Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 13: Thanh Oanh


1 năm

trướctiếp

Bên trong Đông cung lại rơi vào âm trầm.

Đầu năm còn chưa qua bao lâu, Lưu công công đã bị mắng rất nhiều lần. Cung nữ được đưa tới kia không bị Thái tử trầm mặt đuổi trở về, chỉ nhận được một câu chán ghét “Cút”, Lưu công công liền bất chấp Thái tử là kêu cung nữ mới tới cút hay là kêu hắn cút, chỉ nhớ rõ là phải cút, vì thế té lộn nhào lôi kéo người chạy ra ngoài.

Tiểu cung nữ có cái tên rất dễ nghe, nghe kỹ, cùng Chiết Quân Vụ còn có chút giống nhau. Nàng tên là Thanh Oanh.

Quân Vụ là sương mù giữa rặng trúc, vậy nàng chính là chim oanh uyển chuyển buổi ban mai.

Thanh Oanh - Oanh - cũng chính là một loài chim sao, Thái tử điện hạ thích chim, ai cũng biết.

Lưu công công cân nhắc rất nhiều, cảm thấy Hoàng hậu đưa một người như vậy, cũng phải uổng phí rất nhiều tâm tư. Nhưng lại sai thời điểm, người ta Chiết Quân Vụ người ta vận khí tốt, từ diện mạo, tuổi tác, đến mái tóc dày trước trán, tính cách, đều chạm tới tâm nhãn của Điện hạ.

Chính là một loài chim... Tên của ngươi mang theo Oanh, đi theo Chiết Quân Vụ lại có Tướng Quân a!

Tính ra như vậy, vẫn là Chiết Quân Vụ lợi hại hơn một chút. Lưu công công liền cảm khái: Cho nên mới nói, thời điểm rất quan trọng.

Hơn nữa năm nay Chiết Quân Vụ bao nhiêu tuổi?

Mười ba tuổi.

Mười ba tuổi, có thể mười bốn tuổi ngay lập tức. Thanh Oanh cũng mới mười bốn tuổi, nàng cũng đã có thể hầu hạ điện hạ. Đó là sự khác biệt.

Mười hai tuổi có thể có thể nói một câu còn nhỏ, nhưng mười ba tuổi thì không được.

Chênh lệch một tuổi, bởi vì một Thanh Oanh mười bốn tuổi đến, triệt để đem suy nghĩ của Lưu công công chải vuốt rõ ràng. Không sai, lúc trước hắn chỉ nghĩ ở trong lòng Chiết Quân Vụ tương lai có thể làm thị thiếp, nhưng hắn nghĩ tới chính là tương lai, cũng không có nghĩ lại nhanh như vậy.

Bây giờ ngược lại có thể trải đường. Hắn nhìn Thanh Oanh một chút, thấy nàng thật cẩn thận nhìn qua —— ánh mắt rất là tinh khiết trong suốt, rất thành thật, rất an phận.

Lưu công công: “...”

Hoàng hậu nương nương tìm Thanh Oanh từ đâu tới!

Hắn ho một tiếng, đột nhiên lại cảm thấy thế sự vô thường, hiện giờ Thanh Oanh được Hoàng hậu tự mình đưa tới, vẫn là người như Chiết Quân Vụ, nói không chừng ở phía sau Điện hạ liền thích?

Tiểu công công không muốn làm đại công công không phải là công công tốt, mà đối với cung nữ có dung mạo mà nói, cung nữ không muốn làm thị thiếp cũng không phải là cung nữ tốt.

Ai mà lại không muốn làm thị thiếp của Điện hạ?

Bất cứ khi nào có cơ hội, đều muốn bò lên.

Lưu công công trong lòng rất tiếc nuối mình không phải cung nữ, bằng không còn có cơ hội bò.

Vì thế liền rất khách khí với Thanh Oanh, bất quá nếu để cho hắn ở giữa Thanh Oanh và Chiết Quân Vụ chọn một người, hắn nhất định là muốn chọn Chiết Quân Vụ.

Vô nghĩa, đã thành công và có cơ hội thành công, là một người được chọn trước. Vì thế Lưu công công đưa Thanh Oanh đến hậu viện cho Xuân Ẩn, bảo nàng mang theo người cùng nhau làm vớ, lại trở về tiền viện tìm Chiết Quân Vụ nói chuyện.

Lúc hắn đi, Chiết Quân Vụ đang phơi sách. Điện hạ bảo nàng đem phơi nắng, nói là hôm nay ánh nắng tốt, vừa lúc phơi cho bay mùi mốc. Khi nói chuyện, hắn rõ ràng không vui vẻ gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự chấp nhất của hắn với việc đem sách đi phơi nắng.

Thái tử điện hạ, một người dù có mất hứng cũng sẽ đi làm những chuyện mà hôm nay nên làm, hắn tuyệt đối sẽ không để cho cảm xúc cùng bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, cản trở hắn làm chuyện mình muốn làm.

Chiết Quân Vụ liền cảm thấy Điện hạ như vậy rất tốt, nàng cũng muốn làm một người giống như điện hạ.

Nàng hỏi Điện hạ: “Phải làm thế nào mới không bị những chuyện khác quấy nhiễu ạ?”

Thái tử: “Chỉ cần giữ vững bản tâm thôi.”

Chiết Quân Vụ liền tự hỏi bản tâm là gì? Sau đó ánh mắt hơi có chút mất mát.

Thái tử đang chọn sách. Một số cuốn sách có thể lấy ra để phơi nắng, một số cuốn sách không cần phải phơi nắng, có thể đặt trực tiếp trong hòm. Những quyển sách hắn sắp đem phơi nắng đặt trên tay Chiết Quân Vụ, chậm rãi chất thành một chồng nho nhỏ trong lòng nàng.

Nàng cầm sách, đi theo phía sau Điện hạ, bước đi nặng nề.

Thái tử quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt mất mát của nàng, liền dừng lại, hỏi nàng: “Sao vậy?”

Chiết Quân Vụ ôm sách, nhìn Điện hạ, lại cúi đầu, xấu hổ thẳng thắn nói: “Điện hạ, bản tâm nô tỳ thay đổi. Lúc trước vốn chỉ muốn ăn no, có thể ăn no liền coi như là bản tâm, nhưng hiện tại không muốn nữa, nô tỳ còn muốn cả đời đi theo Điện hạ.”

Nàng nghĩ, Điện hạ dạy nàng đọc sách viết chữ, còn cho nàng ăn uống, Điện hạ tốt như vậy, nàng một chút cũng không muốn rời khỏi Điện hạ.

Thái tử hiểu được tâm tư của nàng, hơi có chút đắc ý cùng hài lòng, nhưng lại nghĩ, bất quá chỉ là chút ban ân nho nhỏ mà thôi, lại khiến cho nàng có tâm tư như thế, vẫn rất ngu xuẩn.

Hắn quay lại, lại lấy cuốn sách trên kệ, nhẹ nhàng hỏi lại: “Hả?”

Chiết Quân Vụ liền nói với Điện hạ: “Lúc trước không cảm thấy vậy, nhưng Thanh Oanh vừa đến, nô tỳ rất sợ hãi, sợ Điện hạ không cần nô tỳ nữa.”

Thái tử hừ một tiếng: “Ngu xuẩn.”

Ngu xuẩn, thế mà lại không nhìn ra Cô chán ghét nàng ta như thế, còn đang lo lắng nàng ta sẽ cướp mất vị trí của mình! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau này nếu hắn thật sự muốn đề cử ai đó, không đến mức hoảng sợ sống qua ngày chứ?

Hắn nói: “Nếu ai đó dám đạp ngươi xuống, ngươi cũng phải đạp bọn họ xuống, chút chuyện này có là gì?”

Nhưng lại nghĩ đến hắn khoác da hổ lên người nàng, nàng cũng không làm được tiểu hồ ly, không biết cáo mượn oai hum*, đánh giá nàng đi đùa giỡn tâm cơ, không phải sợ bị người ta ăn sạch sẽ, mà đến xương cốt cũng không còn.

*狐假虎威 : cáo mượn oai hùm; cáo đội lốt hổ; cáo giả oai hùm (ví với dựa vào thế người khác)*

Vì thế một bên phơi sách, một bên chờ Lưu công công đem người đi trở về, thừa dịp Chiết Quân Vụ đi phơi sách, Thái tử nói với Lưu công công một câu: “Ngươi trông chừng nàng nhiều hơn, đừng để bị người ta khi dễ.”

Cái trán của Lưu công công căng thẳng, may mắn mình muốn làm cỏ đầu tường, bên nào lợi hại thì ngả về bên đấy, phân rõ là Chiết Quân Vụ lợi hại, ngả về phía nàng, đưa người đến chỗ Xuân Ẩn, mà không phải Thu Ẩn.

Bằng không Thu Ẩn khiêu khích người ta, Chiết Quân Vụ bị người ta khi dễ, còn muốn hắn tới cứu viện. Lưu công công vội vàng gật đầu khom lưng, thầm nghĩ Thanh Oanh kia thật đáng thương, Điện hạ đây là đã bài trừ nàng ra ngoài.

Nhưng mà người trong hoàng cung này đều là người đáng thương, đồng tình cũng không đồng tình được, hắn nhanh chóng đứng vững, cũng không làm cỏ đầu tường nữa, chỉ nói thủ đoạn của Chiết Quân Vụ quá tốt, đem Thái tử lôi kéo thành như vậy, thật sự là quá may mắn.

Nhưng Thanh Oanh là hoàng hậu ban tặng, không nhìn mặt Phật cũng phải nhìn mặt Tăng, đương nhiên cũng phải chiếu cố, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, liền sai người theo dõi Thu Ẩn và Ngọc Dung.

“Đừng để các nàng gây chuyện.”

Thanh Oanh vừa mới tới, đương nhiên là không có lá gan gây chuyện, vô luận nàng giả bộ hay là bản tính vốn như thế, nàng cũng sẽ không ngay từ đầu đã gây ra chuyện.

Vì thế, hắn còn dặn dò Xuân Ẩn: “Nhìn là một người thành thật, ngươi để ý nhiều một chút, cũng đừng để xảy ra chuyện gì.”

Xuân Ẩn: “Lưu công công, ngươi yên tâm, ta là ai, ngươi còn có thể không rõ sao?”

Ôn hòa tiến hắn ra ngoài, sau đó đi xem Thanh Oanh, hỏi han ân cần: “Lưu công công cố ý dặn dò, bảo ngươi có chuyện gì thì cứ đến tìm ta.”

Thanh Oanh nhỏ giọng một câu, sau đó chần chờ nói: “Vậy tỷ tỷ, ta có thể giúp tỷ làm việc gì đó không?”

Xuân Ẩn: “Ngươi vừa mới tới, trước tiên không vội vàng làm việc, nếu ánh mắt ngươi tốt, liền chọn cho ta chút vải hoa, sau này làm xiêm y giày dép cho Điện hạ dùng là được.”

Thanh Oanh liền đồng ý, quy quy củ củ làm việc. Trong lòng lại buồn rầu. Hoàng hậu nương nương ý tứ phân phó nàng đến đây, nàng cũng hiểu rõ, trước khi đi nương nương còn dặn dò qua, muốn Điện hạ… cùng nàng hành phòng.

Nếu là ở chỗ các Hoàng tử khác thì không phải việc khó nhằn gì, nhưng ở chỗ Thái tử điện hạ lại khó như lên trời. Nhưng nương nương cũng đã nói, dù vậy thì khi cần thiết, cũng có thể giở chút thủ đoạn tất yếu.

Nàng nhìn một viên thuốc trong tay mình, trong lòng sợ hãi không thôi, ngồi ở trong phòng, nước mắt như hạt trân châu rơi xuống, nàng vốn dĩ nhát gan, lại bị phái tới câu dẫn Thái tử, không phải là tình nguyện, nhưng cũng không còn cách nào khác, mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn phải làm.

Đang khóc lóc, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng người gọi: “Thanh Oanh cô nương có ở đấy không?”

Thanh Oanh vội vàng lau khô nước mắt đi mở cửa, cúi đầu, mái tóc dày che khuất đôi mắt, mở cửa ra liền thấy một khuôn mặt hơi hơi tròn, là một tiểu thái giám bình thường, nàng vội vàng hô một tiếng: “Tiểu công công, ngươi tìm ta sao?”

Tiểu Thịnh phụng mệnh Lưu công công đến gọi Thanh Oanh. Hắn nói: “Cô nương thu dọn đồ đạc theo ta tới tiền viện đi, Lưu công công nói, để cho ngươi sau này ở tiền viện hầu hạ.”

Thanh Oanh trong lòng hiểu rõ đây là Hoàng hậu nương nương ở trong cung ra tay.

Nàng cũng có thể hiểu được Thái tử điện hạ tất nhiên là cực kỳ chán ghét nàng. Thanh Oanh cúi đầu, mời Tiểu Thịnh vào trong phòng uống trà, sau đó tự mình đi thu dọn hành lý.

Tiểu Thịnh ngược lại không có địch ý với nàng. Làm nô tài, tất cả đều không bởi vì bản thân, mệnh đều ở trên người chủ tử, hắn nghe Xuân Ẩn nói qua, Thanh Oanh thật sự là một người thành thật, tám chín phần mười không phải giả vờ, liền cảm thấy nàng cũng không dễ dàng gì.

Hắn cũng tận tâm đối sử với nàng một chút, thay nàng xách tay nài, nói: “Tay ta to, ngươi cứ việc đi theo ta, đi chậm mới khiến người ta chỉ trích.”

Thanh Oanh gật gật đầu, nghĩ đến tất cả những gì sắp phải đối mặt, cũng chỉ có thể mang vẻ mặt cứng ngắc bước đi, hy vọng con đường này xa hơn một chút. Đang đi, chỉ thấy Tiểu Thịnh đột nhiên xoay người lại, nói một câu: “Cô nương, bụng ta có chút đau, chúng ta có thể đi chậm một chút được không?”

Thanh Oanh vội vàng gật đầu: “Được.”

Nàng còn ước gì có thể đi chậm hơn.

Tiểu Thịnh vừa đi, vừa nói chuyện với nàng.

“Trong số những người đi cùng, Lưu gia gia liền chọn trúng một mình ta, ông ấy nói ta thông minh, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, như vậy rất tốt, ít nhất ta sẽ không ngu xuẩn, gây phiền toái cho ông ấy.”

Thanh Oanh cảm thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý, nhưng cũng không dám chắc chắn, nàng không rảnh suy nghĩ nhiều, chỉ nhiều miệng trả lời một câu: “Nhưng ta rất ngốc.”

Nói xong đỏ mặt: “Ta không phải có ý đó.”

Tiểu Thịnh có thể hiểu được sự khẩn trương của nàng: “Ta cũng hiểu ý của ngươi, ngươi yên tâm, ta hiểu, ngươi đừng sợ.”

Thanh Oanh cúi đầu, nàng sợ bản thân dại dột lại nói gì đó. Nhưng đáp lại hắn một tiếng, biết hắn cũng có ý tốt, trong lòng rất cảm kích. Vào tiền viện, Tiểu Thịnh dẫn nàng vào trong phòng của nàng, ở bên cạnh Chiết Quân Vụ.

Lúc Thanh Oanh vào cửa, nhìn thấy Chiết Quân Vụ ôm một con mèo trắng, trên đầu có một con vẹt lông xanh đang đứng.

Nàng có chút không được tự nhiên cùng chột dạ. Nàng đương nhiên biết mình bị chọn trúng như thế nào, cho nên thấy chính chủ liền ngượng ngùng.

Nàng nghĩ, nếu không phải tuổi Chiết Quân Vụ không thích hợp, có lẽ sẽ không đến phiên mình.

Có thể làm thị thiếp của Điện hạ, quả thật là may mắn không dễ dàng có được, lúc nàng đi, bao nhiêu người hâm mộ. Nàng cũng cho rằng Điện hạ dù thế nào cũng sẽ không hà khắc với mình, dù sao nàng cũng là do Hoàng hậu nương nương đưa tới.

Nhưng Điện hạ nói một chữ, khiến nàng trở thành trò cười của mọi người, nàng cũng cảm thấy mình hổ thẹn khi gặp mặt người khác, nhưng không biết như thế nào, nàng lại từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.

Tính tình Điện hạ như vậy, nàng làm thị thiếp nhất định sẽ sợ hãi, chỉ làm nô tỳ ở Đông cung cũng không tệ. Nhưng người của nương nương cho nàng một túi thơm, bên trong túi hương có thuốc có thể kích dục.

Sử dụng nước để mở ra, đeo trên người là được.

Nàng nắm chặt túi thơm, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Nàng không dám nói chuyện, Chiết Quân Vụ cũng rất xấu hổ, nàng đành phải cười với nàng ta, thấy nàng ta cúi đầu xuống, sau đó liền nói chuyện với Tiểu Thịnh.

“Ta trước tiên tới phòng Hoa Điểu đưa Mãnh Hổ và Tướng Quân trở về, hôm nay chúng lại đánh không thể can ngăn.”

Tiểu Thịnh: “Vậy ngươi đi đi, ta sẽ dẫn Thanh Oanh đi dọn dẹp phòng ở.”

Ba người cứ như vậy tách ra, Thanh Oanh thấy Chiết Quân Vụ đi xa, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kết quả còn chưa kịp thở ra, chỉ thấy tiểu công công mang theo một ma ma chờ ở cửa ngoại viện.

Sắc mặt Thanh Oanh lại trắng bệch, nàng thấy rõ, đó là ma ma trong cung Hoàng hậu nương nương.

......

Thái tử lúc này một bụng tức giận.

Buổi sáng ở trong Trường Nhạc cung, mẫu hậu lại thúc giục hắn sinh con.

Hắn nói mình chán ghét, bà lại nói: “Tính nết của con như vậy, làm sao có thể làm nên việc lớn? Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ phá hỏng việc lớn, con là thái tử, đã mười lăm tuổi rồi, nếu không sủng hạnh nữ tử, chẳng lẽ muốn gọi Đoan vương tới công kích con không dậy nổi sao?”

“Một thái tử, nếu không có con nối dõi, vậy cũng không thể coi là vua của một quốc gia được, phụ hoàng con sẽ là người đầu tiên phế con.”

Hoàng hậu lời nói thấm thía mở miệng: “Một thái tử, không thể có bất kỳ tật xấu gì, mặc dù con chán ghét thân cận với nữ tử, nhưng cũng không thể không thân cận, con nhất định phải có con nối dõi, ngôi vị hoàng đế này mới có thể là của con. Bị đồn thổi là không dậy nổi, mặt con còn sáng nổi không?”

Thái tử cảm thấy rất vớ vẩn: “Chẳng lẽ nhi thần làm thái tử, còn sợ người ta nói mình không dậy được sao?”

Hoàng hậu dứt khoát nói thẳng: “Lão đại Lão nhị đều được ban hôn, một mình con không được ban hôn, con còn không nhìn ra thái độ của phụ hoàng con sao?”

Thái tử tức giận, Hoàng hậu cũng rất kiên trì, bà nhịn lâu như vậy, cũng rất tức giận.

“Con đuổi đi một Thanh Oanh, bổn cung có thể đưa tới người thứ hai, con cứ thử xem.”

Thái tử tức giận không nhịn được nữa, buông lời tàn nhẫn: “Người dám đem đến con liền đuổi ra ngoài.”, hừ lạnh ba tiếng phất tay áo rời đi. Ai ngờ chờ hắn đến chỗ Thái hậu thỉnh an xong, Hoàng hậu đã trực tiếp phái người đến Đông cung đem người đến tiền viện.

Thái tử giận tím mặt, đối với Hoàng hậu cực kỳ bất mãn, quăng hết đồ vật xuống đầy mặt đất.

Lưu công công đứng ở ngoài cửa, bảo Lý công công nhanh chóng đến phòng Hoa Điểu gọi Chiết Quân Vụ trở về.

“Cũng chỉ có tiểu cô nãi nãi kia hiện giờ còn có thể chiếm được tâm ý của Điện hạ.”

Chờ Lý công công đầu đổ đầy mồ hôi rời đi, trong lòng Lưu công công khổ sở. Hắn không dám cãi lời Hoàng hậu, cũng không dám chọc giận Thái tử điện hạ, đem người dẫn về, tính tới tính lui, chỉ đưa đến tiền viện, không dám để nàng đến trước mặt điện hạ.

Sự tình đã đi đến bước này, Lưu công công cảm thấy tính toán này rất thích hợp, ai cũng có thể lấy lòng, Hoàng hậu cung hài lòng, Điện hạ ở trong thư phòng ném đồ đạc cũng sẽ không trách tội hắn, vạn lần đều tốt, ai biết vui cực sinh bi, chỉ nghe bên ngoài có một trận tiếng bước chân, Tiểu Thịnh dẫn Cung ma ma tới.

Đó là người trong hoàng hậu cung, là tâm phúc ma ma của Hoàng hậu nương nương, Lưu công công vội vàng nghênh đón, ma ma lại cười nói: “Nương nương lo lắng cho Thanh Oanh, liền để lão nô dãn theo nàng đến thỉnh an Điện hạ.”

Lưu công công lúc ấy liền cảm thấy hỏng rồi, sau đó cũng chứng minh quả thật là hỏng rồi —— chờ hắn ở ngoài cửa sợ hãi xin chỉ thị Điện hạ có muốn gặp Cung ma ma và Thanh Oanh hay không, Điện hạ gọi các nàng đi vào.

Lưu công công canh giữ ngoài cửa, ai biết một lát sau, chỉ thấy Điện hạ ở bên trong rống giận một tiếng tiện tỳ, sau đó phanh một tiếng, nghiên mực rơi xuống đất, Lưu công công ở bên ngoài lo lắng hô một tiếng Điện hạ, bất chấp tất cả, liền mở cửa ra, chỉ thấy bên trong Thanh Oanh cởi áo ngoài, lộ ra thân thể trơn bóng, chỉ mặc một cái yếm, trên trán Cung ma ma toàn là máu, bên cạnh là một nghiên mực.

“Lưu Đắc Phúc, kéo bọn họ ra ngoài đánh chết, đánh chết——”

Lưu công công không dám. Cung ma ma dù sao cũng là người của Hoàng hậu. Nhưng hắn càng không dám phản kháng, Cung ma ma bị đập đến hôn mê bất tỉnh, thân thể Thanh Oanh run rẩy, sớm đã sợ tới mức thần trí không tỉnh táo.

Tình hình như vậy, hắn cảm thấy mạng mình có thể không giữ được, chỉ một bên tự mình đi kéo Cung ma ma và Thanh Oanh ra ngoài, dùng cái này kéo dài thời gian, một bên nghĩ làm thế nào để hóa giải nguy cơ lần này, đang nghĩ, chỉ thấy Chiết Quân Vụ từ bên ngoài chạy trở về, trên trán mồ hôi ròng ròng, thở hồng hộc, hoảng hốt vọt tới trước mặt Thái tử điện hạ, sợ hãi hô một tiếng: “Điện hạ——”

Trán Thái trên trán nổi đầy gân xanh: “Quân Vụ, đi lấy nước lạnh.”

Hắn chỉ cảm thấy mình sắp bạo phát, cơ thể cũng muốn nổ tung.

Chiết Quân Vụ vội vàng đi lấy nước lạnh, Lưu Đắc Phúc cũng đi lấy nước, như vậy có thể trì hoãn thêm một chút thời gian. Chỉ có Tiểu Thịnh, thấy Thanh Oanh đã sợ đến choáng váng liền không đành lòng, lặng lẽ nhặt xiêm y của nàng, lên người nàng.

Tác giả có điều muốn nói: Cuốn sách này các nhân vật nhỏ sẽ nhiều hơn, cuộc sống của họ có buồn có vui, cũng là tác giả muốn cố gắng thử viết hình tượng QAQ

Không kiểm soát được số lượng từ, nhiều hơn một chút.

Chúc ngủ ngon cảm ơn các Tiểu thiên sứ đã tặng vé Bá Vương hoặc dịch tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian 2021-11-08 21:59:26~2021-11-09 22:52:37 nha~

Cảm ơn dịch tưới dinh dưỡng tưới của các Tiểu thiên sứ: Nguyệt thủy 3 bình;

Cảm ơn các bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp