Thái Tử Sủng Tì Hằng Ngày

Chương 11: Mèo và chim cạnh tranh với nhau


1 năm

trướctiếp

Con mèo và Tướng Quân đến thư phòng nhỏ cùng một lúc.

Mèo là điện hạ bảo Chiết Quân Vụ ôm tới, Tướng Quân là tự mình bay tới, nó muốn cáo trạng.

Xét cho cùng thì chim cũng không phải là người, cho dù có thông minh đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nói chuyện giống như con người được, chỉ biết kêu: “Tiện nhân —— tiện nhân ——”

Thái tử trừng mắt nhìn nó một cái, cánh chim Tướng Quân cứng đờ trên không trung, sau đó bay vài bước, thẳng tắp đáp vào trong ngực Chiết Quân Vụ, hai mắt nhắm lại, tựa như bé chim không chịu nổi đả kích như thế.

Thái tử liền bật cười. Hắn biết con chim này ghen tị, nhưng cũng chỉ một con thú cưng muốn cướp đoạt lực chú ý của hắn mà thôi, ngược lại có thể tha thứ, hắn cũng không trách tội.

Chiết Quân Vụ ở bên cạnh bất đắc dĩ đỡ được Tướng Quân. May mắn mèo đã bị nàng đặt sang một bên, bằng không Tướng Quân đến cướp vị trí, sợ là lại bị một móng vuốt đánh bay.

Nàng hiện giờ đã dám chủ động nói chuyện với điện hạ, đem chuyện Tướng Quân vừa rồi bị đánh nói một lần: “Có thể thấy được nó đã gặp phải đối thủ.”

Thái tử rất thích những thứ lợi hại như vậy! Hứng thú của hắn đối với con mèo này càng lớn hơn một chút: “Vậy gọi là Mãnh Hổ đi.”

Chiết Quân Vụ cảm thấy cái tên này rất hay nha, vừa nghe cái tên này liền cảm thấy là một người lợi hại, nàng chân thành khen Thái tử điện hạ: “Mãnh Hổ đặc biệt thích hợp.”

Thái tử bị ánh mắt kính nể của nàng nhìn, ngược lại rất hài lòng, chỉ có Lưu công công nghe xong cái tên này khóe miệng thật sự không nhịn được co rút một trận, sau đó hơi cúi đầu, nghĩ thầm không trách tiểu nha đầu Quân Vụ này lại được sủng ái, chính là “Trung thành tận tâm” tâng bốc điện hạ, đừng nói là điện hạ, ngay cả hắn cũng vui vẻ khi người khác trong lòng kính nể chính mình tâng bốc cái chân thối của mình, đáng tiếc công công đều là người tinh vi, không có kẻ nào là người thuần lương tốt lành cả.

Trời càng lúc càng lạnh, cũng tối rất nhanh, Lưu công công tiến lên hỏi điện hạ có dùng bữa hay không, dê nướng nguyên con ngày hôm qua nói đến đều đã chuẩn bị xong.

Thái tử có chút hứng thú: “Vậy thì mang lên đi.”

Toàn bộ Đông cung chỉ có một chủ tử là thái tử, hắn dùng bữa không cần giống Hoàng đế đi từ cung phi tần nọ đến cung phi tần kia để ăn, Thái tử dùng bữa quanh năm suốt tháng quanh quẩn cũng chỉ ở ba chỗ.

Một là tẩm cung của hắn —— cách thư phòng nhỏ không xa, bình thường hay dùng bữa sáng ở nơi đó, bữa trưa nếu không dùng trong cung của hoàng hậu hoặc ở bên ngoài, thì chính là ở thư phòng nhỏ còn có một thư phòng khác, bữa tối cũng giống vậy, bởi vì điện hạ luôn phải đọc sách và xem tấu chương, thích dùng bữa ở chỗ nào đó vừa gần lại tiện di chuyển.

Vì thế hôm nay chính là ăn dê nướng nguyên con, hắn cũng ở bên ngoài thư phòng nhỏ, Dương công công tự mình tới hầu hạ, một bữa nướng, cắt thịt, chấm ớt cay, đưa cho Thái tử nếm thử, sau đó được thưởng năm lượng bạc.

Điều này chứng tỏ Thái tử rất hài lòng. Vào mùa đông, Dương công công mệt mỏi một thân đầy mồ hôi, lại rất vui mừng, đây là số lần hiếm hoi hắn lộ diện trước mặt Điện hạ. Hơn nữa hắn còn không dám ngẩng đầu lên quá cao, sợ Điện hạ nhìn thấy khuôn mặt gầy gò của hắn —— đây là Lưu công công nói cho hắn biết, điện hạ thích khuôn mặt tròn.

Lý công công, Tiểu Thịnh, Lưu công công, thế cho nên bốn người Xuân Hạ Thu Đông Ẩn, đều là mặt tròn.

Bây giờ Chiết Quân Vụ cũng là mặt tròn. Dương công công mang theo khuôn mặt gầy gò ăn thế nào cũng không thể béo lên được, chỉ sợ khiến cho điện hạ không thoải mái, chờ điện hạ ăn xong, hắn đem toàn bộ dê nướng còn lại đưa cho Lưu công công, lau mồ hôi, lúc này mới nhỏ giọng oán giận trong phòng: “Ngươi nói thân xác này của ta có nên bỏ đi không, như thế nào lại ăn mãi không béo!”

Lưu công công thầm nghĩ đó là trong mạng ngươi không có phúc khí, nhưng mà trên mặt lại ra vẻ an ủi: “Nhưng điện hạ thích tay nghề nấu nướng của ngươi.”

Dương công công trong miệng cảm kích, trong lời nói mang vẻ khoe khoang: “May mà ông trời còn thưởng cho ta một chén cơm ăn.”

Lưu công công cười ha hả, chờ hắn đi rồi, đem thịt dê đưa cho Chiết Quân Vụ: “Ngươi là người Vân Châu, ngươi ăn nhiều một chút.”

Hắn đoán điện hạ cũng có ý này.

Chiết Quân Vụ không có khách khí, ăn thịt dê, thỏa mãn không nói nên lời, chờ đến thư phòng nhỏ mài mực cho điện hạ, còn cảm tạ điện hạ: “Thật sự là quá ngon.”

Thái tử uống một ngụm trà nóng, trong lòng rất vừa lòng, trong miệng lại nói: “Cũng không phải thứ gì tốt, nhìn bộ dáng thỏa mãn của ngươi kìa.”

Hôm nay hắn làm bài tập rất nhanh, có thể thư giãn sớm, hắn bảo Chiết Quân Vụ viết chữ lớn: “ Để Cô nhìn xem trình độ hiện tại của ngươi như thế nào.”

Chiết Quân Vụ liền lấy bút, nghiêm túc viết tên mình.

Chiết Quân Vụ ——

Ba chữ, đều không tính là đơn giản, nhưng nàng viết rất có khuôn mẫu, Thái tử gật đầu: “Ngươi xem như cũng có thiên phú.”

Người có thiên phú dạy thì nhẹ nhàng, chỉ là rốt cuộc thời gian học chữ rất ngắn, viết còn chưa đạt được tiêu chuẩn của hắn, hắn liền nắm tay nàng, lần nữa sửa lại một vài chi tiết: “Nơi này phải dùng sức một chút, nếu không mềm oặt nằm đổ sấp xuống, không có khí thế.”

Chữ giống như bốn chữ người, cũng không phải đơn giản chỉ là lời nói, tất cả đều có lý lẽ riêng. Chữ Thái tử mang theo một cỗ ngạo khí, Chiết Quân Vụ vẫn luôn miêu tả bắt chước theo chữ của hắn, nhưng không có ngạo khí của hắn, Thái tử dạy mấy lần, nàng cũng không có cách nào viết được, vì thế thở dài: “Quên đi, thân phận của ngươi đến chỗ này đã là cực hạn, vẽ da khó vẽ xương, là Cô yêu cầu quá đáng.”

Đây là lần đầu tiên Chiết Quân Vụ từ trong miệng điện hạ nghe thấy những lời cảm khái như thế, nàng hơi có chút khẩn trương: “Điện hạ, nô tỳ thật sự viết không ra khí thế mà ngài nói sao?”

Thái tử lúc này ngược lại có chút thương tiếc nàng.

Sớm chiều ở chung lâu như vậy, hắn cũng có thể biết sự cố chấp của nàng đối với việc đọc sách viết chữ. Theo lý thuyết, một tiểu nha đầu không có tâm tính như vậy, hỏi nàng vì sao, nàng cũng nói không rõ, chỉ nói: “Chính là thích? Vừa thấy đã thích.”

Không chỉ thích, mà còn thích đến tận xương tủy. Thái tử cảm thấy Chiết Quân Vụ may mắn gặp được mình, nếu không làm gì chủ tử nào chịu dạy nô tỳ viết chữ? Cũng chính là con người hắn coi như là cũng lương thiện.

Nhưng có một số việc, trời sinh đã định trước, ngạo khí của hắn nàng không học được, mỗi ngày nàng có thể ăn no liền đã rất thỏa mãn rồi, làm sao có thể có được khí thế của hắn? Hắn ho khan một tiếng, cảm thấy không bằng cứ tiếp tục lương thiện, nói: “Khí thế của mỗi người không giống nhau, giống như người với người không ai giống ai cả, ngươi thử đi tìm khí thế của riêng ngươi là tốt rồi.”

Chiết Quân Vụ liền cảm kích hướng về phía Thái tử cười: “Điện hạ, đa tạ ngài.”

Thái tử gật đầu, lại tiếp tục dạy nàng mấy chữ, sau đó nhìn chữ của nàng ngược lại có chút hoảng hốt: “Cùng chữ của Cô, hình dáng càng thêm giống.”

Chiết Quân Vụ dừng bút: “Điện hạ, không tốt sao?”

Thái tử: “Giống như Cô sao lại có thể không tốt chứ? Được rồi, tiếp tục viết đi.”

Hắn bưng một chén trà ngồi ở một bên chậm rãi uống, chờ Chiết Quân Vụ viết xong chữ, lấy ra từ sau lưng nàng một đoạn văn nghìn chữ, lúc này mới cho nàng trở về.

“Chăm chỉ một chút, không thể bởi vì được Cô khen mà kiêu ngạo, từ đó lười biếng.”

Chiết Quân Vụ liền học được tư thế hành lễ của học sinh đối với tiên sinh nhìn thấy ở trong học đường, hai tay từ trên xuống dưới chồng lên nhau, mu bàn tay hướng lên trên, khom người hành lễ với Thái tử.

“Dạ.”

Lưu công công thấy bọn họ còn chơi trò của học sinh tiên sinh, trong lòng lại là một phen hâm mộ cùng tiếc nuối —— nếu điện hạ cũng ưu ái hắn như vậy, chỉ điểm đọc sách viết chữ, hắn lập tức có thể đem cái danh tiếng học sinh này chứng thực.

Nào có giống như Chiết Quân Vụ, ngốc nghếch ôm giấy bút đi ra ngoài, cũng không biết nhân cơ hội gọi một tiếng tiên sinh. Bất quá có lẽ là điện hạ thích như vậy?

Lưu công công thở ra những quả bong bóng chua xót để Tiểu Thịnh cùng Chiết Quân Vụ về nghỉ ngơi trước, tự mình đi vào hầu hạ điện hạ nghỉ ngơi, sáng hôm sau dậy sớm, thấy trời càng lúc càng lạnh, liền đi lấy một chiếc áo choàng màu lam nhạt khoác lên người thái tử: “Hôm nay sợ là sắp có tuyết rơi.”

Tuyết rơi không có chuyện gì tốt, lần trước vào lúc tuyết rơi Hoàng đế phong vương cho Đoan Vương, lúc này thưởng cho hắn ta một thê tử tốt.

“Lão đến tuổi rồi, rất nhanh thôi lại phải lập phủ, đương nhiên phải nhanh chóng thành thân, Đoan Vương phi như vậy mới có thể vì hoàng gia mà khai chi tán diệp*.”

*开枝散叶 (Khai chi tán diệp): tương tự như ‘Đâm chồi nảy lộc’, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.*

Vũ Đế ngồi trong ngự thư phòng, phía dưới có bảy hoàng tử ngồi, từ Lão đại đến Lão thất đều ở đây.

Bảy người này tuổi tác chênh lệch không lớn, mấy người đều là sinh cùng năm, Lão thất tuổi nhỏ hơn một chút, mười ba tuổi, Lão tứ Lão ngũ Lão lục mười bốn, Thái tử và Lão nhị mười lăm, Lão đại mười bảy tuổi.

Con trai lớn tuổi đều trưởng thành nên người, Vũ Đế vẫn rất cao hứng, ông đối với các con trai đều đặt kỳ vọng rất lớn, hy vọng bọn họ đều có thể thành tài, đương nhiên cũng hy vọng bọn họ sớm một chút thành gia lập thất, trầm ổn một chút.

Giống như trồng một cái cây lớn, bắt đầu nuôi cây con từ nhỏ, nuôi lớn, cũng hy vọng nó sẽ kết quả đúng chứ? Ông đã mong đợi cháu trai của mình ra đời từ lâu.

Đoan Vương có nha đầu thông phòng, chỉ là hai năm nay đều không có tin vui, Dư quý phi – mẹ đẻ Đoan Vương, đã âm thầm đưa vài thái y qua xem, những chuyện này, Vũ Đế vẫn biết.

Trong phòng Lão tứ Lão ngũ Lão lục cũng có người, Lão thất còn nhỏ, sang năm ban cho vài người cũng không muộn, nhưng Thái tử... Nghĩ tới đây, Vũ Đế cũng có chút mất hứng.

Thái tử quá không nghe lời.

Bất quá những thứ không nghe lời này chỉ ở bề ngoài, đứa nhỏ này từ nhỏ đã quật cường, lớn lên giống ông, tính tình lại không giống, một chút cũng không biết hòa giải. Nhưng mà là thái tử, cũng không cần hòa giải, nếu một ngày nào đó Thái tử ở trước mặt ông đùa giỡn tâm cơ, Vũ Đế trong lòng càng thêm không vui.

Nhưng có một đứa con trai đối nghịch với mình, làm lão tử luôn cảm thấy không vui. Còn nữa, thái tử gần đây vào Hộ bộ, bên người có thêm một chút vây cánh quá mức thân thiết, ngược lại là Đoan vương, biết tiến biết lùi, tuy có qua lại nhưng cũng chỉ là ‘Quân tử chi giao đạm nhược thủy’*, hiểu được đạo vi thần.

*君子之交淡如水 (Quân tử kết giao đạm bạc như nước): ý nói rằng tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước lã, tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, không bị trộn lẫn với những tạp niệm về lợi ích vật chất và dục vọng cá nhân.*

Mấy người con trai lớn lên, liền khó quản giáo, nhưng bản tính không xấu, chỉ là phải để ông nhắc nhở, ông liền từ trên người Thái tử lướt qua, không chỉ ban cho Lão đại mối hôn sự không tồi, còn ban hôn cho Lão nhị vẫn luôn bệnh tật ốm yếu.

Sau đó, Đoan Vương cùng Nhị hoàng tử tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, Đoan Vương còn cố ý tới vỗ vỗ bả vai Thái tử: “Tam đệ, lúc này là ta và Nhị đệ, lần sau chính là đệ, đệ là Thái tử, Phụ hoàng nghĩ tới luôn phải cân nhắc rất nhiều mới có thể đưa ra quyết định.” ( truyện trên app T Y T )

Thái tử lạnh nhạt hất tay hắn ta ra, hắn biết tâm tư nhỏ của Đoan Vương, nhưng hôm nay hắn hiểu rõ dụng ý của Phụ hoàng, liền đối với Đoan vương chỉ là chán ghét, một chút hâm mộ cũng không có.

Một ép một lên, hắn vào Hộ bộ, Phụ hoàng liền ban cho Đoan Vương một mối hôn sự tốt.

Các triều thần nghĩ gì?

Bầu không khí ở Đông Cung lại rơi vào yên lặng. Mỗi người đều không dám lên tiếng, chỉ có đám sủng vật còn kêu ríu rít vui vẻ, Tướng Quân không từ bỏ ý định mổ Mãnh Hổ, bị Mãnh Hổ đuổi theo liền chạy, hai chúng nó đều là những mặt hàng không dễ chọc, tiểu công công trong lúc nhất thời không trông coi nổi, liền để cho chúng nó chạy vào phương hướng thư phòng nhỏ.

Đó là chạy đi đâu, là người đều có thể suy nghĩ rõ ràng.

Tiểu công công sợ hãi, vội vàng nói cho Hạ Ẩn biết, sắc mặt Hạ Ẩn trắng bệch, vội vàng đi đến cửa thư phòng nhỏ tìm Lưu công công, đã thấy Lưu công công giơ ngón tay lên ‘Xuỵt’ một tiếng, Hạ Ẩn nhìn qua, chỉ thấy trong vườn hoa ngoài thư phòng nhỏ, Thái tử đang lẳng lặng mặc một chiếc áo choàng màu lam nhạt nhìn Tướng Quân cùng Mãnh hổ đánh lộn.

Quân Vụ đứng ở một bên, trên đỉnh đầu đã rơi xuống một ít tuyết, đang nhỏ giọng nói gì đó với điện hạ.

Mặc dù không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng thấy Điện hạ không có tức giận, nàng thở phào nhẹ nhõm, hướng Lưu công công hành lễ tỏ ý đã rõ, sau đó im lặng lui ra, Lưu công công chậc chậc một tiếng, lão thần như bình thường tiếp tục canh giữ ở một bên cửa.

Trong sân, Chiết Quân Vụ cũng đang nhìn thần sắc Điện hạ, thấy hắn quả thật không có tức giận, liền thay Hạ Ẩn thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhìn Tướng Quân cùng với Mãnh hổ hai kẻ đánh tới đánh lui, ngươi chạy ta đuổi, lúc này Tướng Quân bay lên ngọn cây, Mãnh Hổ liền trèo lên cây, đang ở trên cây giao đấu.

Nàng cảm khái: “Hai đứa chúng nó không bao giờ dừng lại.”

Thái tử nghe vậy cười: “Nơi này của Cô, chỉ có một vị trí, bọn nó không tranh giành thì làm gì bây giờ?”

“Sợ là không chết thì sẽ không thôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Cảm những tiểu thiên sứ đã tặng vé Bá vương hoặc dịch tưới dinh dưỡng cho tôi trong thời gian 2021-11-06 19:39:11~2021-11-07 19:34:24

Cảm ơn dịch tưới dinh dưỡng của Tiểu thiên sứ: francesca 30 bình; Cây liễu 15 bình;

Cảm ơn bạn rất nhiều vì sự hỗ trợ của bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp