Nhân viên nhìn thấy người đi vào là anh chàng đẹp trai cao gầy, không khỏi nhìn thêm vài lần, nếu đã bước vào cửa hàng này của các cô, đoán là không thiếu tiền.
Giờ phút này nghe cậu nói sắp cầu hôn, khó tránh khỏi có một chút mất mát.
A, người đẹp trai không chỉ có bạn gái, còn muốn kết hôn.
Nếu đã như vậy, tiền không thể không kiếm, doanh thu vẫn phải nắm lấy.
Cô tận sức giới thiệu: “Bên này là một số kiểu bán chạy của chúng tôi, bạn gái cậu thích kiểu gì?”
“Đơn giản một chút đi,” Chu Minh Tự đảo ánh mắt một vòng, “Chỉ có những kiểu này?”
“Còn có kiểu thiết kế, có thể tự do lựa chọn tổ hợp kim cương, chúng tôi có nhà thiết kế sẽ thiết kế riêng cho cậu, đến khi cậu hài lòng mới chốt đơn.” Nhân viên cửa hàng nói, “Cậu có muốn xem thử sách về mẫu thiết kế tự do không? Nhưng giá cả sẽ hơi đắt một chút.”
Chu Minh Tự gật đầu, ý bảo cô lấy quyển sách ra xem thử.
Cuối cùng cậu ấy chọn loại năm viên kim cương, nhìn thấy thông báo nhắc nhở đơn hàng, lại nói, “Thuận tiện nhanh giúp tôi.”
“Được, nếu gấp thì khoảng hai tuần là có, sẽ có phí phụ thu, trả tiền ở bên kia.”
Sau khi để lại phương thức liên hệ, Chu Minh Tự nhìn thoáng qua đồng hồ, cậu nhanh chóng đi về câu lạc bộ huấn luyện.
Chỉ còn nhân viên cửa hàng nhìn bóng dáng cậu âm thầm phiền muộn.
Sau khi tới căn cứ, còn năm phút thì huấn luyện mới bắt đầu, Chu Minh Tự thuận tay đặt biên lai ở một bên, bắt đầu mở máy tính.
Mã Kỳ Thành liếc qua, vừa liếc đã nhìn thấy gì đó: “À há! Nhẫn cưới thiết kế……? Cậu mẹ nó muốn cầu hôn??”
Chu Minh Tự bấm hai cái trên bàn phím, “Không được?”
“Cậu được lắm,” Mã Kỳ Thành khó tin cảm khái, “Ra tay nhanh như vậy, em Kiều biết không?”
“Cô ấy biết thì còn gì là bất ngờ,” Chu Minh Tự mím môi nhắc nhở, “Đừng nói ra ngoài.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ầu phắc, bây giờ Tự thần còn biết chuẩn bị bất ngờ!” Mã Kỳ Thành phủi phủi cổ áo cậu ấy, “Còn rất biết chơi trò tình thú.”
Kết quả vừa tới gần, Mã Kỳ Thành phát hiện một vật.
Cậu để sát vào cổ áo Chu Minh Tự nghiên cứu: “Không phải, Tự thần, phía dưới cổ cậu có một dấu răng to màu đỏ…… Là gì thế???”
Chu Minh Tự lần đầu tiên trầm mặc sau câu hỏi của Mã Kỳ Thành, ngón tay dừng một chút: “…………”
Mã Kỳ Thành càng mẹ nó bất ngờ hơn: “Cậu mẹ nó ―― không thể nào? Cậu khai trai!! Đậu xanh cậu!!!!”
Trịnh Ngữ cười hai cái, nói: “Biết cậu còn hỏi.”
Phó Thu thê lương lắc đầu: “Là chúng tôi không xứng, quấy rầy rồi.”
“Đã hứa với nhau làm chó độc thân, cậu lại trộm ăn thịt.” Mã Kỳ Thành thở một hơi dài, “Tôi đúng là thật không nghĩ tới, Tự thần sẽ yêu đương với em Kiều của chúng ta ……”
Lời nói chưa dứt, người nào đó đã cắt ngang: “Em Kiều của các cậu?”
“Kiều Diệc Khê, Kiều Diệc Khê,” Mã Kỳ Thành vội vàng sửa miệng, “Tôi không nghĩ tới cậu có thể yêu đương với Kiều Diệc Khê, hơn nữa thật sự còn…… Đối với cô ấy tốt như vậy.”
Phó Thu bỗng nhiên hỏi cậu ấy: “Cho nên khi nào thực hiện lời hứa?”
Mã Kỳ Thành sửng sốt: “Lời hứa gì?”
“Nói nếu Chu Minh Tự không vì trò chơi mà ngó lơ bạn gái, cậu liền đi phòng phát sóng trực tiếp tóm một nữ streamer xui xẻo nào đó nói đùa.”
Mã Kỳ Thành im miệng không nói gì: “……………………”
Trịnh Ngữ cười, “Còn có chuyện này?”
Mã Kỳ Thành bất ngờ: “Phắc, sao các cậu còn nhớ rõ việc này? Tôi cũng quên mất rồi, tôi có nói sao?”
Lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lắc, “Tôi không nhận!”
Suy nghĩ một lúc, Tiểu Mã lại nói: “Dựa vào đâu mà nữ streamer kia là cái trứng xui xẻo? Có thể chính tai nghe gà nướng đang hot Mã Kỳ Thành nói lời ngọt ngào, cho dù là lập tức chết đi cũng là đáng giá.”
Chu Minh Tự bỗng nhiên đứng dậy.
Mã Kỳ Thành kỳ lạ ngẩng đầu: “Cậu làm gì thế?”
“Đi nôn.”
“……”
///
Trước khi Chu Minh Tự chính thức đi ra nước ngoài tập huấn, cậu gọi Kiều Diệc Khê ra ngoài một chuyến, nói là mời ăn cơm, bảo cô có thể dẫn bạn cùng phòng đến.
Kiều Diệc Khê không suy nghĩ gì khác, nói được rồi dẫn bọn Thư Nhiên đi theo.
Trước khi xuất phát, bốn cô gái chụp tấm ảnh, sau đó Thư Nhiên chia sẻ lên vòng bạn bè.
Kết quả bỗng nhận được bình luận của Thư Úy: 【 Cô gái thứ ba từ trái sang phải, bạn cùng phòng em? 】
Thư Nhiên vừa nhìn, người mà anh trai ruột của mình chỉ định đúng là Hướng Mộc.
Cô nhắn lại Thư Úy: 【 Đúng vậy, sao vậy? 】
Quá một lúc thì Thư Úy nhắn lại: 【 Không có gì. 】
Lại cách một khoảng thời gian, bốn cô gái đều lên xe ngồi, Thư Nhiên ngồi ở sau, nhìn thấy Thư Úy gửi tin nhắn cho mình.
【 Cô ấy có bạn trai không? 】
Thư Nhiên nói: 【 Không, thế nào, anh muốn theo đuổi cậu ấy? 】
Thư Úy là người nào cô thì còn không biết sao, hiển nhiên là một công tử phong lưu riết quen, dựa vào có tiền có chút nhan sắc thì bắt đầu lướt qua vạn bụi hoa, chọc gái theo quán tính, không biết bao nhiêu lần cô bị anh ta gấp gấp kêu đi thu dọn tàn cuộc.
Nhưng tốt xấu gì Thư Úy cũng biết lý lẽ, không hề có hành vi vượt rào gì với bạn của cô, nếu không tình huống sẽ rất xấu hổ.
Tìm hiểu một cô gái bên cạnh cô, đây là lần đầu tiên.
Thư Nhiên ở trong lòng suy nghĩ, nói với Thư Úy: 【 Em cảnh cáo anh, người ta là cô gái đứng đắn, anh đừng trêu chọc người ta. 】
【 Anh không trêu chọc cô ấy. 】 Thư Úy nói.
Chưa được vài phút, tin nhắn của Thư Úy lại được gửi qua: 【 Là cô ấy cho tiền ông đây. 】
Thư Nhiên: 【 ???? 】
///
Kiều Diệc Khê đến quảng trường Chu Minh Tự nói trước đó, mới phát hiện cậu ấy không nói tiệm cơm cụ thể ở chỗ nào.
Cô gọi điện thoại cho cậu nói mình tới rồi, nhưng không biết vì sao, giọng nói của chàng trai hơi mất tự nhiên, “Anh gửi định vị cho em, em lại đây.”
“Ừm.”
Đi theo định vị Chu Minh Tự gửi, Kiều Diệc Khê đi vào một cửa hàng hoàn toàn không liên quan gì đến tiệm cơm.
“Lại tới nữa rồi, bệnh tổng hợp yêu đương thoái hóa, biểu hiện lần này ở chỗ rời khỏi bạn trai thì không tìm thấy đường đi, mặc dù đi theo định vị,” Thư Nhiên bóp cổ tay thở dài, “Kiều, sao cậu bị chiều hư thành con mù đường chứ, việc này cũng thực sự quá đáng.”
Kiều Diệc Khê cãi lại: “Tớ xác nhận năm lần rồi, tuyệt đối là nơi này, tớ không đi nhầm đâu.”
Thư Nhiên không tin, “A, phụ nữ, tớ tin cậu thì tớ theo họ của Trịnh Ngữ ok không?”
Giây tiếp theo, Kiều Diệc Khê chỉ vào Chu Minh Tự đang đứng ở trước máy gắp thú nào đó, nhướng mày, hỏi Thư Nhiên: “Cậu nói gì?”
“……”
Thư Nhiên nặn ra nụ cười: “Gì cũng chưa nói.”
Kiều Diệc Khê đi qua đó, nhìn Chu Minh Tự: “Không phải đi ăn cơm sao? Anh ở đây làm gì?”
Ánh đèn mờ mịt, ánh sáng mờ ảo chia một nửa đỉnh đầu của cậu sang hai phía sáng và tối, cảnh tượng trước mặt bị nhuốm tầng ánh sáng nhu hòa, thoạt nhìn cực kỳ ôn nhu và lãng mạn.
Chỗ này trang trí rất đẹp, còn có mấy quả bong bóng đang treo lơ lửng.
Chu Minh Tự trả lời cô: “Có con gấu, gắp mãi không được.”
Kiều Diệc Khê vừa híp mắt nhìn, phát hiện mấy con thú bông trong máy gắp thú trước mặt cậu đều xấu như nhau, chỉ có một con đẹp.
Cô nhìn quanh bốn phía: “Mấy máy gắp thú khác đều rất được, vì sao anh chọn máy này?”
“……”
Chu Minh Tự trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới nói: “Có lẽ là cảm giác chỉ muốn chọn nó.”
Kiều Diệc Khê cười, nghiêng đầu nhìn cậu: “Em cũng không quá biết mấy cái này, vẫn là anh gắp đi, đoán chừng em còn không bằng anh.”
Chu Minh Tự lùi về sau hai bước, chừa chỗ cho cô: “Không sao, thử xem.”
“Được thôi,” Kiều Diệc Khê cung kính không bằng tuân mệnh, liền nhận lấy theo điều khiển cậu vừa chỉnh xong, “Rớt thì đừng trách em .”
Kết quả điều khiển chuẩn xác gắp trúng mục tiêu là con thú duy nhất xinh đẹp, hơn nữa không hề lắc chút nào, cứ vậy mà vững chắc gắp đồ vật, sau đó thả xuống ở cửa nhận thú của máy.
Kiều Diệc Khê bất ngờ: “Con thú bông này có bí mật?”
Cô chỉ biết điều khiển của máy gắp thú sẽ bị lỏng, chứ chưa thấy qua loại vững chắc như vậy, “Điều khiển này là bị chỉnh chặt rồi sao?”
Chu Minh Tự bị đoán trúng tâm tư thì dừng một chút, lúc này mới nói: “Việc này không quan trọng.”
“Ừ?” Cô ngẩng đầu cười, “Vậy gì mới quan trọng?”
Cậu không trả lời, chỉ thay đổi đề tài hỏi cô: “Có phải bọn em muốn đi du lịch Nhật Bản không? Đi đền Sensoji?”
“Đúng vậy, đi dạo chơi, cầu nhân duyên gì đó.”
Người nào đó khó chịu híp mắt: “Em? Em còn muốn cầu nhân duyên gì?”
“Không phải em, là Tiểu Mộc,” Kiều Diệc Khê nói, “Em đi xin cái khác ―― Việc học? Công việc? Tất cả thuận lợi?”
Cô chớp mắt, bổ sung: “Anh có gì muốn xin không? Em xin giúp anh?”
Chàng trai lại híp mắt, ừ một tiếng.
“Cầu hôn đi.”
Kiều Diệc Khê cho rằng mình không nghe rõ, nên mới chớp mắt, trong nháy mắt dại ra đứng yên tại chỗ, chỉ kịp phát ra đơn âm tiết: “Ừm?”
Cậu cười: “Lấy thú bông ra xem thử.”
Kiều Diệc Khê không hiểu cậu muốn làm gì, nhưng trực giác chính xác nào đó chỉ sang một khả năng khác, tim cô như đánh trống, máu chảy trong người đều sôi trào.
Cô cúi người, cầm lấy con thú bông từ cửa nhận thú.
Trên bụng thú bông có khóa kéo, cô kéo nó ra, bên trong đặt một hộp nhỏ ngăn nắp.
Nuốt nước bọt rồi mở hộp.
Bên trong là một cặp nhẫn, không khó nhìn ra là nhẫn đôi nam và nữ.
Nhẫn nữ có nạm kim cương, lấp lánh dưới ánh đèn làm loá mắt người nhìn, những viên kim cương hội tụ thành hình dạng một ngôi sao, xoay một cái, bên kia có một chữ x.
Nhẫn nam thì đơn giản hơn nhiều, chỉ khắc hình dạng một ngôi sao, bên kia cũng có một chữ x.
Kiều Diệc Khê, Chu Minh Tự, đều có một chữ x.
Hình như đã qua rất lâu rồi, lại hình như hình ảnh chỉ dừng trong nháy mắt.
Cô nâng tầm mắt, bỗng nhiên thốt ra một câu: “Không quỳ sao?”
Chu Minh Tự ngẩn ra một lúc: “Cái gì?”
“Người ta cầu hôn, không phải sẽ quỳ một gối xuống đất sao……” Cô liếm môi, lẩm bẩm, “Này còn cần em nhắc nhở anh.”
Chàng trai nhẹ nhàng mỉm cười: “Nói sao đi nữa anh cũng là quán quân thế giới trong tương lai, bây giờ quỳ trước mặt em ở chỗ nhiều người như vậy, kỳ cục lắm.”
Lời nói vừa dứt, cậu đã quỳ một gối xuống đất.
Kiều Diệc Khê nâng mi mắt, nhả ra âm tiết: “Tự thần quả nhiên không hề có tôn nghiêm.”
“Đúng ――” chàng trai nghiêng đầu, kéo dài giọng nói, “Vị hôn thê của anh nói gì cũng đúng.”
“Ai là hôn thê của anh,” tròng mắt của cô không biết nhìn đâu mà đảo một vòng, vươn ngón tay ra, “Không phải còn chưa đeo nhẫn sao.”
Hình như đúng là vậy.
Chu Minh Tự lấy nhẫn trong tay cô, nhìn thì cực kỳ bình tĩnh, dường như cầu hôn nho nhỏ này đối với cậu mà nói, cũng đơn giản như lấy đồ trong túi.
Chỉ là ――
Kiều Diệc Khê ôn hòa nhắc nhở: “Đeo sai rồi, cái anh đeo cho em là kiểu của nam.”
“……”
“Biết rồi mà.”
Giọng nói cậu hơi khô khốc, ho nhẹ hai cái, “Cái nào là kiểu của nữ?”
Kiều Diệc Khê nghẹn cười, đưa cái của nữ cho cậu ấy: “Nè, cái này.”
Chàng trai bóp chiếc nhẫn, lúc muốn đeo lên đầu ngón tay cô, thì Kiều Diệc Khê hơi rụt ngón tay về: “Còn câu hỏi chưa hỏi đúng chứ?”
Cô vừa nhắc nhở thì Chu Minh Tự mới hồi phục tinh thần, cậu hơi nhắm mắt, cảm giác tối hôm qua đã tập luyện tất cả đâu vào đấy ở trong lòng, giờ phút này hoàn toàn lộn xộn lên.
Lông mi của Kiều Diệc Khê cũng run rẩy theo.
Sao lại thế này, cậu hẳn nên bình tĩnh tự nhiên vào thời điểm này thì mới đúng.
Hắng giọng xong, lúc này Chu Minh Tự mới ngẩng đầu lên hỏi cô: “Gả cho anh?”
Một chữ “Nhưng” của cô còn chưa ra khỏi miệng, Thư Nhiên làm quần chúng vây xem từ nãy đến giờ lập tức xông lên, “Đợi chút đợi chút, nhanh như vậy đã đáp ứng rồi! Kiều Kiều cậu cũng quá dễ lừa về nhà rồi?”
Kiều Diệc Khê hỏi cô ấy, “Vậy tớ hẳn nên……?”
“Đợi chút nữa, tớ tìm xem,” Thư Nhiên tìm kiếm điên cuồng trên di động, sau đó đưa di động cho Chu Minh Tự, “Nè, giấy cam đoan.”
Kiều Diệc Khê đang buồn bực cái giấy cam đoan gì thế kia, thì nghe thấy giọng nam chậm rãi đọc lên:
“Lấy danh nghĩa yêu Kiều bảo vệ Kiều xem như vinh quang, kiên quyết ủng hộ cô lãnh đạo, không vứt bỏ không buông tay, không trêu hoa ghẹo nguyệt, không đi đêm không về nhà ngủ, lúc nào cũng quan tâm đến cảm xúc của cô, lúc nào cũng chuẩn bị tốt để cô sai vặt……”
Mã Kỳ Thành ở một bên điên cuồng gào thét: “Nếu cậu không làm được, có phải nên quỳ ra chữ anh yêu em trên bàn phím bảo bối kia của cậu không?!”
Mã Kỳ Thành hiểu rõ cái bàn phím kia, Chu Minh Tự xem nó như bảo bối vậy, này thì chết nhé.
“Vậy thì không được.” Chu Minh Tự không chút suy nghĩ đã từ chối.
Phó Thu căng thẳng trong lòng, thầm nghĩ không phải dùng bàn phím bảo bối của cậu ấy để đùa giỡn, cậu ấy tức giận chứ……
“Ba chữ quá ít,” cậu trầm ngâm một lát rồi cười nhẹ, “Ít nhất phải quỳ quyển thư tình trước, sau đó quỳ thêm bộ sử ký.”
“……”
Mã Kỳ Thành bất ngờ đến suýt chút nữa nắm tay nhét vào miệng mình.
Nhìn xem lời này đi! Nhìn xem lời này đi! Đây chính là người vừa châm ngòi đã nổ kia, tự xem mình là trung tâm, đại ma vương hung mãnh gần chết trên bàn phím có thể nói ra lời này sao?!
Kiều Diệc Khê nghe thấy đám người hết đợt này đến đợt khác hoan hô và tấm tắc khen ngợi, cô động động ngón tay, nở một nụ cười mỉm: “Được rồi, miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Cô lướt qua hàm răng, nhẹ nhướng đuôi chân mày: “Em đồng ý rồi.”
Đuôi mi mắt của chàng trai mở ra theo hình cánh quạt, chậm rãi nở ý cười, đem đẩy nhẫn vào ngón tay cô, sau đó điều chỉnh một chút.
Không biết có bao nhiêu người vây quanh nhìn bọn họ, lúc này còn kích động hơn người trong cuộc nhiều, liên tục ồ lên rồi vỗ tay.
Giữa tiếng hoan hô ồn ào náo nhiệt, không ai biết bên trong nhẫn có khắc một hàng chữ tiếng Ý: ciao, grazie.
Thật lâu thật lâu về sau Kiều Diệc Khê mới phát hiện ra bí mật này, dường như đôi lúc người này sẽ không thể hiện rõ tình yêu của mình ra ngoài, cậu không thể nói thành lời, chỉ để thời gian trả lời thay cậu ấy.
Ciao là chào em, cũng là cô; grazie dịch ra là cảm ơn.
―― Cảm ơn em có thể đến bên cạnh anh, bầu bạn với anh những khi anh gian khổ nhất, ủng hộ anh, còn sẵn lòng tin tưởng anh.
Em là những thử thách gian nan, nhưng cũng là khúc nhạc anh quý trọng nhất.
Em thắp sáng cuộc đời anh, để đến khi bầu trời dần về đêm, em chính là một ngôi sao không ngừng lấp lánh trong lòng anh.
///
Sau một lễ nghi cầu hôn rất xúc động kia, thậm chí Kiều Diệc Khê còn chưa kịp hẹn cậu “có rảnh thì quỳ bộ sử ký với nhau”, thì cậu đã phải chạy đi tập huấn.
Sinh hoạt của tuyển thủ esport đúng là rất bận.
Lúc cậu cầu hôn có không ít quần chúng vây xung quanh, đoạn video cầu hôn kia rất nhanh đã bị đăng lên mạng, sau đó đã làm rất nhiều người tức giận.
【 Tôi không xem! Tôi đã làm sai cái gì mà đêm hôm khuya khoắt còn phải ăn cẩu lương! Tôi giảm béo! Tôi khép chặt miệng! 】
【 Cái thứ cẩu lương đáng chết này của tôi. 】
【 Thật lãng mạn, tôi chết mất, cầu gì? Cầu hôn. Trong thú bông có gì? Nhẫn ―― này quá mẹ nó ngầu rồi, tôi điên cuồng hú hét. 】
【 Sông Thames là nước gì, là nước mắt mà người mẹ này đã chảy xuống. 】
【 Tôi có thể!! Vì tôi từng nghi ngờ tình yêu này mới cảm thấy cực kỳ áy náy! Tình yêu thần tiên như vậy có lý do gì để phản đối đâu! Tôi thích rồi nha!!! 】
Giống như tất cả đều đi theo hướng tốt, Chu Minh Tự cũng thi đấu thuận lợi, tình yêu của bọn họ rốt cuộc cũng xoay chuyển tình hình, có được sự thừa nhận của nhiều người.
Chỉ là chiến đội cũng khó tránh khỏi bị người khác bàn tán, dù sao trước đây bọn họ cũng chưa từng có kinh nghiệm của tuyển thủ chuyên nghiệp, mà xưa nay nước ngoài cũng không xem trọng esport Trung Quốc gì mấy.
Vì thế tin tức về trận esport thi đấu ở nước ngoài kia cũng bay đầy trời, có truyền thông đăng văn bản: 【 Cậu có thể tưởng tượng được không? Đội viên trong chiến đội này, thời gian huấn luyện chuyên nghiệp chỉ có một năm. 】
Bọn họ giành được ngôi thứ ba quán quân cho PL được xem là một chuyện trùng hợp, hoặc cảm thấy vì người Trung Quốc vốn dĩ không chơi esport giỏi.
【 Ngay cả chiến đội như thế này cũng có thể đại diện quốc gia xuất chiến, quả nhiên Trung Quốc không có tuyển thủ gì ưu tú. 】
【 Nói không chừng lúc ấy chỉ do may mắn mới đoạt giải quán quân, tôi không tin cái đội chỉ có một năm kinh nghiệm của tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có thể giết được top 3 thế giới. 】
【 Năm nay chúng ta cũng không rề rà trong việc đoạt giải quán quân nữa chứ. 】
Thư Nhiên ngồi trong phòng ngủ gây lộn hăng hái với đám người bình luận và mấy người trên mạng, cô thậm chí còn tải app VPN để vượt tường lửa ra mạng nước ngoài buôn chuyện với bọn họ.
“Đúng là hầu hết những người có thành tích đều có liên quan mật thiết với thời gian luyện tập ―― nhưng đó cũng chỉ là đa phần mà thôi, đừng dùng ánh mắt hẹp hòi của các cậu để nhìn một đám người có thiên phú.”
“Nếu một hai quy định cần huấn luyện mấy năm mới có thể giật huy chương, vậy còn cần thiên tài để làm gì?”
///
Hai ngày trước khi trận chung kết PGI bắt đầu, Kiều Diệc Khê và Thư Nhiên trộm chạy tới khách sạn của bọn họ xem người trong lòng của mình.
Trước khi đi tìm Chu Minh Tự và Trịnh Ngữ, hai cô tạm dừng chân ở trạm chờ xe nào đó trước.
Cô hơi say máy bay, sau khi máy bay hạ cánh còn có chút mệt mỏi, còn Thư Nhiên thì có tâm trạng rất tốt.
Thư Nhiên nhìn nhìn xung quanh: “Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ đến chỗ đối diện mua chút đồ.”
“Ừm.”
“Có cần tớ mang gì cho cậu không?”
“Bao tay đi, quên mang bao tay rồi.”
Ngày hôm qua cô vừa học một trò ảo thuật chuẩn bị biến ra đưa cho Chu Minh Tự, những đồ cần dùng khác đều mang đầy đủ, chỉ duy nhất có đôi bao tay là quên mang theo.
Thư Nhiên nghe cô nói xong thì biểu cảm trên mặt hơi thay đổi, cuối cùng không hỏi cô thêm lần thứ hai, chỉ hòa hoãn gật đầu: “Được…… Tớ nhớ kỹ rồi, tớ đi đây.”
Hai tiếng sau Thư Nhiên mới trở về, khi đó Kiều Diệc Khê cũng ăn xong một cái bánh mì cộng với uống hết một chai nước.
“Cậu đi mua gì vậy? Lâu như vậy.”
“Còn không phải do cậu, cái đồ cậu muốn kia thật sự khó tìm, tớ tìm tận một tiếng đó.”
Cô muốn nói bao tay nhựa hoặc bao tay cao su thì có gì khó tìm, chẳng lẽ phụ nữ gia đình ở chỗ này không rửa chén sao?
Nhưng nể tình Thư Nhiên đang mồ hôi đầy đầu, cô không nói gì cả, chỉ chân chó lau mồ hôi cho cô ấy: “Nhiên Nhiên vất vả rồi, Nhiên Nhiên đại ân đại đức tớ suốt đời đều khó quên.”
“Hừ, biết thì tốt, đến lúc đó nhớ chia sẻ với tớ.”
Cô còn đang mơ màng chia sẻ cái gì, còn chưa kịp hỏi thì Thư Nhiên đã kéo cô đứng dậy, “Nghỉ xong chưa? Đi, chúng ta đi tìm bọn họ.”
Lại ngồi thêm hai tiếng trên xe, cuối cùng thì hai người cũng đến khách sạn của bọn họ.
Khách sạn có chút khó tìm, có chỗ xe không chạy vào được, tài xế trẻ tuổi dứt khoát xuống xe dẫn đường cho các cô.
Lúc đi vào khách sạn, hai người liên tục cảm tạ anh ta.
“Không cần khách sáo,” tài xế Hoa kiều cười nói, “Lắc tay của các em khá xinh, mua ở chỗ nào thế? Anh muốn mua một cái cho con gái mình.”
“Mua ở đền Sensoji,” Kiều Diệc Khê mỉm cười, “Anh nhìn trẻ như vậy, vậy mà đã có con gái rồi?”
Anh ta nói: “Anh kết hôn sớm. Anh cũng bó tay, vì Thái Thái quá tốt nên sợ cô ấy bị cướp đi, nên đành phải cột chặt cô ấy sớm một chút. Thấy em cũng đeo nhẫn…… Tùy tiện đeo sao?”
Kiều Diệc Khê nhìn nhìn nhẫn của mình, khó kiềm chế độ cong trên khóe miệng: “Em hẳn là cũng…… Sắp kết hôn rồi.”
“Xem hai em còn rất trẻ, là sinh viên đúng chứ?”
“Ừm.”
“Cuộc sống đại học thật tốt……”
Ba người đứng ở cửa nói chuyện, lúc Kiều Diệc Khê đang nói hăng say thì nghe thấy có người gọi mình.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Chu Minh Tự: “Anh tới rồi?”
“Sao đến đây mà không nói anh biết?” Chu Minh Tự nhướng mày, “Anh xong thì đi đón em.”
“Tạo bất ngờ cho anh đó.”
Chàng trai dừng ánh mắt trên người tài xế đứng ở phía sau, bỗng nhiên tạm dừng ý cười trên mặt: “Đây là……”
“Tài xế, anh ấy rất tốt,” Kiều Diệc Khê nói, “Xe không chạy vào được, là anh ấy dẫn bọn em đến đây.”
Cậu chưa từng thấy tài xế nào nhiệt tình đi theo khách hàng tới khách sạn như vậy.