế, nhưng trong lòng vẫn sợ hắn. Giờ phút này, hắn lạnh lùng cau mày, nghĩ đến gương mặt cháy nắng của Chiết Quân Vụ thì hắn lại tức giận.

Hắn mắng: “Tại sao lại làm mỹ nhân xấu đi? Hử? Chẳng lẽ là dùng để làm việc vặt thôi sao? Đầu óc của ngươi sẽ không nghĩ chút gì sao?”

Đầu Lý công công bị mắng ngày càng thấp, nhưng trong lòng lại rất ủy khuất. Người mà Lưu công công sai hắn nhận là thật, thế nhưng hắn lại đem người như vậy trở về, còn Lưu công công thì chẳng lộ ra điều gì, đã vậy còn chẳng có thời gian nghỉ cùng Thái Tử Điện Hạ đi Ký Châu bốn ngày, cái này khiến hắn có thể làm gì được đây?

Nếu Chiết Quân Vụ có một khuôn mặt xấu xí, bình thường thì không sao, nhưng nàng thật sự quá đẹp, Thái Tử Điện Hạ lại không thích mỹ nhân, vạn nhất xảy ra chuyện gì sai lầm thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?

Lưu công công dù sao cũng gánh được cái này. Vì thế hắn mới đắn đo suy nghĩ, liền đưa người vào tạp viện để làm việc vặt, đó là nơi mà Thái Tử Điện Hạ chắc chắn không bao giờ đặt chân đến!

Nhưng một câu nói như vậy hắn cũng không dám thì nói được cái gì? Hắn nói đích thân hắn đưa người đi, vì khi chuyển tay liền bị người khác khi dễ, hắn cũng ngại mình bị mất mặt, nên trong lòng vẫn còn hận quản sự ma ma ở tạp viện, trong lòng không khỏi kìm nén một hơi, chuẩn bị đi trở về để tân trang nhan sắc của nàng một chút.

Lý công công liền rầu rĩ nói: “Là tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không nên đưa nàng đến tạp viện.”

Lưu công công mắng một trận, sau đó mới nguôi giận một chút, Lý công công dùng vẻ mặt ưa nhìn của hắn một chút, hỏi, “Nhưng nàng ấy lớn lên đẹp như thế này...... điều đó thật sự không quan trọng sao?”

Lưu công công bị hỏi một câu như vậy, lại trừng mắt nhìn, Lý công công rụt cổ không dám hỏi lại, nhưng Lưu công công lại buồn càng buồn thêm.

Hắn thực sự rất lo lắng khi mang về một mỹ nhân bị thái tử ghét như vậy. Tuy nhiên, nếu hắn không nhận cũng không được, Thái Tử Điện Hạ trong một năm gần đây đã mắng vài câu “đồ xấu xí” rồi.

(*) Thái tử ghét những người quá đẹp vì 1 lý do iihihi=)))

Thái Tử Điện Hạ là con trai thứ ba của đương kim Thánh thượng, do hoàng hậu sinh ra, năm nay mười lăm tuổi, hắn đã bắt đầu tiếp nhận công việc triều chính. Hắn lớn lên tuấn tú, giỏi giang, xử lý công việc triều chính giỏi, được chúng thần ca tụng. Nhưng vị Thái Tử như vậy lại có một vấn đề− − Hắn ghét những người đẹp.

Nguyên do của tật xấu này được nhiều người biết đến. Vào mười sáu năm trước, khi Đương kim Bệ Hạ nhìn trúng một đệ nhất mỹ nam, liền sai người cạo trọc đầu hắn rồi đem vào cung, xem như nhà sư để đến “nghe tụng kinh” mỗi ngày, kết quả là nhà sư này lại quá soái nên không chỉ có Bệ Hạ, mà ngay cả Thái hậu cũng thích “nghe tụng kinh”.

Vốn là chuyện dâm loạn trong cung, tất cả mọi người đều che giấu, ai ngờ lại bị hoàng hậu lôi ra nói, nàng lung tung nói ra không phải là chỉ vì nàng không được nhìn, mà là nàng cũng muốn đi “nghe kinh”, nhưng Thái hậu và hoàng đế đều cấm.

Mọi người làm ồn ào chuyện này lên, các đại thần yêu cầu chỉ xử tử nhà sư, đế vương cũng chẳng có cách nào, đành phải xử tử hắn. Khi đó, hoàng hậu vừa mang thai được một tháng.

Đứa bé này sinh ra chẳng đúng lúc, bị người lén lút chỉ trỏ, cho đến khi hài tử được năm tuổi, lúc này nhìn càng lúc càng giống Bệ Hạ nên hắn mới chấp nhận và phong làm Thái Tử.

Cũng bởi vậy, Thái Tử Điện Hạ cực kỳ ghét những người có dung mạo xinh đẹp. Lý do cho việc này thực sự quá hợp lý, do đó Lưu công công luôn cảm thấy không sai.

Nhưng gần đây, khi Thái Tử Điện Hạ mắng hắn và một tiểu thái giám đang hầu hạ hắn là "đồ xấu xí", khiến trong lòng Lưu công công không khỏi đổ mồ hôi hột.

Hắn có thể làm được chức đại thái giám thì đã tinh thông rồi, hắn đã suy nghĩ bên trong ba chữ này một hồi lâu, trong lòng chợt nghĩ ra một chuyện.

Một chuyện mà chẳng ai quan tâm đến.

Mặc dù điện hạ ghét mỹ nhân, nhưng hắn lại có yêu cầu khác trong việc bày biện vật trang trí sao cho đẹp. Ví dụ như bình hoa phải có màu trắng sứ, tinh xảo, không có một chút tỳ vết nào. Còn về giấy, mực và bút thì giấy phải là loại để viết, phải dùng loại giấy len quý giá, không được dùng loại giấy thô ráp dù chỉ một chút.

Lưu công công càng nghĩ càng sợ hãi, bởi vì chính tay hắn đã đem "người xấu xí" về Phủ Nội vụ nhiều năm như vậy.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, nên mấy ngày nay ngủ không ngon, liền tính đem mỹ nhân bị thái tử ghét trở về thử xem.

Đúng vậy, theo nghĩa đen, mặc dù là muốn mỹ nhân, nhưng vẫn là một ngườii “ không quá đẹp ” mới được. Lưu công công lớn mật suy đoán, điện hạ sở dĩ chán ghét mỹ nhân, không phải là bởi vì mỹ nhân sẽ làm “dâm loạn cung đình” sao?

Còn cái đẹp thường kia thì chẳng có gì lo ngại, ít nhất có thể làm cho hắn bớt chán ghét.

Vì vậy, lợi dụng đợt hạn hán nghiêm trọng này ở Vân Châu, dân chúng đành phải bán đi con trai và con gái của họ, còn các nhà quyền quý để đóng góp một cách hào phóng, bọn hắn mua chuộc vài nha hoàn và tên thái giám để bảo vệ bọn hắn khỏi bị mưa gió cơ hàn. Dựa theo lệ cũ trong cung, để thể hiện bản thân, hoàng hậu nương nương đã ra lệnh đi đến Vân Châu để mua vài cung nữ và thái giám về, sau đó dạy họ làm tốt các quy củ là có thể sai vặt, phân công cho các nơi.

Đông Cung vừa đúng lúc thiếu người, Lưu công công liền muốn thừa cơ hội này mang người về để thử thái độ của Thái Tử Điện Hạ, ai ngờ hôm đó hắn lại bận cùng điện hạ đến Cung Trường Lạc của hoàng hậu nương nương, vì chẳng được rảnh rỗi, nên đành phân phó cho Lý công công đi, sau đó chẳng đợi Lý công công trở về, hắn đã cùng Thái Tử ngựa không dừng vó đi Ký Châu.

*Ngựa không dừng vó (马不停蹄): Bận rộn suốt, không có thời gian nghỉ ngơi.

Đợi đến khi trở về, lúc này cũng không cần thăm dò thái độ của Thái Tử thì vẫn biết là đang dưỡng thương rồi.

Mắng xong Lý công công, Lưu công công liền vào thăm Chiết Quân Vụ, thấy khuôn mặt nàng được bôi cao dược xong, trong lòng liền thở phào. Sau đó hắn rất vừa lòng, ít nhất hắn không cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cả khuôn mặt nàng với vài vết lốm đốm cháy nắng.

Có một số người có vẻ đẹp gây phản cảm, còn một số người chỉ thích mỹ nam, không thích nữ nhân. Tương tự, cũng có người chỉ thích nữ nhân mà không thích nam nhân, nhưng theo kinh nghiệm của Lưu công công, khuôn mặt của Chiết Quân Vụ cả nam nữ đều thích, vì vẻ đẹp của nàng rất ôn hòa.

Người biết đấy, nàng rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của nàng rất nhẹ nhàng, duyên dáng và hấp dẫn người khác. Nó giống như tên nàng, màn sương trong suốt giữa những cây tre, rất hay, khi một người đi qua, màn sương liền quấn quanh họ, làm cho họ rất thoải mái.

Lưu công công liền cảm thấy Lý công công cuối cùng cũng làm được một vấn đề được lòng người. Hắn cười rộ lên, dẫn Chiết Quân Vụ đi, “Ta đưa ngươi đến Tây Uyển, tương lai ngươi sẽ hầu hạ ở đó.”

Tây Uyển là nơi ở của Thái Tử Điện Hạ. Chiết Quân Vụ mấy ngày nay từng nghe nói qua Tây Uyển, nói đến nơi đó, ánh mắt tất cả mọi người đều hâm mộ. Nhưng khi nghe tin mình có thể đến Tây Uyển, nàng lại không vui mà chỉ sợ hãi thêm.

Ngay cả trong tạp viện, khuôn mặt của nàng đã trông như thế này, thì nàng có thể không biết điều gì khác đang chờ đợi nàng nữa.

Hơn nữa, sau khi trải qua bốn ngày này, có lẽ nàng đã biết mình là người đặc biệt. Và trước mặt đại thái giám này, người đã đưa nàng trở lại như một người đặc biệt, nhưng nàng vẫn không rõ ý định trong lòng hắn đang tính toán điều gì.

Nàng giống như con cá nằm trên thớt, bị ai đó chặt và không thể cử động được chút nào.

Cảm giác này khiến nàng nhớ đến đứa trẻ muốn chạy trốn, lúc đó nó đã bị bắn một mũi tên, nàng biết bây giờ dù có bị trói nhưng chỉ cần nàng dám nhúc nhích thì cũng bị bắn một mũi tên.

Như thường lệ, nàng không dám cử động và nói chuyện, chỉ cúi đầu xuống đi theo Lưu công công.

Mấy ngày nay, nàng đã bị chuyển đi nhiều nơi, hiện tại lại muốn đổi tiếp, nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn hỏi một câu: “Công công, trong tạp viện của nô tì còn hai bộ y phục có cần mang theo không?”

Lưu Công Công: “Không cần đâu, ngươi đi đến Tây Uyển mặc y phục khác đi.”

Nơi nào cũng có y phục riêng của nó, nếu mặc nhầm sẽ bị đánh.

Lưu công công rất kiên nhẫn với nàng, "Tây Uyển là nơi Thái Tử ở, còn căn nhà kia ở góc tây nam Tây Uyển sau này sẽ là chỗ của ngươi ở, trong đó có mười cung nữ, chỉ có bốn Đại cung nữ, bốn cái nhị đẳng cung nữ, còn lại đều là tiểu cung nữ giúp Đại cung nữ làm việc, ngươi đến cũng là tiểu cung nữ, ngươi theo mọi người học quy cũ trước, đừng ngại chịu khổ, nhưng cũng đừng để người khác khi dễ đấy.”

Làm theo những lời chỉ dạy, hắn thật giống một người trưởng bối, Chiết Quân Vụ cuối cùng cũng buông lỏng một chút sau khi được hắn trấn an, đợi tiến vào Tây Uyển, Lưu công công đưa nàng đến gặp bốn Đại cung nữ trước để nói rõ ý định của mình− − Thực ra, Chiết Quân Vụ nhìn sắc mặt của bốn Đại cung nữ trước mặt, liền cảm thấy có vẻ như các nàng đã sớm nghe nói qua.

“Ý của hoàng hậu nương nương là đem người từ khắp mọi nơi về, ta đang cân nhắc, nếu các ngươi ở đây còn thiếu người, ta liền phái người qua.”

Tên của bốn cung nữ rất dễ nhớ, họ là Xuân, Hạ, Thu, Đông cùng với một chữ “Ẩn” đằng sau.

Các nàng khác với những cung nữ ở tạp viện, họ mấy ngày nay rất quý Chiết Quân Vụ, họ cũng không hà khắc như quản sự ma ma, sau khi Lưu công công rời đi, các nàng rất nhiệt tình, mở miệng một tiếng thì hảo muội muội, để nàng thiếu cái gì thì nói ra.

Chiết Quân Vụ trong lúc nhất thời trở thành chiếc bánh thơm ngon, còn có chút không bình tĩnh nổi. Nhưng lần này, nàng một chút cũng không dám xem nhẹ, chỉ thành thật lắc đầu, “Ta chẳng thiếu thứ gì, đa tạ bốn vị tỷ tỷ.”

Xuân Ẩn gọi và hỏi nàng, “Ngươi biết được chút gì?”

Chiết Quân Vụ suy nghĩ một chút, liền nói một câu không thể sai: “Ta biết may vá.”

Xuân Ẩn liền gọi nàng đi may tất.

“Nếu được may vá thì tuyệt quá, bọn ta hồi những năm trước đều bận quá nhiều.”

Các y phục khác của Thái Tử Điện Hạ đều giao cho Thượng Y Cục, nhưng mấy thứ như tất với y phục này đều do các nàng cung nữ ở Đông Cung làm.

Chiết Quân Vụ liền chăm chỉ may tất. Những vết thương trên khuôn mặt của nàng vẫn chưa lành, nên Lưu công công cũng không vội mang nàng ra ngoài, bởi vì hắn hiện tại ở Tây Uyển, cũng thỉnh thoảng đến xem, nhưng Chiết Quân Vụ đã không gặp hắn hai ngày nay rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mấy ngày nay, Xuân Ẩn là người thân thiết nhất với nàng, dạy nàng cách phối màu cho sợi chỉ thêu. Năm nay nàng 18 tuổi, là một tuổi khá đẹp, nhưng nàng lại không dùng bất kỳ loại son phấn nào.

“Ta không dám đâu, ta e là Thái Tử không thích lắm.” Nàng nhỏ giọng nói: “Vậy là bị đưa vào à, bọn ta đều rất tò mò đấy.”

Chiết Quân Vụ ngẫm nghĩ về ngụ ý trong lời nói của nàng, đại khát có lẽ biết được Thái Tử Điện Hạ không thích "đẹp".

Trong lòng nàng sợ hãi, muốn hỏi một chút nhưng lại không dám, Xuân Ẩn cũng thay đổi chủ đề, cười nói: "Điện hạ lúc từ Ký Châu về còn nhặt được một con vẹt xanh vênh váo hung hăng, bữa nào ta sẽ dẫn ngươi đi xem nha.”

Chiết Quân Vụ chẳng có tâm tình nói chuyện phiếm với nàng nên chỉ đành miễn cưỡng cười cười, quay lại ôm chăn vừa sợ vừa rùng mình, sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn còn đang suy nghĩ xem bây giờ phải làm sao thì bị Lưu công công kêu ra ngoài.

Lưu công công nhìn mặt nàng, chỉ thấy trên đó chẳng có vết cháy nắng nào, hắn gật đầu và nói: “Về sau, ngươi sẽ đi theo Tiểu Thịnh đến thư phòng dọn dẹp.”

Nàng gật đầu lo lắng, nàng biết đây là Lưu công công muốn “trọng dụng” nàng.

Mà nàng sống hay chết thì còn tùy thuộc vào điện hạ nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp